Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 39. Lợi Ích
Edit + beta: Iris
Ô Tiền Thanh không biết Ô Tiền Cạnh và những người khác đang tính kế ông, nhưng những gì Ô Tiền Cạnh tính kế đúng là chuyện Ô Tiền Thanh đang lo lắng: “Tiểu Nhược, con nói con muốn dùng tài liệu của đại bá để chế pháp khí, nhưng chúng ta không có tài liệu khác để dung hợp với tài liệu của bọn họ, vậy phải làm pháp khí thế nào?”
Lúc nãy nhìn thấy cha ông và các ca ca ăn thiệt, trong lòng ông đúng thật là có loại vui sướng khó tả, nhưng sau khi vui xong thì trong lòng lại lo lắng chuyện chế pháp khí. Pháp khí cần nhiều loại tài liệu hợp thành mới có thể luyện chế ra, hơn nữa mỗi tài liệu phải có thuộc tính tương đồng hoặc có thể dung hợp được với nhau mới có thể luyện chế thành công. Nếu ông lấy được tài liệu của nhóm ca ca nhưng không có tài liệu để dung hợp luyện chế pháp khí, rất có khả năng sẽ bị nói là ông lừa tài liệu của bọn họ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ô Nhược an ủi: “Cha yên tâm, nếu con đã nói như vậy, tất đã nắm chắc.”
Nói thế nào cậu cũng là người trọng sinh, chỉ cần dựa theo phương pháp chế tạo pháp khí của Ô Tiền Thanh kiếp trước là được, huống chi tài liệu Hắc Tuyển Dực đưa tới cũng không phải vật phàm, chúng nó cơ hồ là có thể dung hợp với hầu hết các tài liệu, vì vậy không cần phải lo vấn đề này.
Thấy nhi tử đã có chuẩn bị trước, Ô Tiền Thanh không khỏi bắt đầu đánh giá lại tiểu nhi tử.
Lúc ở đại sảnh Bặc Cẩm Viện, ông đã quan sát tiểu nhi tử tìm lý do thuyết phục tổ phụ để mượn tài liệu của nhóm ca ca, đương nhiên sẽ nhận ra tiểu nhi tử khác hẳn dĩ vãng, cảm thấy tiểu nhi tử đã thay đổi rất nhiều từ sau khi thành thân, không còn đi theo sau làm nũng như lúc trước, cũng không còn tự ti sợ phiền phức. Sự thay đổi này rất tốt, chứng minh tiểu nhi tử đã trưởng thành, có suy nghĩ và chủ kiến riêng, về sau ông làm cha cũng không cần lo lắng cậu bị người khi dễ.
“Vậy thì tốt, chuyện pháp khí giao cho con, thế nào?” Ô Tiền Thanh làm như vậy là để xem năng lực của nhi tử mình, dù sao bây giờ nhi tử đã là chủ mẫu Hắc phủ, cũng nên học cách quản lý và xử lý chính sự.
Ô Nhược cong môi cười với Ô Tiền Thanh: “Không thành vấn đề, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Ô Tiền Thanh vẻ mặt hài lòng, liếc nhìn bọn Thi Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Ở đại sảnh con nói có người khi dễ con, có thật không?”
“Là thật.” Ô Nhược không giấu giếm mà kể ra chuyện Ô Đại Ô Tiểu lén đổi đồ ăn của cậu.
Ô Tiền Thanh nghe xong, khuôn mặt ôn hòa lộ ra tức giận: “Hai tên vong ân phụ nghĩa, thiệt cho con đối với họ tốt như vậy, mà bây giờ họ lại báo đáp thế này? Tiểu Nhược, con không thể để bọn họ tiếp tục hầu hạ con.”
Ô Nhược sớm đã có cách đối phó với bọn họ, đương nhiên không đồng ý việc này, đổi đề tài nói: “Cha thấy chuyện hôm nay như thế nào?”
Ô Tiền Thanh thần sắc ngưng lại, mặt nhìn thẳng đường phía trước.
Từ khi ông thử đòi lại pháp khí, thái độ nhóm ca ca rõ ràng đã thay đổi, không còn cười nói với ông như trước, giọng điệu cũng không còn hòa nhã như dĩ vãng, ông cảm nhận rất rõ bọn Ô Tiền Cạnh đang bài xích ông.
Những đêm này, ông thường tự hỏi liệu thái độ bọn đại ca thay đổi có phải là do ông bị hủy tu vi nên ngại ông là gánh nặng hay không, nhưng thay đổi này cũng quá nhanh đi, hiển nhiên đây không phải là nguyên nhân. Vì vậy ông nghĩ bọn đại ca đã không thích ông từ lâu, hòa nhã trước kia cũng chỉ là ngụy trang.
Ô Tiền Thanh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, kể từ khi tổ phụ cố ý vô tình để lộ ý muốn bồi dưỡng ông thành tộc trưởng, thái độ của cha ông trở nên lãnh đạm, như thể ông cướp đi vị trí của hắn, mỗi ngày đều dùng mắt lạnh nhìn ông.
Nhìn thấy cha như vậy, trong lòng ông không khỏi cảm thấy khó chịu, ông chưa bao giờ nghĩ đến việc đoạt vị trí gia chủ của cha, ông không hiếm lạ vị trí này, nhưng cha ông lại vì điều này mà xem hài tử của mình thành kẻ thù, thật là nực cười, vốn tưởng rằng bốn huynh đệ luôn chiếu cố ông sẽ không giống cha, nhưng không ngờ hiện thực lại tàn khốc như vậy.
Ô Tiền Thanh nghĩ đến lúc trước bọn Ô Tiền Cạnh trăm phương nghìn kế muốn “mượn” tài liệu của ông, cùng với việc không muốn cho ông mượn tài liệu để làm pháp khí phòng thân cho thân nhân, trái tim liền nguội lạnh. Ông xem bọn họ là thân nhân, bọn họ lại xem ông là địch nhân, vẫn luôn đề phòng ông.
Mặc dù Ô Nhược không nhìn ra cảm xúc của ông, nhưng phụ tử liên tâm, cậu có thể cảm nhận được cha cậu đang thương tâm khi nhìn thấu được bộ mặt của bọn đại bá, liền vỗ vỗ vai an ủi Ô Tiền Thanh.
Ô Tiền Thanh hoàn hồn nhìn vào đôi mắt tràn đầy quan tâm của nhi tử, lập tức vứt bỏ tâm tình không vui, nhoẻn miệng cười: “Chuyện xảy ra sáng nay đã khiến ta nhìn rõ một số việc, bỏ đi, không nói cái này nữa.”
Sau này ông chỉ cần chiếu cố tốt cho thê tử và bọn nhỏ là được rồi, còn về cha ông và nhóm đại ca, ông coi như mắt không thấy tâm không phiền, những cái pháp khí đã cho mượn đó coi như là lễ vật cuối cùng ông cho bọn họ đi.
Trở lại Thư Thanh Viện, Ô Nhược nhìn thấy người bên Ô Tiền Cạnh đưa tài liệu đến.
Ô Tiền Thanh trực tiếp giao tài liệu cho Ô Nhược xử lý, đồng thời mở kho để Ô Nhược lấy tài liệu trong đống sính lễ và quà tặng để luyện chế pháp khí.
“Phu nhân, những thứ trong này đều là quà tặng và sính lễ của ngài sao?” Thi Hựu đang hỗ trợ tìm tài liệu đột nhiên hỏi.
Ô Nhược quay đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Vốn cha cậu muốn để cậu lấy những sính lễ này đưa tới Hắc gia, chỉ là cậu không có dùng nên lưu sính lễ lại cho cha.
Thi Hựu lấy một hộp trang sức trong đó đưa tới trước mặt Ô Nhược: “Danh sách sính lễ ngài đưa cho ta không có bộ bạch ngọc này.”
Ô Nhược nhíu mày: “Ngươi chắc không?”
Cái cậu đưa cho Thi Hựu là một phần danh sách sính lễ riêng Hắc Tín đưa cho cậu.
“Vô cùng chắc chắn, mấy ngày nay ta xem sơ qua sính lễ có rất nhiều chỗ thay đổi, nhớ rõ những sính lễ chủ tử tặng.”
Ô Nhược bỗng chốc nheo mắt, nói như vậy, một phần sính lễ của cậu không ngừng bị chuyển ra ngoài, hơn nữa còn có một phần bị người đánh tráo. Nếu cậu đoán không sai, lúc ấy người lấy sính lễ của cậu hẳn là muốn thay tất cả bằng hàng kém chất lượng, nhưng mà trong thời gian ngắn không có biện pháp đổi nhiều đồ như vậy nên mới có một phần sính lễ bị mất.
Cậu thấp giọng hỏi: “Thi Hựu, ta kêu ngươi tra chuyện sính lễ, ngươi tra thế nào rồi?”
“Trước mắt chỉ tra ra một phần.”
“Ai giữ?”
“Trong tay phu nhân của tổ phụ và thúc thúc bá bá, còn có…” Thi Hựu dừng một chút: “Còn có, bọn họ đem một phần nhỏ đưa cho tằng tổ phụ ngài.”
Ô Nhược cười lạnh, đối với chuyện Ô Bặc Phương cũng có sính lễ đương nhiên không thấy ngoài ý muốn, nếu hắn không lấy, những người khác sao dám xuống tay.
Kiếp trước, cậu đã cảm thấy Ô Bặc Phương là tên ngụy quân tử, lúc trước nói dễ nghe là về phòng thay quần áo, kỳ thật là để giấu quà tặng, thấy cậu đưa tới lễ vật rất phù hợp tâm ý hắn, hơn nữa là hắn cần tài liệu, lúc này mới có thể giúp cậu nói chuyện, bằng không nào có chuyện dễ dàng như vậy khiến cho bọn họ lấy ra lễ vật và nguyên liệu.
“Còn có một phần sính lễ không tra ra được, có khả năng đã bị đưa đến đại viện khác.”
Ô Nhược lãnh đạm nói: “Chỉ cần tra ra được ở Nam Đại Viện có những ai lấy sính lễ là được rồi, có biết nhị thúc và tiểu thúc lấy cái gì đi không?”
Thi Hựu liên tiếp nói tên sính lễ.
Ô Nhược càng nghe sắc mặt càng lạnh: “Ngươi có biết những sính lễ này ở Thiên Hành quốc chúng ta đặc biệt hiếm không? Hoặc là Thiên Hành Quốc căn bản không có?”
Thi Hựu không chút nghĩ ngợi liền nói: “Thi Cốt Long Đinh và U Quỷ Địch là pháp khí chủ tử tự mình luyện chế, tài liệu luyện chế không có ở Thiên Hành Quốc.”
Ô Nhược híp mắt: “Thi Cốt Long Đinh và U Quỷ Địch trong tay ai?”
“Thi Cốt Long Đinh ở trong tay phu nhân nhị thúc, U Quỷ Địch ở trong tay phu nhân tiểu thúc.”
“Ta biết rồi.” Ô Nhược nhìn về phía Thi Cửu: “Khi nào mới có thể bắt chưởng quầy Đổ Nhạc Phường tới?”
“Đêm nay là có thể bắt được người cho phu nhân.”
Ô Nhược hài lòng gật đầu, nhìn tài liệu trong tay, suy nghĩ nên tìm ai làm pháp khí mới tốt.
Sau bữa tối, cậu ngồi xe ngựa trở lại Hắc phủ, hỏi Hắc Tín thì biết được Hắc Tuyển Dực đang ở thư phòng, nên cậu vào phòng tắm tắm gội thay quần áo. Lúc tắm xong thì đúng lúc Thi Cửu bắt được chưởng quầy Đổ Nhạc Phường đến Hắc phủ.
“Ô ô, ô ô.” Vu chưởng quầy của Đổ Nhạc Phường bị Thi Cửu dùng khăn bịt miệng.
Ô Nhược ngồi trước mặt hắn: “Lấy cái khăn trong miệng hắn ra.”
Thi Cửu kéo cái khăn trong miệng Vu chưởng quầy xuống.
“Ngươi…” Ánh mắt Vu chưởng quầy đảo qua dáng người mập mạp của Ô Nhược, lập tức nhận ra người trước mắt chính là lục công tử Nam Đại Viện Ô gia, toàn bộ Cao Lăng thành cũng chỉ có Ô Nhược mới béo như vậy: “Ngươi là Ô lục công tử Nam Đại Viện Ô gia.”
Ô Nhược không phủ nhận.
Đáy mắt Vu chưởng quầy lộ ra cảnh giác, giả vờ trấn định hỏi: “Ô lục công tử, không biết ngài mang Vu mỗ tới nơi này là vì chuyện gì?”
Ô Nhược uống một ngụm nước trà do Thi Nguyên đưa đến, nhàn nhạt nói: “Ta nghe nói hai vị đường đệ của ta, chính là cửu công tử và thập công tử của Nam Đại Viện, mỗi nửa tháng đều sẽ đến Đổ Nhạc Phường của ngươi đánh bạc.”
Vu chưởng quầy không thăm dò được nguyên nhân Ô Nhược bắt hắn đến đây nên không dám tùy ý trả lời.
Thi Cửu nói: “Phu nhân, trong những ngày qua, cửu công tử và thập công tử cách một ngày sẽ đến Đổ Nhạc Phường đánh bạc.”
“Phải không?” Ô Nhược cười lạnh: “Vậy càng tốt.”
Cậu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng với Vu chưởng quầy: “Ta cho người bắt ngươi lại đây chính là muốn để ngươi khiến cho bọn họ thua nhiều bạc.”
Vu chưởng quầy kinh ngạc nhìn cậu: “Vì sao?”
Tất nhiên Ô Nhược sẽ không nói lý do cho hắn: “Cho đến khi bọn họ thua phải mượn bạc của Đổ Nhạc Phường, nhưng lại không có năng lực trả lại số bạc này mới thôi.”
Vu chưởng quầy là người khôn khéo, rất nhanh liền biết được Ô Nhược muốn hắn làm gì: “Có phải ngài muốn ép bọn họ dùng đồ vật đến thế chấp? Hay là ép bọn họ nói ra chuyện gì đó hoặc là ép bọn họ làm chuyện gì đó?”
“Ta chỉ cần ngươi buộc bọn họ dùng Thi Cốt Long Đinh và U Quỷ Địch, còn có…” Ô Nhược ánh mắt thâm trầm: “Huyền Nha Phiến đến thế chấp.”
Huyền Nha Phiến là pháp khí và là của hồi môn duy nhất của mẹ cậu, mấy tháng trước bị tiểu thúc Ô Tiền Đồng mượn đi, đến bây giờ còn chưa trả lại.
Vu chưởng quầy hỏi: “Những thứ này là…”
“Đều là pháp khí tốt nhất, nhớ kỹ, nhất định phải để bọn họ ký tên, ấn dấu, tóm lại phải chứng minh vật đó là bọn họ đưa cho ngươi thế chấp, còn những cái khác chắc cũng không cần ta dạy ngươi nên làm thế nào đi? Sau khi hoàn thành chuyện này, ngươi lấy những thứ đó đem đến chỗ ta.”
Vu chưởng quầy đang ở địa bàn của người khác, tất nhiên sẽ không ngốc đến mức chống lại cậu, nhưng mà đáp ứng quá sảng khoái ngược lại sẽ làm Ô Nhược hoài nghi hắn, liền hỏi: “Hoàn thành việc này có lợi ích gì cho ta không?”
“Lợi ích?” Ô Nhược nhìn hắn, ý vị thâm trường cong khóe môi: “Ngươi đến đây.”
°°°°°°°°°°
Đăng: 6/8/2021