Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 70. Phu Nhân Của Phụ Thân Khi Dễ Con
Edit + beta: Iris
“Đáng đời, ngươi cái thứ súc sinh này.” Lưu Tiểu Như dùng sức đá vào Ô Đại đang ngất trên mặt đất, lại khoác quần áo đi ra ngoài.
Đột nhiên, một bóng người vọt ra.
Lưu Tiểu Như lập tức bị dọa sợ, đang định la lên thì người tới đã nói: “Đại tẩu, là ta.”
Nàng vỗ vỗ ngực: “Sao ngươi đi đường mà không phát ra chút âm thanh nào vậy, thiếu chút nữa bị ngươi hù chết.”
“Nam tử vừa đi là đại thiếu gia phải không?”
“Không phải hắn thì là ai, hắn biết chuyện các ngươi nhận bạc của ngũ công tử nên chạy đến chất vấn Ô Đại, nói Ô Đại nếu không trả lời thật sẽ giết hắn, dưới tình thế cấp bách nên ta đã thừa nhận thay hắn.”
Ô Tiểu sốt ruột nói: “Đại tẩu, sao ngươi có thể thừa nhận chuyện này, về sau ta và đại ca sẽ không thể làm việc tại Ô gia được nữa.”
“Nếu không thừa nhận, chắc chắn hắn sẽ chạy đến tìm ngươi, đến lúc đó người bị đánh chính là ngươi.”
“Đại tẩu, ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Ô Tiểu nhìn vào phòng, thấy Ô Đại té xỉu trên mặt đất, cười hì hì kéo tay Lưu Tiểu Như vào góc tối, đè người ở trên tường, hôn cái miệng nhỏ của Lưu Tiểu Như.
Lưu Tiểu Như dùng tay chống lên ngực hắn: “Ma quỷ, đại ca ngươi còn nằm ở dưới đất trong phòng đó.”
“Đừng động hắn.” Ô Tiểu sờ nắn ngực nàng.
Lưu Tiểu Như rên rỉ một tiếng: “Đệ muội ngươi cũng mặc kệ sao?”
Ô Tiểu động tác khẽ dừng, hạ giọng nói: “Nàng cho rằng ta đi nhà xí, chúng ta thừa dịp đại ca chưa tỉnh, làm nhanh một lần đi.”
Lưu Tiểu Như cười yêu mị.
Hai người không biết góc bên ngoài đang có một thân ảnh đứng đó, người này chính là Trần Hỉ Nhi đến xem xét tình huống, cũng chính là phu nhân của Ô Tiểu.
Trần Hỉ Nhi nghe thấy trong góc truyền đến âm thanh rên rỉ, châm chọc bĩu môi, thấp giọng nói một câu “hai huynh đệ tính tình y chang nhau” thì rời khỏi.
Sau khi Ô Trúc rời khỏi sân của Ô Đại Ô Tiểu thì trở lại Hắc phủ.
Quản Đồng thấy sắc mặt hắn khó coi, hai mắt đỏ lên, vội đứng dậy hỏi: “Tiểu Trúc, ngươi có thấy người đó không?”
Những người khác cũng vẻ mặt quan tâm nhìn hắn.
Ô Trúc khàn khàn nói: “Xem như gặp được.”
Ô Tiền Thanh nhíu mày: “Xem như là có ý gì?”
Ô Nhược ý bảo Thi Nguyên rót ly trà nóng cho Ô Trúc.
Ô Trúc nhìn Ô Tiền Thanh, uống ngụm trà nóng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta tạm thời không muốn nói.”
Ô Tiền Thanh nhíu chặt mày, cảm thấy cái nhìn kia của đại nhi tử như mang theo vài phần ẩn nhẫn, giống như là không muốn nói cho ông biết.
“Không muốn nói thì thôi, chỉ cần con biết được tiểu nhân này là ai là tốt rồi, đúng rồi, lúc nãy Hắc quản gia có nói cho chúng ta biết, sau khi ngươi biết được tiểu nhân này là ai thì rèn luyện sẽ thuận lợi hơn nhiều, nên sau này con không chỉ phải đề phòng người này, mà còn phải cách xa, biết không?” Quản Đồng an ủi hắn, sau đó lại nhìn Ô Nhược: “Tiểu Nhược, trời không còn sớm, ta và mọi người về trước.”
Ô Nhược gật đầu: “Được, Thi Nguyên, ngươi thay ta tiễn cha mẹ ta đi.”
“Dạ.” Thi Nguyên làm thủ thế mời với bọn Ô Tiền Thanh.
Ô Nhược nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cong môi cười, giờ phút này tâm tình cậu cực kỳ tốt, về sau không cần phải lo lắng bọn đại ca luôn xem Ô Ngọc là người tốt nữa rồi.
Lúc này, Hắc Tín nắm tay nhỏ của Đản Đản đi đến cùng Hắc Tuyển Dực, Hắc Càn.
“Cha.” Đản Đản dùng cái chân nhỏ nhắn chạy bước nhỏ đến trước mặt Ô Nhược, ngẩng đầu nhìn Ô Nhược, vẻ mặt thiên chân hỏi: “Cha cười gian như vậy, có phải lại làm chuyện xấu gì hay không?”
Hắc Tín bị câu nói của bé làm cho bật cười.
“…” Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của Đản Đản: “Con ngày nào cũng cười ngây thơ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ làm rất nhiều chuyện tốt, hả?”
Đản Đản đô đô miệng, ôm lấy chân Hắc Tuyển Dực đã ngồi vào ghế cáo trạng: “Phụ thân, phu nhân của phụ thân khi dễ con.”
Hắc Tuyển Dực ôm tiểu oa nhi vào ngực, vuốt lại tóc mái cho bé, đạm thanh nói: “Con không khi dễ cha con là tốt lắm rồi.”
Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực nói chuyện giúp cậu, vẻ mặt đắc ý nhìn tiểu hài tử trong ngực y.
Đản Đản mếu máo, không vui nói: “Hai người, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Ô Nhược vỗ trán: “Lời này ai dạy con nói đó, sao lại dùng loạn từ ngữ như thế.”
Hắc Tín xấu hổ.
Hắn cũng không biết tiểu thiếu gia học mấy từ này ở đâu a.
Hắc Càn mặt không biểu tình đứng bên cạnh Hắc Tuyển Dực đột nhiên nói: “Mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, tiểu thiếu gia sẽ cưỡi Pi Pi đến phòng bếp Túy Nguyệt Lâu lấy trộm đồ ăn, sau đó trốn ở trên xà nhà Túy Nguyệt Lâu vừa ăn vặt vừa nghe tiên sinh kể chuyện xưa, buổi chiều sau khi nghỉ trưa xong sẽ chạy đến rạp hát nghe diễn, ăn xong cơm chiều sẽ chạy đến thanh lâu nghe cô nương đánh đàn múa hát, ngày ngày trôi qua đều rất phong phú.
Cho nên đừng nói là chỉ vài từ như vậy, ngay cả những chuyện xưa và ca từ bé đều đã nhớ kỹ. Hắn thân là người phụ trách sinh hoạt của tiểu thiếu gia đã thuộc làu chuyện xưa, ngay cả gương mặt tuấn tú của hắn cũng bị không ít cô nương thanh lâu hôn hít.
Hắc Tín: “…”
Hắc Tuyển Dực: “…”
Ô Nhược: “…”
Tiết mục giải trí của đứa nhỏ này so với người lớn còn muôn màu muôn vẻ hơn.
Đản Đản cúi đầu, đáng thương hề hề nói: “Con đi mấy nơi đó còn không phải vì phụ thân ngày nào cũng chỉ biết luyện khí, cha lại đi đứng không tiện, không có ai chơi với con…”
Hắc Tín đau lòng nói: “Chủ tử, phu nhân, mỗi ngày cũng chỉ có Pi Pi bồi tiểu thiếu gia chơi, các ngài đừng trách cứ bé.”
Ô Nhược cũng rất đau lòng hài tử, nhưng mà phải ít nhất một tháng nữa cậu mới có thể hoàn toàn gầy đi, nên hiện tại dù cậu có tâm muốn chơi cùng bé cũng không có lực để thực hiện.
Hắc Tuyển Dực hơi chau mày: “Ngày mai là tết Thương Nguyên…”
Ánh mắt Đản Đản sáng ngời: “Phụ thân muốn mang chúng ta ra ngoài chơi sao?”
“Ừ.”
“Hoan hô.” Đản Đản hưng phấn trượt khỏi ngực Hắc Tuyển Dực: “Con muốn đi chuẩn bị.”
Ô Nhược nhướng mày: “Chỉ là ra ngoài chơi một ngày, con chuẩn bị cái gì?”
Vừa dứt lời đã không thấy người đâu nữa.
Hắc Tín cười nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia ra ngoài chơi cùng chủ tử và phu nhân, chắc chắn rất cao hứng.”
“Ngươi thì sao?” Hắc Tuyển Dực nhìn về phía Ô Nhược: “Cao hứng không?”
“Ta có cái gì…” Ô Nhược nhìn vào đôi mắt thâm thúy tràn đầy nghiêm túc của y, bốn chữ mà cao hứng* bị tắt nghẽn ở yết hầu không nói nên lời.
*Tiếng Trung là “可高兴的” có bốn chữ.
Hắc Tuyển Dực vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, giống như nếu không nhận được câu trả lời sẽ không chịu nhìn chỗ khác.
Tâm Ô Nhược không khống chế được mà nhảy loạn, cậu lập tức kêu bọn Thi Diệc dìu cậu đứng dậy: “Ta cũng phải đi chuẩn bị.”
Hắc Tín cười nói: “Phu nhân thẹn thùng.”
Hắc Tuyển Dực: “…”
Sắc trời càng lúc càng tối đen, trong không trung tuyết rơi lả tả.
Từ sau khi rời khỏi Hắc phủ, Ô Trúc không nói một câu nào, trở lại Thư Thanh Viện lập tức nhốt mình vào phòng làm cho mọi người thập phần lo lắng, nhưng sáng hôm sau Ô Trúc đã khôi phục lại bình thường, ăn cơm sáng xong thì đi học đường với Ô Hi.
Học đường được xây ở trung viện, chỉ cách Bặc Cẩm Viện một đại viện tử.
Khi Ô Trúc và Ô Hi đi vào học đường, đã có rất nhiều đường huynh đệ tỷ muội đang luyện tập huyền thuật ở đại viện.
“Tiểu Hi, ta sắp đi rèn luyện, đến lúc đó ở đây sẽ không còn ai nguyện ý chơi cùng muội. Muội…” Ô Trúc tưởng tượng đến cảnh sau này muội muội chỉ có một mình, cực kỳ không yên tâm, nhưng mà hiện giờ lại không có cách giải quyết.
Ô Hi lập tức ngắt lời Ô Trúc: “Đại ca, ca đừng lo lắng, một mình muội cũng có thể tự chiếu cố bản thân, ách, đại ca, ca làm sao vậy?”
Nàng nói được một nửa thì phát hiện sắc mặt Ô Trúc bỗng nhiên trầm xuống: “Đại ca, có phải muội nói sai gì rồi không?”
Ô Trúc không trả lời nàng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người phía trước.
Ô Hi nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy Ô Ngọc vẻ mặt mỉm cười đi tới, nàng cười, phất tay với Ô Ngọc: “Ngũ ca.”
Ô Ngọc nói: “Tứ ca, Tiểu Hi, các ngươi đến học đường sớm vậy.”
Ô Hi cười nói: “Ngũ ca, ngươi cũng đến sớm mà.”
“Ta nghe nói hôm qua các ngươi đến Hắc phủ dùng cơm, không biết Ô Nhược ở Hắc phủ đã quen chưa?”
Ô Trúc nghe thấy Ô Ngọc nhắc đến Ô Nhược, ánh mắt trầm thêm.
“Nhị ca ở bên kia rất tốt, ngũ ca, ta nói với ngươi, nhi tử của nhị ca rất xinh đẹp, hắn…”
“Ô, Ngọc.” Ô Trúc lạnh lùng phun ra hai chữ, ngắt lời Ô Hi.
Ô Hi và Ô Ngọc sửng sốt.
Ô Ngọc thu lại tươi cười: “Tứ ca, ngươi sao vậy? Sắc mặt khó coi thế.”
“Đương nhiên khó coi.” Ô Trúc lạnh lùng cười: “Bởi vì ta muốn đánh ngươi.”
Vừa nói xong đã hành động, hắn nâng nắm đấm lên dùng hết sức lực đánh qua.
Trước nay Ô Ngọc căn bản không nghĩ đến Ô Trúc sẽ đánh hắn, nên không né kịp, trên mặt bị Ô Trúc đánh một quyền, lập tức cả người bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào cây đại thụ gần đó, xương gò má và xương vai truyền đến âm thanh vỡ vụn.
Mọi người kinh hô.
Ô Hi sửng sốt, vội nói: “Đại ca, ca điên rồi sao? Sao lại đánh ngũ ca a?”
Ô Trúc vẻ mặt tràn ngập tức giận đi qua chỗ Ô Ngọc: “Ta chỉ dùng tay đánh hắn là đã nhẹ tay rồi, Tiểu Hi, muội có biết tại sao đám Vu Thiên Bảo mỗi lần nhìn thấy Tiểu Nhược đều khi dễ đệ ấy không? Đó đều là vì Ô Ngọc cho bọn họ bạc kêu bọn họ làm, còn hắn thì chạy đến giả bộ làm người tốt để cứu Tiểu Nhược, chính là để Tiểu Nhược cảm kích hắn, sau đó hắn sẽ để Tiểu Nhược giúp hắn mượn tài liệu và pháp khí của cha.”
Trước kia hắn thật có mắt như mù nên mới cho rằng Ô Ngọc là cái khiêm khiêm quân tử, là người thích giúp đỡ người khác.
“Cái gì?” Ô Hi khó tin nhìn Ô Trúc, nhưng sau khi ngẫm lại, quả thật mỗi lần ngũ ca giúp nhị ca xong đều sẽ mượn tài liệu của cha, cha phi thường cảm kích Ô Ngọc cứu nhi tử của mình, đương nhiên không nói hai lời đã đưa ra tài liệu và pháp khí cho ngũ ca.
“Đêm hôm qua chính tai ta nghe thấy bọn Vu Thiên Bảo nói như vậy, còn có Ô Đại và Ô Tiểu cũng nhận bạc của Ô Ngọc, nên mỗi lần bọn Vu Thiên Bảo khi dễ Tiểu Nhược đều không có người báo cho chúng ta biết.”
Ô Hi không phải người ngu ngốc, nàng nhìn Ô Ngọc hỏi: “Đại ca, Hắc quản gia nói tiểu nhân sẽ không phải là…”
“Đúng vậy, chính là hắn.”
“Người này thật đáng giận.” Ô Hi vội vàng đi đến trước mặt Ô Ngọc, dùng sức đạp lên ngực hắn mấy cái: “Ta đá chết ngươi dám tìm người khi dễ nhị ca ta, ngươi cái tên ngụy quân tử, ta đá chết ngươi.”
Lúc này, một đạo âm thanh chói tai truyền đến: “Là ai gây chuyện ở chỗ này.”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tiểu Hi dễ thương quá, còn nhỏ đã biết bênh ca ca, chả bù cho con em nhà mình.
Đăng: 1/9/2021