Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 64. Đánh Nhau


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 64. Đánh Nhau

Edit + beta: Iris

Ô Tiền Thanh càng lúc càng vừa lòng con rể, ăn trưa xong thì chủ động tìm Hắc Tuyển Dực trò chuyện, tuy rằng con rể này ít nói nhưng rất tôn trọng ông, rất nghiêm túc nghe ông nói, đôi khi sẽ nói ra ý kiến làm ông cực kỳ cao hứng.

Ô Nhược ngồi bên kia nói chuyện rèn luyện với Ô Trúc: “Đại ca, ca sắp đi rèn luyện, muốn đi một mình hay là tạo đội đi với người trong tộc?”

Ở kiếp trước, Ô Trúc đi rèn luyện cùng tiểu nhi tử Ô Ngọc của nhị bá và tiểu nhi nữ Ô Tình của tứ thúc, còn có Ô Lương bên Đông Đại Viện và Ô Nghiêm bên Tây Đại Viện, lúc sau không biết tại sao lại đụng tới Ma tộc khiến cho Ô Trúc chết thảm trên tay Ma tộc.

Ô Trúc cười nói: “Tiểu Ngọc nói muốn ra ngoài rèn luyện cùng ta.”

Ô Nhược nhíu mày: “Chỉ có hai người các ngươi?”

Biểu tình Ô Trúc hơi cứng lại, gật đầu.

Ô Hi đang chơi đùa với Đản Đản nghe được bọn họ nói chuyện phiếm, nhịn không được quay đầu lại xen vào: “Nhị ca, ca không biết, vốn là Tình tỷ tỷ ở Đông Đại Viện và hai vị đường ca bên Tây Đại Viện nói muốn ra ngoài rèn luyện với đại ca, về sau đột nhiên đổi ý.”

Giữa mày Ô Nhược khẽ nhúc nhích: “A? Có biết sao lại thế này không?”

“Tiểu Hi.” Ô Trúc ngăn Ô Hi nói.

“Đại ca, việc này không cần phải giấu nhị ca.” Ô Hi tiếp tục nói: “Nhị ca, lần trước lúc ca bắt bọn đại bá giao sính lễ ra, về sau những người ở học đường bắt đầu xa cách chúng ta, mới đầu chúng ta không biết sao lại thế, sau này mới biết được là vì thanh danh Nam Đại Viện không tốt nên bọn họ mới không muốn chơi với chúng ta, người bên Nam Đại Viện lại vì chúng ta hại bọn họ mất mặt mới xa cách chúng ta, kỳ thật trong lòng ta và đại ca hiểu rất rõ, đó là vì bọn họ giao ra sính lễ nhưng lại canh cánh trong lòng, hiện tại chỉ có Tiểu Ngọc ca ca nguyện ý chơi cùng chúng ta.”

Ô Trúc nhanh chóng nói: “Tiểu Nhược, đệ không cần nghĩ nhiều, việc này không liên quan đến đệ.”

Hắn lo Ô Nhược sẽ vì chuyện này mà tự trách.

Ô Hi hừ lạnh: “Đương nhiên là không liên quan đến nhị ca, là bọn họ không biết xấu hổ, lấy sính lễ của người khác mà còn bày sắc mặt cho người khác nhìn. Muội mới không cần chơi với bọn họ, đúng rồi, nhị ca, ca nhất định không biết, nhóm thúc thúc bá bá ở Đông Đại Viện, Tây Đại Viện và Bắc Đại Viện cũng có lấy một phần sính lễ của ca, bọn họ thật sự quá đáng.”

Ô Nhược cười cười, hỏi: “Hiện tại chỉ có ngũ ca nguyện ý chơi cùng hai người?”

Ô Hi gật đầu: “Tiểu Ngọc ca ca thật không hổ là khiêm khiêm quân tử, hắn không hề thấy ngại khi chơi với chúng ta, hơn nữa còn thay phụ thân hắn xin lỗi chúng ta, còn nói nhất định sẽ giúp đại ca rèn luyện thành công.”

Ô Nhược nghe vậy, đáy lòng cười lạnh, cái gì mà khiêm khiêm quân tử, cậu thấy là ngụy quân tử thì đúng hơn.


Nói ra cũng kỳ quái, người khác đều xa cách đại ca và tiểu muội của cậu, Ô Ngọc lại không có, cũng không biết hắn có mục đích gì, có phải có liên quan đến cái chết của đại ca cậu kiếp trước hay không?

Không được, cậu không thể để đại ca đi rèn luyện với Ô Ngọc.

“Đại ca, ca thấy ngũ ca là người như thế nào?”

Ấn tượng của Ô Trúc đối với Ô Ngọc không tồi: “Hắn rất nhiệt tình, ai gặp khó khăn hắn đều sẽ giúp, đối với chúng ta cũng nho nhã lễ độ, tính tình cũng hài hước, kết bạn đồng hành với hắn chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Ô Nhược hỏi: “Vậy nếu hắn không giống như bề ngoài mọi người thấy thì sao?”

Ô Trúc và Ô Hi ngẩn người, bị câu hỏi của Ô Nhược làm nghẹn họng.

“Ầm!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, làm chấn động cả phòng ốc.

“Sao lại thế này?” Ô Tiền Thanh đứng lên hỏi người bên ngoài.

Những người khác cũng khẩn trương đứng lên rời khỏi đại sảnh, sợ phòng ốc bị nổ thành tro bụi.

Hộ vệ vội vàng nói: “Để tiểu nhân đi xem.”

Lát sau, người đã trở lại: “Lão gia, nhị công tử bên viện đại gia và thiếu gia An Nhuận bên Bắc Đại Viện đánh nhau rồi.”

Ô Nhược nghe vậy, hơi mỉm cười.

Ô Tiền Thanh hỏi: “Có biết vì sao bọn họ đánh nhau không?”

“Không biết.”

Quản Đồng hỏi: “Thanh, ngươi muốn đi xem không?”


“Được.” Ô Tiền Thanh rời khỏi Thư Thanh Viện.

Ô Hi có lòng hiếu kỳ rất nặng, vội vàng lôi kéo Ô Trúc đi xem náo nhiệt.

Ô Nhược cũng muốn biết tình hình cụ thể, sai bọn Thi Diệc dìu cậu ra ngoài, từ xa đã nghe tiếng đánh nhau ầm ầm cùng với tiếng kêu nôn nóng của Tang Đông Di và Ô Mẫn: “Đừng đánh, hai người các ngươi đừng đánh nữa.”

“Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại đánh nhau?” Những người trong viện khác đều chạy đến.

Ô Tiền Cạnh trực tiếp đi lên kéo người ra: “Ô An Nhuận, ngươi là người Bắc Đại Viện, sao lại chạy đến Nam Đại Viện gây sự?”

Ô An Nhuận cả giận nói: “Muốn biết thì đi hỏi hảo nhi tử của ngươi đã làm chuyện vô sỉ gì đi.”

Ô Sở tức giận nhìn hắn, không nói lời nào.

Ô Tiền Cạnh rất bất mãn với thái độ của Ô An Nhuận, nhưng xem tình hình này dường như là nhi tử của mình sai: “Có chuyện gì chúng ta vào nhà rồi nói.”

“Ta không vào, ta phải ở chỗ này nói cho rõ ràng, để mọi người phân xử cho ta.” Ô An Nhuận chỉ vào Ô Sở nói: “Con trai tốt của ngươi biết rõ Trang Thu Dung của Trang gia bên Hoài An thành là vị hôn thê của ta, nhưng lại sau lưng câu dẫn Trang Thu Dung, còn khi dễ ta ở Cao Lăng thành cách xa nơi đó, gạt ta nói là Trang Thu Dung vừa xấu lại vô dụng, mục đích là để ta từ hôn, may mà ta tự mình chạy đến Hoài An thành một chuyến, nếu không đã bị tên tiểu nhân này lừa.”

Sắc mặt Ô Tiền Cạnh cực kỳ khó coi, quay đầu nhìn về phía Ô Sở, tàn khốc hỏi: “Chuyện này là thật sao?”

Ô Sở không nói gì, tương đương với thừa nhận lời Ô An Nhuận nói.

Ô Tiền Cạnh tức giận tát một cái “chát”, đánh Ô Sở ngã xuống đất.

Tang Đông Di nhìn thấy khóe miệng con trai chảy máu, đau lòng muốn chết, lập tức vọt tới trước mặt Ô Tiền Cạnh cả giận nói: “Ô Tiền Cạnh, ngươi không hỏi cho rõ ràng mà đã động thủ sao?”

Bị phu nhân của mình gọi thẳng họ tên, Ô Tiền Cạnh càng tức giận hơn: “Được, ngươi kêu hắn nói rõ ràng, rốt cuộc sao lại như vậy?”

Tang Đông Di nâng Ô Sở dậy: “Tiểu Sở, ngươi nhanh nói sao lại thế này?”


Ô Sở lau sạch máu ở khóe miệng, giải thích: “Nương, con không có đoạt vị hôn thê của đường ca, trước khi bọn họ đính hôn, con đã quen biết Thu Dung.”

“Đúng, các ngươi đã quen biết nhau trước khi chúng ta đính hôn, nhưng mà sau khi chúng ta đính hôn, ngươi không phải nên tránh tị hiềm sao? Nhưng mà ngươi không có, ngược lại càng thêm dính nàng, sau đó còn thiết kế hãm hại làm tổn hại danh dự của ta, muốn khiến Trang gia hiểu lầm ta là tên hạ lưu, để Trang gia chủ động giải trừ hôn ước, ngươi thật đê tiện vô sỉ.”

Tang Đông Di trầm mặt hỏi: “Tiểu Sở, hắn nói có đúng không?”

Ô Sở lại lần nữa cam chịu những lời của Ô An Nhuận.

Lúc ấy là hắn bị ma quỷ ám ảnh nên mới nghe lời người khác, đưa Ô An Nhuận hôn mê ném vào kỹ viện, để Trang gia chủ hiểu lầm Ô An Nhuận không phải là người đáng tin.

Tang Đông Di tức giận nói: “Tiểu Sở, sao con lại làm chuyện như vậy?”

Ô An Nhuận cười lạnh: “Giết người diệt khẩu cũng dám làm, hắn có cái gì mà không dám nữa.”

Ô Sở sửng sốt: “Ta giết người diệt khẩu khi nào?”

Ô An Nhuận trào phúng nói: “Sao? Dám làm không dám nhận hả? Nếu không phải do mạng ta lớn, hôm nay ta căn bản không thể trở về Ô gia rồi, Ô Sở, chuyện này ta sẽ không bỏ qua, ta sẽ báo cho tằng tổ phụ, để hắn xử phạt ngươi thật nặng, chúng ta đi.”

Hắn xoay người mang theo người của mình rời khỏi Nam Đại Viện.

Ô Tiền Cạnh cả giận nói với Ô Sở: “Ngươi còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao? Còn không mau cút vào trong.”

Lúc này, Lục Tử Đỉnh đi ra nói: “Nhạc phụ, ta còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy trong phủ nữa.”

Không đợi Ô Tiền Cạnh đáp lại đã xoay người rời đi.

Ô Tiền Cạnh hơi sửng sốt.

Trước kia con rể rất tôn trọng hắn, sao hôm nay lại thất lễ như vậy.

Ô Mẫn vội đuổi theo: “Tử Đỉnh, Tử Đỉnh, đợi ta.”

Ô Sở cũng không còn mặt mũi ở lại, cũng xoay người rời đi.

Tang Đông Di vội hô: “Tiểu Sở, Tiểu Sở, ngươi đi đâu?”

Ô Tiền Cạnh đen mặt cả giận nói: “Đi, đi hết luôn đi, cái mặt hàng như này không cần trở về.”


Hắn nổi giận đùng đùng kéo Tang Đông Di đi vào Thư Cạnh Viện, cũng lệnh cho hạ nhân đóng cửa lại, tránh cho mọi người chê cười.

Đám Ô Tiền Ly và Ô Tiền Bân nhìn nhau, sau đó ai về nhà nấy.

Ô Tiền Thanh cũng mang theo cả nhà trở lại Thư Thanh Viện.

Ô Hi cảm thấy kỳ quái nói: “Muội nghe hạ nhân nói Mẫn tỷ tỷ và Tử Đỉnh tỷ phu muốn ở lại Ô gia mấy ngày, sao hôm nay vừa mới tới lại đi rồi.”

Ánh mắt Ô Nhược lóe lên. Xem ra cậu đưa nhân sâm qua rất có hiệu quả.

Ở kiếp trước vào dịp năm mới, Ô Tiền Cạnh trước mặt mọi người luôn khen ngọc phật mà Lục Tử Đỉnh tặng có bao nhiêu tốt, kỳ thật ngọc phật giá chỉ khoảng một ngàn lượng, nhưng lúc ấy hắn lại khen con rể lên tận trời, quan hệ cha vợ con rể quả thật tốt đến mức làm người người hâm mộ.

Cho nên cậu đặc biệt tặng cho Ô Tiền Cạnh một cây nhân sâm còn quý hơn cả ngọc phật. Bởi vì cậu biết rõ Ô Tiền Cạnh chắc chắn sẽ cho rằng cậu sẽ tặng hắn tài liệu cực phẩm, nhưng sau khi mở hộp quà ra chỉ thấy có một củ nhân sâm bình thường, nhất định sẽ tức giận ngút trời mắng cậu keo kiệt, tuy rằng không phải mắng Lục Tử Đỉnh nhưng lại nghe giống như cố ý chỉ cây dâu mắng cây hòe, tình cảm cha vợ con rể cũng theo đó mà rạn nứt.

Ô Trúc gõ nhẹ đầu Ô Hi một cái: “Tiểu Hi muội muội, muội có thể bớt tò mò đi được không.”

“Muội chỉ nói chơi thôi mà, không biết sau khi An Nhuận đường ca báo chuyện này với tằng tổ phụ, tằng tổ phụ sẽ xử lý Sở ca ca như thế nào nhỉ?”

Ô Trúc trêu chọc nàng: “Muốn ca dẫn muội đến chỗ tằng tổ phụ hỏi xem muốn xử lý chuyện của tam ca thế nào không?”

Ô Hi nhanh chóng lắc đầu: “Muội mới không cần đi gặp tằng tổ phụ đâu.”

Quản Đồng thấy bọn họ trở về lập tức hỏi: “Có biết vì sao bọn họ đánh nhau không?”

Ô Hi thuật lại đơn giản.

Ô Tiền Thanh thở dài: “Không liên quan đến chúng ta, nói ít vẫn tốt hơn.”

Gần đây, ông và các huynh đệ khác càng ngày càng xa cách, nếu như tùy ý thăm dò chuyện người ta, chỉ sợ không biết sẽ bị hất bát nước bẩn gì, không nói nhiều thì tốt hơn.

Ô Trúc gật đầu: “Con đồng ý.”

Ô Nhược không phát biểu ý kiến, nhưng mà khi cậu ăn tối xong chuẩn bị rời khỏi Ô gia, lại nhận được tin Ô Sở đi tửu lâu uống rượu gây sự với người khác, sau đó bị người ta hủy linh điền.

°°°°°°°°°°

Đăng: 26/8/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.