Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 52. Trời Cũng Giúp Cậu


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 52. Trời Cũng Giúp Cậu

Edit + beta: Iris

Ô Tiền Thanh thấy Ô Huyền Nhiên không chỉ trích người lấy sính lễ, ngược lại lại răn dạy người bị hại liền đoán cha ông khẳng định cũng có lấy sính lễ của con ông, trong lòng đều là thất vọng khôn tả.

Ông đột nhiên xoay người nói với Ô Bặc Phương, trịnh trọng thỉnh cầu: “Xin tổ phụ làm chủ cho tôn nhi, thu hồi tất cả sính lễ bị trộm trả lại cho con ta.”

Ô Bặc Phương cau mày: “Chuyện này là đương nhiên rồi, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi lại sính lễ.”

Vừa rồi Hắc Tín còn lấy cả Ô Thần Tử ra dọa, nếu như không giúp Ô Tiền Thanh lấy lại sính lễ sẽ nháo đến chỗ Ô Thần Tử, khiến cho hắn mất mặt.

Nếu để người khác biết Ô gia tham lam trộm sính lễ của tiểu bối, không biết người đời sẽ cười nhạo bọn họ như thế nào.

Ô Bặc Phương trầm mặt, nhìn Ô Tiền Cạnh nổi giận nói: “Ngay cả sính lễ của tiểu bối cũng lấy, các ngươi có thấy xấu hổ không? Nếu việc này truyền ra ngoài còn ai dám tín nhiệm Ô gia chúng ta, các ngươi lập tức trở về trả lại sính lễ của Tiểu Nhược cho Tiền Thanh, xong lại viết thư ăn năn tới chỗ ta chịu gia phạt.”

Hiện tại có bằng chứng xác thực, Ô Tiền Đồng lại thừa nhận trộm sính lễ, đám người Ô Tiền Cạnh không thể phủ nhận việc này, đành phải không tình nguyện mà dạ một tiếng.

Ô Tiền Đồng tức giận, đồ đã tới tay lại bắt bọn họ giao ra, trong lòng thật sự không thoải mái: “Nếu đã dùng rồi thì sao?”

Hắc Tín cười lạnh nói: “Vậy ấn theo luật bồi thường, sính lễ chủ tử đưa cho phu nhân, mỗi kiện đều hơn mười vạn lượng bạc, thậm chí còn có món hơn năm mươi vạn lượng.”

Ô Tiền Đồng tức không thể át: “Các ngươi đây là muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, có chút vật phẩm mà trị giá mười vạn lượng bạc?”

“Nếu cảm thấy không đáng giá thì trả lại sính lễ còn nguyên đi.”

“Ngươi…” Ô Tiền Đồng tức giận đến không thốt nên lời.

Ô Bặc Phương thấy Ô Tiền Đồng làm sai mà còn có bộ dáng đúng lý hợp tình thì nổi giận: “Còn không nhanh lăn về lấy sính lễ ra.”

“Từ từ.” Hắc Tín móc từ trong tay áo ra một cây quạt màu lam ngọc: “Cây quạt này cũng là pháp khí hai vị tiểu công tử thế chấp ở Đổ Nhạc Phường, đưa cho các ngươi.”

Hắn đặt Huyền Nha Phiến lên bàn.


Ô Nhược kinh ngạc nói: “Này không phải là pháp khí của mẹ ta sao?”

Ô Tiền Đồng trừng lớn mắt, tên nhãi ranh Ô Bách này thế nhưng thế chấp hai kiện pháp khí.

Hắn vươn tay muốn lấy lại pháp khí, lại bị Ô Tiền Thanh nhanh hơn một bước lấy pháp khí đi.

Ô Tiền Thanh lạnh băng nhìn chằm chằm Ô Tiền Đồng: “Lúc trước các ngươi nói muốn mượn pháp khí là vì các ngươi cần dùng, về sau ta muốn các ngươi trả lại thì các ngươi ra sức từ chối, còn nói ta không còn dùng được nên không trả, nhưng các ngươi lại lấy pháp khí đem đi thế chấp, thật sự làm người khác thất vọng.”

Ô Tiền Đồng: “…”

Hôm nay Ô Tiền Thanh đối với huynh đệ nhà mình tâm lãnh tới cực điểm, vì vậy không còn bận tâm tình cảm huynh đệ, xoay người nói với Ô Bặc Phương: “Tổ phụ, lúc trước không phải ngài hỏi ta pháp khí ở đâu sao?”

Sắc mặt bọn Ô Tiền Cạnh khẽ biến.

Ô Bặc Phương nhìn bọn Ô Tiền Cạnh: “Ừ, đúng vậy, sao thế?”

“Hiện tại con có thể nói cho tổ phụ, pháp khí của con và phu nhân con đều bị bọn đại ca mượn đi, nói là bảy ngày sau sẽ trả nhưng bây giờ đã hơn ba tháng vẫn không thấy bọn đại ca trả pháp khí, con đã từng ám chỉ với bọn họ nhưng bọn họ từ chối, hiện nay thừa dịp mọi người đều ở đây, con muốn tổ phụ giúp con đòi lại pháp khí mà đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ đã mượn, để con có vài pháp khí phòng thân cho bọn nhỏ.”

Ông biết lúc trước mình quá dễ dãi mới không khiến bọn đại ca sợ hãi, năm lần bảy lượt kéo dài thời gian không trả pháp khí.

Ô Nhược khẽ nhếch môi, là cậu bảo Hắc Tín sau khi chuyện sính lễ được giải quyết thì lấy Huyền Nha Phiến ra, bởi vì cậu biết với tính của cha sẽ không để người khác tiếp tục khi dễ.

Ô Bặc Phương nhìn về phía bọn Ô Tiền Cạnh: “Có thật không?”

Đám người Ô Tiền Đồng muốn phủ nhận, Hắc Tín đã giành trước một bước nói: “Trước khi đến Cao Lăng thành, Ô quốc sư luôn khen với chúng ta rằng Ô tộc trưởng là người tài đức vẹn toàn, nhưng hiện tại lão nô đã được mở rộng tầm mắt, người Ô gia không chỉ lấy trộm sính lễ của người khác, mà còn mượn pháp khí không trả, nếu như để Ô quốc sư biết chuyện này, không biết hắn có cảm thấy các ngươi đang đánh mặt hắn hay không.”

Sắc mặt bọn Ô Tiền Đồng chuyển từ trắng sang đen, nếu như có thể bọn họ chắc chắn sẽ nhào lên gϊếŧ Hắc Tín.
Ô Bặc Phương trọng sĩ diện nhất, vừa nghe Hắc Tín nói vậy nhanh chóng nghiêm khắc bắt bọn Ô Tiền Đồng trả lại pháp khí cho Ô Tiền Thanh.

Ô Tiền Đồng cả giận nói: “Muốn chúng ta trả pháp khí cũng có thể, vậy các ngươi trả lại tài liệu lúc trước cho chúng ta, dù sao các ngươi đã có pháp khí phòng thân, không cần phải dùng tài liệu làm pháp khí.”


Dám uy hiếp ông. Ô Tiền Thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi mượn pháp khí của ta nói là bảy ngày sẽ trả, hiện giờ đã hơn ba tháng, nên tuân thủ hứa hẹn trả lại cho ta, mà lúc các ngươi cho chúng ta mượn tài liệu cũng có nói chờ nhi tử ta rèn luyện trở về sẽ tìm tài liệu tương đồng trả lại, huống chi nguyên liệu các ngươi cho ta, ta cũng đã dùng, làm sao trả lại được?”

Thời điểm nói hai chữ “tương đồng”, ông đặc biệt nhất mạnh.

“Ngươi…”

Ô Tiền Bân ngăn Ô Tiền Đồng lại: “Tam ca, là chúng ta không đúng, chúng ta sẽ trả lại tài liệu và pháp khí cho ngươi.”

Đổng Trà Kỷ hỏi: “Hắc quản gia, lúc nãy ngươi có nói bắt được Tiểu Thế và Tiểu Bách, hiện tại bọn nó ở đâu?”

Hắc Tín hơi mỉm cười: “Lát nữa sẽ thả hai vị tiểu công tử.”

Đổng Trà Kỷ hừ lạnh một tiếng, rời khỏi Bặc Cẩm Viện cùng trượng phu.

Ô Tiền Đồng lập tức hỏi: “Tứ ca, sao ngươi không cho ta nói hết?”

Ô Tiền Bân trầm mặt: “Ngươi không thấy sắc mặt tổ phụ rất khó coi sao? Nếu ngươi còn nói thêm gì nữa, lập tức sẽ bị kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản.”

Ô Tiền Đồng tức: “Chẳng lẽ phải thật sự trả lại pháp khí?”

Vậy bọn họ chẳng phải là mất trắng tài liệu?

Ô Tiền Bân híp mắt: “Ngươi gấp cái gì? Tổ phụ kêu chúng ta trả lại tài liệu và pháp khí, nhưng không có nói lập tức trả lại toàn bộ.”

“Tứ ca, ý của ngươi là…”

Đáy mắt Ô Tiền Cạnh hiện lên âm lãnh: “Ý của tứ ca là chúng ta cứ kéo dài thời gian, nói tài liệu không thể tìm lại được liền, về sau cách một hai năm lại trả cho bọn họ một cái, hừ, cứ như vậy cho dù mười năm sau thì có thể lấy lại được bao nhiêu cái tài liệu.”

Ô Huyền Nhiên nhàn nhạt quét mắt nhìn Ô Tiền Đồng: “Đại ca ngươi nói không tồi, Tiền Đồng, vi phụ khuyên ngươi về sau làm việc đừng có xúc động như vậy nữa, sử dụng đầu óc nhiều chút, biết chưa?”


Ô Tiền Đồng cũng biết tính tình mình dễ xúc động dễ giận, hắn cũng muốn sửa, nhưng trời sinh đã vậy rồi biết sao giờ.

Ô Tiền Ly hỏi: “Chúng ta làm vậy tổ phụ có trách tội hay không?”

Ô Tiền Cạnh cười lạnh: “Ngươi đừng quên, tổ phụ cũng có thu mấy cái sính lễ đó, cho nên chỉ cần chúng ta không làm quá mức, mà chuyện kia không truyền đến chỗ Ô quốc sư, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở như trước.”

Ô Bặc Phương sĩ diện như vậy, sẽ không để bọn Ô Tiền Thanh truyền chuyện này ra ngoài, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp phong bế người một nhà Ô Tiền Thanh và miệng người Hắc gia.

Ô Tiền Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Ô Tiền Bân trợn trắng mắt, người này thường xuyên được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nếu không phải người này là thân đệ của hắn, hắn đã không thèm trả lời: “Trở về đi, trước lấy cái kém nhất trả lại.”

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, đám người Ô Nhược cũng ra khỏi đại sảnh.

Ô Bặc Phương đột nhiên gọi: “Tiền Thanh, ngươi ở lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ô Tiền Thanh dừng chân: “Dạ.”

Ô Nhược cong môi trào phúng, với hiểu biết của cậu với Ô Bặc Phương, giữ cha cậu lại đơn giản là vì muốn khuyên cha cậu đừng truyền chuyện này ra ngoài, lo lắng sẽ làm hỏng thanh danh Ô gia, đáng tiếc…

Nghĩ đến đây, cậu cười đầy ẩn ý.

Đúng lúc này, một gia phó vội vàng chạy qua người bọn họ, đi vào đại sảnh: “Gia chủ.”

Ô Bặc Phương đang chuẩn bị an ủi Ô Tiền Thanh, khẩu khí rất không vui hỏi: “Chuyện gì?”

Gia phó đi đến bên người Ô Bặc Phương nhỏ giọng thì thầm: “Hiện nay toàn bộ người Cao Lăng thành đều đồn đãi người Ô gia Nam Đại Viện lấy trộm sính lễ của nhi tử tam gia.”

“Cái gì?” Ô Bặc Phương nheo mắt lại: “Sao lại như vậy? Là ai truyền ra?”

Ô Bặc Phương vừa định khuyên Ô Tiền Thanh nể tình bọn Ô Tiền Cạnh lần đầu vi phạm mà tha thứ cho bọn họ, cũng khuyên Ô Tiền Thanh không nên nói chuyện này với bên ngoài, nhưng hiện tại toàn bộ Cao Lăng thành đều biết chuyện này.

“Là truyền ra từ Đổ Nhạc Phường, nghe nói lúc ấy chuyện này nháo rất lớn, có rất nhiều người đều thấy được.”
Ô Bặc Phương nhìn về phía Ô Tiền Thanh: “Tiền Thanh, ngươi trở về trước đi.”

Chuyện này đã bị truyền ra, giữ Ô Tiền Thanh lại cũng vô dụng, việc cấp bách hiện giờ là áp chuyện này xuống.


“Dạ.”

Ô Tiền Thanh ra khỏi Bặc Cẩm Viện, thấy Ô Nhược và mọi người đang chờ, ông thở dài một hơi: “Ta thật sự không nghĩ tới bọn đại ca lại làm ra chuyện như vậy.”

Quản Đồng an ủi nói: “Thanh, ngươi đừng buồn.”

Ô Tiền Thanh mỉm cười, sau đó liền thu lại tươi cười: “Ta hiểu rõ với tính cách của tổ phụ và cha, chỉ sợ sẽ không dễ dàng giao ra sính lễ.”

Đại ca và đệ đệ ông nếu đã dám nuốt quà tặng, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp kéo dài thời gian, mà tổ phụ ông cũng sẽ không cho phép ông truyền việc này ra ngoài.

Ô Nhược nói: “Cha, chuyện này chắc sẽ có biện pháp giải quyết, cha cũng đừng nhọc lòng, đúng rồi, thân thể cha hiện tại thế nào rồi?”

Nhắc tới tình huống thân thể mình, Ô Tiền Thanh lộ ra ý cười: “Linh điền khôi phục rất tốt, đã có thể từ từ tụ linh, ta làm theo lời con nói, ngâm dược có thêm tụ linh thảo, mỗi ngày cũng ăn một viên ngưng linh đan, hai bút cùng vẽ hiệu quả rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì khoảng bốn chín ngày sau là có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ là nếu muốn khôi phục lại tu vi vốn có thì cần thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bọn họ rời khỏi phạm vi trung viện, lúc đang đi đến viện phía nam thì nghênh diện một quý công tử trẻ tuổi kiêu căng ngạo mạn đi tới, khuôn mặt thanh tuấn, trên đầu đội tử ô ngọc quan, khoác áo choàng chồn tía quý báu, chân mang đôi giày thêu tinh mỹ, phía sau còn có hơn trăm hộ vệ đi theo, thân phận thoạt nhìn cao không với tới.

Quý công tử liếc mắt nhìn Ô Nhược, ngẩn người, cười nhạo: “Thật là mập.”

Nói xong liền mang theo gia phó Ô gia lách qua bên phải bọn họ đi đến Bặc Cẩm Viện.

Ô Tiền Thanh thấp giọng nói: “Đó là Ô Ngạn Lan tiểu tằng tôn tử của Ô quốc sư.”

Ánh mắt Ô Nhược lóe lên, trời cũng giúp cậu.

Vốn nghĩ sẽ phải đợi một đoạn thời gian dài mới có thể ép bọn Ô Tiền Cạnh giao ra toàn bộ sính lễ, hiện giờ xem ra trong nội hôm nay là có thể khiến bọn Ô Tiền Cạnh ngoan ngoãn giao ra rồi.

Ô Nhược nói nhỏ bên tai Thi Nguyên.

Thi Nguyên gật đầu, cùng Thi Hựu chạy đến trung viện.

°°°°°°°°°°

Đăng: 17/8/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.