Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 3. Thân Thể Chết Tiệt


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 3. Thân Thể Chết Tiệt

Edit + beta: Iris

Ông trời có mắt, cho cậu được trọng sinh, cho cậu cơ hội báo thù, tất cả những kẻ muốn hại cậu và gia đình cậu chắc chắn sẽ trả giá gấp ngàn lần.

Sau khi phấn khích xong Ô Nhược lại cảm thấy đặc biệt buồn bực, tuy rằng ông trời cho cậu cơ hội trọng sinh nhưng không cho cậu lựa chọn thời gian trọng sinh. Phải biết rằng mười ba năm trước là khoảng thời gian đen tối nhất, căm ghét nhất, béo nhất, phế nhất của cậu, không những không có linh lực để tu luyện, mà còn không thể tự sinh hoạt hàng ngày. Buổi sáng thức dậy phải có người đỡ mới có thể xuống giường, đi hai bước là thở phì phò, buồn cười nhất chính là, thân là một nam nhân lại phải gả cho một nam nhân khác, khiến cậu bị người đời cười nhạo, mặc dù sau này không còn ai dám bắt nạt cậu, nhưng những người đó vẫn sẽ ngầm giễu cợt cậu là thê của nam nhân khác.

Tuy nhiên, khoảng thời gian này người nhà cậu đều khỏe mạnh, cậu hẳn là nên thấy đủ mới phải, còn những chuyện khác cậu sẽ nghĩ cách giải quyết. Bây giờ chuyện làm cậu đau đầu là phải tìm Trường Sinh Bài như thế nào. Kiếp trước, tuy rằng Trường Sinh Bài là mẹ cậu đưa cho năm cậu hai mươi bốn tuổi, nhưng mẹ cậu nói Trường Sinh Bài là người khác đưa, còn về phần người đó là ai thì mẹ không muốn tiết lộ, chuyện duy nhất có thể khẳng định đó là mẹ cậu không biết chuyện về Trường Sinh Bài, càng không biết Trường Sinh Bài phong ấn linh lực của cậu, ngăn cậu tu luyện.

“Tiểu Nhược.” Ô mẫu tên Quản Đồng đôi mắt phiếm hồng chạy đến ôm lấy Ô Nhược, nhưng vì Ô Nhược quá béo nên nàng chỉ có thể ôm lấy bụng cậu: “Con ở bên đó có bị ủy khuất không?”

Nhìn thấy nàng, Ô Nhược nhớ tới cái chết thảm thiết ở kiếp trước của nàng, hốc mắt cũng đỏ hoe.

“Không có.” Buổi tối tân hôn vì xảy ra chút chuyện nên Hắc Tuyển Dực phải rời đi, người nhà y cũng không ở cùng y. Cho nên hai ngày sau khi thành thân cậu cũng không bị uất ức gì, chỉ là đồ ăn mà hạ nhân Hắc phủ đưa tới không ngon lắm.

“Vậy thì tốt.” Quản Đồng yên tâm hơn, lúc trước nàng còn lo người Hắc gia sẽ ngại Ô Nhược quá béo.

Ô phụ Ô Tiền Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi Ô Ngọc: “Tiểu Ngọc, sao con lại đến đây cùng Tiểu Nhược?”


Ô Ngọc cười nhẹ: “Lúc ra cửa có gặp người hầu của Tiểu Nhược, nghe bọn họ nói Tiểu Nhược bị đám người Vu Thiên Bảo chặn ở ngoài cửa nên con qua đó đuổi đám người ấy đi, sau đó thì cùng Tiểu Nhược đến đây.”

“Mấy tên khốn đó.” Ô Tiền Thanh vừa nghe liền biết đám Vu Thiên Bảo lại khi bắt nạt con trai ông.

“Tam thúc, con…”

Ô Nhược biết Ô Ngọc định nói gì tiếp theo, nhưng cậu lại không muốn để hắn nói nên vội ngắt lời hắn: “Cha.”

Sự chú ý của Ô Tiền Thanh dời đến người cậu: “Con ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì cha kêu hạ nhân đi chuẩn bị.”

“Con ăn rồi, cha, con muốn cha dìu con vào nhà.”

Ô Tiền Thanh cười nói: “Lớn như vậy rồi mà còn làm nũng.”

Hắn đi lên đỡ Ô Nhược, nhỏ giọng hỏi: “Người nọ sao lại không bồi con trở về?”

Ô Nhược biết hắn đang hỏi Hắc Tuyển Dực: “Hắn có việc, tối mới đến được.”

Kiếp trước, buổi chiều Hắc Tuyển Dực mới đến Ô gia.

Ô Tiền Thanh gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Ô Nhược đi vào phòng, dùng dư quang khóe mắt nhìn Ô Ngọc thì thấy tia trào phúng dưới đáy mắt Ô Ngọc. Trong lòng giật mình, nhớ tới những lời Nguyễn Trì Tranh nói với cậu ở kiếp trước, bỗng chốc nắm chặt tay.

Nhưng mà, Ô Ngọc ôn văn nho nhã, luôn khiêm tốn và quan tâm cậu, chỉ cần xảy ra chuyện, Ô Ngọc chắc chắn không nói hai lời liền ra tay giúp đỡ, người tốt như thế sao có thể lộ ra ánh mắt khinh thường, chẳng lẽ thật sự giống như Nguyễn Trì Tranh nói, người Ô gia đã sớm bất mãn với gia đình cậu?

Ô Tiền Thanh cảm giác được sự biến hóa của Ô Nhược, hỏi: “Sao vậy?”


“Không có gì.” Ô Nhược bắt lấy cổ tay hắn, nhân cơ hội bắt mạch cho hắn.

Kiếp trước bởi vì thân thể càng ngày càng béo nên cậu muốn học y, sau này bái sư mới biết, cậu béo không phải là do thể chất, mà là bị người hạ cổ trước khi sinh. Hèn gì cậu béo không giống ai, mỡ trên người không hề chảy xệ giống những người khác, mà lại trướng phình lên như bong bóng vậy.

Lúc ấy, tuy rằng cậu đã có chút thành tựu về y thuật, nhưng tu vi của Ô Tiền Thanh đã bị hủy mười mấy năm, không thể nào khôi phục được.

Bây giờ, tu vi của Ô Tiền Thanh chỉ mới bị hủy có nửa năm, phần trăm khôi phục rất cao.

Thấy không có chỗ để mình chen ngang, Ô Ngọc liền cáo từ rời đi.

Ô Nhược nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt hơi động, đầu tiên là cho người hầu mà cậu mang đến tới phòng bếp ăn sáng, sau đó nói với Ô Tiền Thanh: “Cha, con có chuyện muốn nói với ngũ ca, con đi một chút sẽ trở lại.”

Ô Tiền Thanh nói: “Cha cho người kêu hắn quay lại.”

“Không cần.” Ô Nhược từ chối, bởi vì đâu phải cậu có chuyện muốn nói với Ô Ngọc đâu.

“Cha đỡ con đi tìm hắn.”

“Con tự đi là được rồi.”

Ô Tiền Thanh lo lắng, nhưng nơi này là Ô gia, sẽ không có ai bắt nạt con trai hắn, hắn cũng yên tâm để cậu tự đi.


Ô Nhược được Ô Tiền Thanh đưa ra Thư Thanh Viện, đúng lúc Ô Ngọc vừa đi đến đầu ngõ, quay lại hướng lúc đầu bọn họ đi tới.

Cậu dựa vào tường vội đuổi theo sau, nhưng mới đi được hai bước đã thở hổn hển, hơn nữa thân thể cân bằng đặc biệt kém, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Nếu như bị ngã, một mình cậu muốn đứng dậy rất khó khăn.

“Hừ, thân thể chết tiệt.” Ô Nhược lau mồ hôi trên trán, rủa thầm một tiếng, ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp để thân thể gầy lại.

Ô Ngọc đi tới cửa hông, Ô Nhược theo phía sau, xa xa thấy có mấy người đứng ở ngoài cửa chờ Ô Ngọc, nhìn kỹ lại thì thấy là đám Vu Thiên Bảo.

°°°°°°°°°°

Đăng: 1/7/2021

Đã beta lần 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.