Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 34. Ô Bặc Phương
Edit + beta: Iris
Ô Nhược chọn ra một số tài liệu pháp khí trong đống quà tặng của Hắc Tuyển Dực, sau đó cùng đi với Ô Tiền Thanh đến Bặc Cẩm Viện của Ô Bặc Phương.
Trên đường đi, Ô Nhược được Ô Tiền Thanh đỡ, nương theo đó lặng lẽ bắt mạch: “Cha, gần đây linh điền khôi phục thế nào?”
Ô Tiền Thanh mỉm cười vui vẻ: “Tuy rằng ta chưa có linh lực để kiểm tra linh điền, nhưng ta có thể cảm nhận được mình khôi phục rất tốt, ngâm thuốc thêm nửa tháng nữa hẳn là có thể từ từ ngưng tụ linh lực.”
Ô Nhược bắt mạch xác nhận ông khôi phục rất tốt thì yên tâm nói: “Vậy là tốt rồi, Tuyển Dực kêu con nói với cha, sau khi ngâm thuốc một tháng thì thêm vào một ít tụ linh thảo, nếu vẫn không thể củng cố linh lực thì mỗi ngày ăn ngưng linh đan, đúng rồi, trước khi cha chưa khôi phục lại thực lực thì đừng để ai biết cha đang dần khôi phục tu vi.”
Ô Tiền Thanh gật đầu, bắt đầu suy nghĩ nên dùng pháp khí gì che dấu linh lực trong cơ thể.
Bặc Cẩm Viện nằm ở trung tâm Ô phủ, được bao quanh bởi nước, hoàn cảnh rất trong lành yên tĩnh, ở trung tâm Bặc Cẩm Viện là một tòa tháp bảy tầng, cao hơn mười trượng, đứng ở trên đỉnh tháp có thể quan sát toàn bộ Ô gia.
Điều mà Ô Bặc Phương thích làm nhất là mỗi sáng đi lên đỉnh tháp quan sát Ô gia do chính hắn xây dựng, nhìn Ô gia không thấy điểm cuối, trong lòng có một loại tự hào nói không nên lời.
Ô Nhược và Ô Tiền Thanh đi vào Bặc Cẩm Viện, đúng lúc gặp Ô Bặc Phương đang từ đỉnh tháp đi xuống, hai cha con lập tức tiến lên thỉnh an.
Ô Bặc Phương thấy người hầu của Ô Nhược ôm một đống quà, hai mắt nghiêm túc cơ trí hiện lên tia vừa lòng.
Ô Nhược lập tức dâng quà lên: “Tằng tôn thành thân nhiều ngày, đến nay mới tới thỉnh an tằng tổ phụ, thật sự bất hiếu, hy vọng tằng tổ phụ có thể tha thứ cho tằng tôn.”
Ô Bặc Phương đã 115 tuổi, thân là tu luyện giả nên thoạt nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn, các bộ phận khác trên mặt đều thập phần bóng loáng, nhìn không ra hắn đã là lão nhân hơn trăm tuổi.
Ô Bặc Phương hỏi: “Tiểu Nhược, phu quân của con sao không đi cùng con.”
Nụ cười Ô Nhược nháy mắt cứng đờ, rũ mắt không nói lời nào, bộ dáng đặc biệt đáng thương.
Ô Bặc Phương liền cho rằng Hắc Tuyển Dực không thích cậu, thở dài nói: “Để con chịu ủy khuất rồi.”
Tằng tôn này mặc kệ thế nào cũng là tiểu nhi tử của tôn tử hắn từng thích nhất, hoặc ít nhiều cũng có quan điểm yêu ai yêu cả đường đi, nên khi nhìn thấy bộ dạng này của Ô Nhược khiến hắn ít nhiều cũng có áy náy, nếu không phải hắn muốn được Ô Thần Tử coi trọng cũng sẽ không để Ô Nhược gả cho nam nhân, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Ô Nhược thân hình mập mạp lại không có linh lực, hắn thật sự không thích nổi, nếu có thể không nhìn thì sẽ không nhìn, miễn cho phiền lòng.
Ô Bặc Phương nghĩ đến tôn tử của mình liền hướng ánh mắt qua Ô Tiền Thanh.
Đứa nhỏ này là tôn tử xuất chúng nhất trong đám con của hắn, cũng từng là người hắn xem trọng nhất, trước kia nhiều lần muốn bồi dưỡng tôn tử này tiếp quản tộc trưởng Ô gia, không ngờ tu vi bị phế, thật sự làm người tiếc hận không thôi.
Nếu không phải tôn tử còn có một đại nhi tử xuất chúng giống cha, thì một mạch này của tôn tử coi như phế đi.
Ô Bặc Phương híp mắt, cũng không biết đang nghĩ cái gì, đáy mắt hiện lên lệ quang, nhàn nhạt nói: “Tiền Thanh, cha con và đại ca con đều đang chờ ở đại sảnh, các con đi trước đi, ta về phòng thay quần áo sẽ tới.”
“Dạ.”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cứ đinh ninh là đã đăng rồi, vô ktra lại mới thấy chưa đăng, dạo này não mình đi chơi hơi nhiều
(• ▽ •;)
Đăng: 1/8/2021