Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 46. Thảm


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 46. Thảm

Edit + beta: Iris

Thoáng một cái đã bảy ngày trôi qua kể từ ngày hiến tế đông chí, Ô gia vẫn như cũ nên làm gì thì làm đó, dường như đã quên sạch những chuyện hôm hiến tế.

Sau hiến tế, cửu công tử Ô Thế và thập công tử Ô Bách bên Nam Đại Viện hầu như mỗi ngày đều chạy đến Đổ Nhạc Phường ngay khi vừa tan học.

Cái gọi là mười lần đánh bạc chín lần thua, hai vị công tử càng đánh càng thua, chưa được một ngày đã thua sạch bạc thắng được lúc trước và tiền tiêu vặt hàng tháng Ô gia cấp, thậm chí còn mượn lượng lớn ngân lượng ở Đổ Nhạc Phường để gỡ vốn, cũng ký giấy hứa hẹn bảy ngày trả lại bạc, nửa ngày sau đó cũng thua sạch tiền.

Lúc này, hai vị công tử sốt ruột, không dám xin tiền người nhà, cũng không dám để người trong nhà biết, cuối cùng chưởng quầy Đổ Nhạc Phường nguyện ý cho bọn họ dùng đồ vật thế chấp, nhưng vật thế chấp nhất định phải là ba kiện pháp khí Thi Cốt Long Đinh, U Quỷ Địch và Huyền Nha Phiến.

Ô Thế và Ô Bách nghe vậy lập tức hoài nghi chưởng quầy Đổ Nhạc Phường, người này sao lại biết nhà bọn họ có mấy pháp khí này? Nhưng rồi ngẫm lại, Đổ Nhạc Phường là nơi long ngư hỗn tạp, mà chưởng quầy Đổ Nhạc Phường lại có nhân mạch cực lớn, biết được bọn họ có những loại pháp khí này cũng không kỳ quái, nên không hoài nghi nữa.

Tuy nhiên, pháp khí đều đặt trong nhà kho, nhất định phải lấy chìa khóa mới mở kho được.

Ô Thế và Ô Bách kiên nhẫn ở nhà hai ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội Ô Tiền Bân và Ô Tiền Đồng ra cửa tuần tra, liền lấy cớ để mẫu thân của mình mở nhà kho.

“Mẹ, mọi người trong học đường đều ngầm nói con ăn mặc rách nát, trên người không có một kiện trang sức nào, còn kém hơn người hầu của bọn họ, con không còn mặt mũi nào để đi học đường nữa.” Ô Bách lôi kéo mẫu thân Đổng Trà Kỷ làm nũng: “Mẹ để con chọn vài món trang sức quý báu trong nhà kho đi, để con đến học đường diệt uy phong của bọn họ.”

“Mấy đường ca của con ăn mặc đẹp lắm sao?” Đổng Trà Kỷ nghe có người nói xấu nhi tử bảo bối của nàng thì không vui: “Ta nhớ lần trước đến học đường của con, cũng không thấy ai ăn mặc đẹp hơn con, bọn họ có tư cách gì nói con? Chỉ bằng trang sức trên eo con, chính là chế tạo từ bạch ngọc thượng đẳng, do đích thân đại sư khắc ngọc ở hoàng đô làm, ơ, ngọc bội của con đâu?”

Ô Bách chột dạ, không dám nói với nàng trang sức quý giá trên người đều đem đi cầm đồ: “Ta đặt ở trong phòng, mang theo nó chỉ có mất mặt xấu hổ.”

“Sao lại mất mặt xấu hổ, kia chính là…”

Ô Bách chen ngang: “Mẹ, mẹ không biết đám đường ca đường tỷ ở Tây Đại Viện hiện giờ không phải chỉ đeo vòng cổ ngọc bội vòng tay, còn có một ít pháp khí ngọc sức, ai cũng tốt hơn con.”

“Còn có chuyện như vậy?” Đổng Trà Kỷ nghĩ đến nhi tử bảo bối ăn mặc không bằng người khác liền cảm thấy khó chịu, cũng không muốn bị chị em dâu khác chê cười nên đứng dậy vào nội thất lấy chìa khóa nhà kho: “Đi nhà kho với mẹ.”


Mưu kế thành công, trong lòng Ô Bách vui vẻ đi theo Đổng Trà Kỷ vào nhà kho chọn ra ba kiện ngọc bội, sau đó, lại làm nũng Đổng Trà Kỷ muốn tới mật thất chọn pháp khí.

Đổng Trà Kỷ mềm lòng nên mở mật thất cho hắn vào.

Ô Bách thừa dịp nàng không chú ý, lén lút nhét U Quỷ Địch và Huyền Nha Phiến vào tay áo, sau khi ra khỏi nhà kho thì tìm cớ rời khỏi Thư Đồng Viện, đến cổng lớn lúc trước đã hẹn với Ô Thế rồi lên xe ngựa.

Khoảng nửa canh giờ sau, Ô Thế cũng lên xe ngựa.

Ô Bách sốt ruột hỏi: “Cửu ca, sao rồi, ngươi lấy được không?”

“Cửu ca ngươi là ai chứ, ta sao có thể không lấy được.” Ô Thế cười đắc ý: “Phải biết rằng cái chủ ý để mẹ chúng ta chịu mở nhà kho là do ta nghĩ ra.”

Ô Bách cao hứng, ngay sau đó lại ủ rũ xuống: “Cửu ca, nếu như bị cha ta biết ta lén lấy pháp khí đi thế chấp, chắc chắn sẽ bị đánh gãy hai chân.”

Ô Thế ngừng cười: “Đừng lo lắng, cha ta và tiểu thúc gần đây không thể sử dụng pháp khí, chúng ta chỉ cần chuộc lại pháp khí trước khi bọn họ phát hiện là được.”

“Nhưng mà chúng ta lấy đâu ra nhiều bạc như vậy để chuộc lại pháp khí? Nhân tiện mẹ ta vừa cho ta ba kiện ngọc bội, chúng ta có thể cầm đi trả nợ.”

Ô Thế trợn tròn mắt: “Ngươi ngốc à, mấy ngọc bội này đều phải đeo trên người mỗi ngày, nếu như không thấy, ngươi định ăn nói thế nào với mẹ?”

“Phải ha, vậy chúng ta làm sao kiếm bạc để chuộc lại pháp khí?”

“Không phải sắp tới năm mới rồi sao? Đến lúc đó sẽ nhận được rất nhiều bao lì xì, chúng ta sẽ có bạc trả nợ.”

“Đúng nha.” Ô Bách cười hì hì: “Vẫn là cửu ca thông minh.”

Hai người đến Đổ Nhạc Phường, vội vội vàng vàng lên lầu ba.


Người đến Đổ Nhạc Phường đánh bài cực kỳ nhiều, người đến người đi náo nhiệt vô cùng.

Khi bọn Ô Thế đi lên lầu hai, đột nhiên đụng vào một nam nhân đang xuống lầu, “bang” một tiếng, một cây sáo ngọc màu xanh đen rơi ra từ trong tay áo Ô Bách.

Ô Bách cả kinh, cuống quýt nhặt U Quỷ Địch nhét vào trong ngực, cả giận nói: “Ngươi đi mà không nhìn đường à? Nếu lỡ làm hỏng pháp khí của ta ngươi định đền như thế nào?”

“Thập đệ.” Ô Thế lo lắng hắn gặp họa, nhanh chóng cản hắn lại: “Pháp khí không bị hư là được rồi, hiện tại chúng ta đi gặp chưởng quầy quan trọng hơn.”

Ô Bách hừ lạnh một tiếng, hung tợn trừng mắt rồi đi lên lầu ba với Ô Thế, đi đến phòng cuối cùng, được thủ vệ đồng ý mới tiến vào thư phòng của chưởng quầy.

Người đụng trúng Ô Bách không phải ai khác chính là Hắc Càn, lúc hắn nhìn thấy cửa phòng lầu ba đóng lại, cũng xoay người đi theo lên lầu ba, phía sau có sáu hộ vệ đi theo.

“Vu chưởng quầy, chúng ta đã đem pháp khí ngươi muốn đến rồi.”

Ô Thế và Ô Bách lấy pháp khí ra.

Vu chưởng quầy cười nói: “Cửu công tử và thập công tử quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, trong thời gian quy định mang pháp khí đến đây.”

Hắn vươn tay về phía bọn họ: “Các ngươi lấy ra để ta xem có phải là pháp khí ta muốn hay không.”

Ô Thế giơ tay chặn Ô Bách đang muốn lấy pháp khí ra: “Vu chưởng quầy, trước khi cho ngươi nhìn, ta muốn biết vì sao ngươi lại chỉ định phải dùng ba pháp khí này đến thế chấp?”

Ánh mắt Vu chưởng quầy hơi lóe: “Cái này không phải là không thể nói với các ngươi, ta có một bằng hữu gần đây muốn bắt một con yêu quái, cần phải có một ít pháp khí phẩm cấp cao tới hỗ trợ mới có thể thành công, nhưng mà hắn không có pháp khí như vậy. Nghe nói chỉ có pháp khí Ô gia mới thích hợp, nhưng hắn không quen ai trong Ô gia, nên hỏi ta, mà ta vừa lúc có việc muốn nhờ hắn nên nghĩ phải làm thế nào mới có thể giúp hắn mượn pháp khí, không nghĩ tới các ngươi…”

Hắn cười ha ha: “Chuyện sau đó, các ngươi cũng biết.”

Ánh mắt Ô Thế trầm xuống: “Chứ không phải vì ngươi muốn mượn pháp khí nên cố ý khiến chúng ta thua bạc đi?”


Vu chưởng quầy cười, nghiêm túc nhìn hắn: “Cửu công tử, ngươi cảm thấy ta là dạng người này sao? Nếu thật sự làm như vậy, về sau còn có ai dám đến Đổ Nhạc Phường đánh bài?”

Ô Thế ngẫm lại thấy cũng đúng liền giao pháp khí ra.

Vu chưởng quầy kiểm tra pháp khí một lượt, xác định là pháp khí mình muốn liền kêu bọn họ viết chứng từ ký tên, cũng để bọn họ đóng dấu chứng minh.

Ô Thế nói: “Pháp khí đưa cho ngươi thế chấp, nhưng ngươi cũng phải bảo đảm khi chúng ta chuộc lại, pháp khí phải hoàn hảo không bị hao tổn.”

“Chuyện này không thành vấn đề.” Vu chưởng quầy cười tủm tỉm cầm lấy chứng từ: “Cửu công tử, thập công tử, giờ đã không còn sớm, có muốn xuống dưới đánh bài gỡ vốn hay không?”

Ô Thế cười lạnh: “Ta sợ nếu đánh bài sẽ phải thế chấp thêm mấy cái pháp khí nữa.”

Hắn kéo Ô Bách xoay người mở cửa phòng thì nhìn thấy nam nhân vừa rồi đụng phải bọn họ ở cửa phòng.

Ô Bách cả giận nói: “Tránh ra.”

Hắc Càn làm lơ hắn, tiến lên một bước ép Ô Bách và Ô Thế trở vào phòng.

Ô Thế cảm thấy người này không phải là người bình thường, hơn nữa phía sau còn có sáu tên hộ vệ, nhanh tay giữ chặt Ô Bách, kêu hắn im miệng để tránh đắc tội người khác.

Hắc Càn trực tiếp đi đến trước mặt Vu chưởng quầy, cầm lấy pháp khí trên bàn, nhàn nhạt nói: “Pháp khí này là sính lễ chủ tử nhà ta đưa cho phu nhân, sao lại ở trong tay các ngươi?”

Ô Thế và Ô Bách vừa nghe, sắc mặt trắng bệch.

Thảm!

Hóa ra người này là người Hắc gia.

Vậy chẳng phải là bị Ô Nhược biết chuyện cha bọn họ lén trộm sính lễ của cậu sao?

Nếu người Hắc gia tìm tới cửa chất vấn, hai người bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là bị đánh gãy chân thôi đâu.


Ô Bách nắm chặt tay Ô Thế, sợ hãi hỏi: “Cửu… Cửu ca, làm sao bây giờ?”

“Ta… Ta làm sao biết được.” Ô Thế cũng rất sợ hãi, tuổi của hắn cũng không lớn hơn Ô Bách bao nhiêu, lại không có kinh nghiệm xử lý chuyện này, nên gặp phải chuyện lớn như vậy đương nhiên cũng luống cuống.

Vu chưởng quầy vừa nghe lời này liền biết thân phận của hắn, nhưng vẫn giả vờ sinh khí nói: “Các ngươi là ai? Dám tự tiện vào thư phòng của ta, không biết toàn bộ Đổ Nhạc Phường là địa bàn của ta à, ngươi, ê, ngươi làm gì, ngươi đưa chứng từ trả lại cho ta, người đâu, mau tới.”

Hắc Càn trực tiếp đoạt đi pháp khí và chứng từ, nhét vào trong túi áo choàng, xoay người phân phó hộ vệ: “Mang người về.”

Ô Thế và Ô Bách nghe vậy vội xoay người chạy, nhưng bị hộ vệ chặn lại, linh lực của bọn họ không cao bằng hộ vệ nên chưa được hai chiêu đã bị đánh nằm bẹp trên đất.

Vu chưởng quầy sợ bọn họ động thủ với mình, vội vàng nói: “Các ngươi đừng đánh ta, ta đi với các ngươi là được chứ gì.”

Hắc Càn không muốn bị chú ý, trực tiếp mang theo bọn họ nhảy từ cửa sổ xuống, rồi rời đi bằng cửa sau, trở lại Hắc phủ.

Ô Nhược nhìn thấy Hắc Càn bắt người về, kinh ngạc nhướng mày.

Lúc trước cậu có kêu Thi Cửu phái người canh giữ ở Đổ Nhạc Phường, sau đó thì tự nghĩ kế hoạch, nhưng không ngờ Thi Cửu lại kêu Hắc Càn làm chuyện này.

Hắc Càn đưa ba kiện pháp khí và chứng từ để lên bàn: “Phu nhân, trong này có hai kiện pháp khí quả thật là do chủ tử luyện chế, còn một kiện khác…”

Ô Nhược cầm lấy Huyền Nha Phiến nhìn, gật đầu: “Là pháp khí của mẹ ta.”

Cậu đặt Huyền Nha Phiến xuống rồi cầm chứng từ, phía trên không chỉ có ký tên và dấu tay của Ô Bách, Ô Thế, mà còn có cả con dấu Ô gia, hơn nữa chứng từ cũng không có bất kỳ kẽ hở gì, hài lòng nhìn Hắc Tín.

Hắc Tín tinh ý lập tức hiểu ý cậu, mỉm cười đi lên hỏi: “Không biết phu nhân có gì phân phó?”

°°°°°°°°°°

Đăng: 13/8/2021

Hôm nay là thứ 6 ngày 13, là ngày xui, lỡ làm bể cái dĩa bị mẹ chửi cho một trận ??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.