Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 184. Gặp Quỷ A


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 184. Gặp Quỷ A

Edit + beta: Iris

Ô Nhược đi lên bảo vệ Quỷ Bà và Đản Đản sau lưng, híp mắt nhìn chằm chằm nam tử trung niên, cậu sửng sốt khi thấy nam nhân này ngoại trừ bộ râu ra thì giống cậu đến chín phần.

Má ơi, gặp quỷ a.

Nếu không phải cậu cực kỳ rõ mình là con của ai, thì có lẽ cậu đã cho rằng người này mới là cha ruột của cậu.

Dường như Đản Đản cũng phát hiện nam tử trung niên này rất giống Ô Nhược, đôi mắt như hạt châu đảo qua đảo lại Ô Nhược và nam tử trung niên.

Nam tử trung niên thấy Ô Nhược thì ngẩn người, đánh giá cách ăn mặc của Ô Nhược, giận tím mặt nói: “Cái đồ nghiệt tử này, ngươi thật sự đi làm nam sủng của người khác? Tối qua Bạo Phú nói ngươi làm nam sủng của người khác ta còn không tin, bây giờ thấy ngươi đeo vàng mặc ngọc, không muốn tin cũng phải tin, Do Phán Dương, ngươi có biết xấu hổ hay không, ta còn muốn giữ thể diện đây này, ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải về với ta, sau khi về, ta sẽ bàn chuyện hôn nhân cho ngươi.”

Ô Nhược: “…”

Người này thật sự là cha của cậu?

À, sai rồi, thật sự là cha của Do Phán Dương?

Cậu đánh giá nam tử trung niên, từ y phục cho tới ngọc bội đều làm từ vật liệu tốt, cho dù không phải là phú hào thì cũng là một người có tiền, theo linh sóng phát ra từ người hắn thì hẳn là thuật sư thất giai, vậy vì sao Quỷ Bà lại sống thê thảm như vậy?

Ấn tượng của Ô Nhược với nam tử trung niên cực kỳ kém, không nói đến thái độ hung dữ của hắn, chỉ cần nhìn Quỷ Bà là biết, cho dù Quỷ Bà có biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thì hắn cũng không nên đối xử với thê tử của mình như vậy.

Quỷ Bà nghe nam tử trung niên muốn mang cậu đi thì đặc biệt kích động, bổ nhào vào người nam tử trung niên: “A a a…”

Do Dĩ Nhuận bắt lấy tay bà, nén giận nói: “Nó cũng đã đến tuổi thành thân rồi còn gì, ở tuổi của nó, người ta đã con cháu đầy đàn, ngay cả tôn tử cũng có rồi, ngươi lại không có nó thành thân, chẳng lẽ ngươi muốn nó cô độc cả đời giống ngươi?”

Ô Nhược nghe thấy lời hắn nói thì cảm giác hai người không giống phu thê cho lắm.

Quỷ Bà giật mình.

Do Dĩ Nhuận hít một hơi dài: “Còn mặt của ngươi nữa, cũng nên đi trị liệu đi.”

Ô Nhược: “…”

Người này cũng không tệ như cậu nghĩ.

“A a a…” Quỷ Bà lại trở nên cực kỳ kích động.

“Lần này sẽ không làm theo ý ngươi nữa, người tới.” Do Dĩ Nhuận hạ lệnh, năm hộ vệ trong đại sảnh khách điếm chạy tới: “Đưa bọn họ về.”


Hai trong số hộ vệ đó chặn Quỷ Bà lại, hai tên khác thì lên lầu thu thập hành trang cho bọn họ.

Ô Nhược vô thức hỏi: “Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?”

“Về Tượng Thành.”

Ô Nhược: “…”

Cậu vừa hỏi thăm Tượng Thành là tòa thành đầu tiên ở tầng mười tám, cũng là nơi phồn hoa và giàu có nhất ở tầng mười tám, nghe nói người mang họ Hắc Cựu tộc cũng ở đó.

Ô Nhược còn đang phân vân, vô tình đi theo Do Dĩ Nhuận đến nha môn, chín người tốn hết hai mươi lượng bạc để đi Truyền Tống Trận đến Tượng Thành.

Tượng Thành không hổ danh là tòa thành đầu tiên, ánh đèn rực rỡ, ngựa xe qua lại náo nhiệt, sênh ca sôi động, tiếng cười nói không ngớt, Đản Đản ôm cổ Ô Nhược tò mò nhìn đông nhìn tây.

Do Dĩ Nhuận nhìn Đản Đản: “Đây là con ai?”

Ô Nhược đạm thanh nói: “Con trai ta, con ruột.”

Do Dĩ Nhuận giật mình, tức giận nói: “Ngươi thành thân rồi? Ngươi thành thân mà không báo cho người nhà một tiếng, rốt cuộc ngươi có xem ta là phụ thân của ngươi không?”

Hắn quay đầu nhìn Quỷ Bà: “Ngươi có biết chuyện này không?”

Quỷ Bà vẻ mặt mờ mịt.

Do Dĩ Nhuận thấy bà không biết, tâm trạng tốt hơn chút, đen mặt nhìn Ô Nhược: “Thê tử của ngươi đâu?”

“Ta và hắn bị tách ra.”

Do Dĩ Nhuận: “…”

“Bây giờ ta đang đi tìm hắn.”

Do Dĩ Nhuận tức muốn chết: “Ngươi a, ngươi a, đến cả thê tử của mình mà còn để lạc mất, ngươi…”

Hắn thậm chí còn lười mắng đứa con trai ngu xuẩn này, lắc đầu, dẫn cậu về Do phủ.

Đại môn Do phủ mở ra, thoạt nhìn giống một gia đình giàu có, bởi vì không có ánh nắng mặt trời nên trong viện treo đầy đồ trang trí bằng ngọc và đá.


“Lão gia, ngài đã trở lại.” Một vị phu nhân đoan trang mặc hoa bào đi ra từ đại sảnh, khi thấy Quỷ Bà thì khuôn mặt đoan trang lập tức trở nên vặn vẹo: “Lão gia, sao ngài lại mang nàng ta về.”

Do Dĩ Nhuận đen mặt đi đến trước mặt phu nhân, lạnh lùng nói: “Nàng là muội muội ruột của ta, là tiểu cô tử của ngươi, cũng là con gái bảo bối của công công bà bà ngươi, nàng họ Do, Do phủ là nhà nàng, không về đây thì đi đâu?”

Tô Bạch Song cười gượng: “Lão gia, ta không phải có ý này, ngài cũng biết nàng không chịu ở trong phủ mà, mỗi lần về được hai ngày liền chạy mất tiêu.”

“Chỉ cần Phán Dương ở trong phủ, Oánh Nhiên sẽ không đi đâu nữa.”

Tô Bạch Song không muốn chọc giận trượng phu nên không nói vấn đề này nữa, nàng nhìn Ô Nhược, lại thấy trong lòng cậu ôm một đứa bé, cau mày: “Phán Dương đang ôm con của ai vậy?”

Do Dĩ Nhuận nói: “Con trai của Phán Dương.”

Tô Bạch Song biến sắc: “Nó có con trai? Sao lại thế được? Ta đã định ra hôn nhân cho nó rồi mà.”

Do Dĩ Nhuận híp mắt: “Nhanh như vậy?”

Đáy mắt Tô Bạch Song hiện lên tia chột dạ: “Đêm qua có người truyền tin đến nói nó làm nam sủng của người khác, ta lo thanh danh của nó bị truyền đi nên mới vội vàng định hôn nhân cho nó.”

Do Dĩ Nhuận trừng mắt nàng, đừng nghĩ hắn không biết nàng đang nghĩ gì.

Tô Bạch Song trầm mặt: “Nó là con trai ruột của ta, chẳng lẽ ta lại làm hại nó?”

Ô Nhược nghe bọn họ nói thì đáy mắt hiện lên kinh ngạc.

Từ cuộc trò chuyện của họ, cậu biết được Do Dĩ Nhuận và Quỷ Bà là huynh muội, không phải phu thê, mà vị phu nhân này mới là mẹ ruột của Do Phán Dương, nhưng tại sao người ở Mạt trấn đều nói Quỷ Bà là mẹ của Do Phán Dương?

Do Dĩ Nhuận nói: “Nó đã thành thân rồi, ngươi nhanh đi hủy cuộc hôn nhân này đi.”

Tô Bạch Song nghi hoặc: “Không phải nói nó là nam sủng của người khác sao? Sao lại thành thân luôn rồi?”

Do Dĩ Nhuận quay đầu nhìn Ô Nhược: “Ngươi nhìn dáng vẻ nó xem, có ai làm nam sủng mà ăn mặc được như nó không, có thể là nó đã cưới tiểu thư nhà giàu nào đó.”

Tô Bạch Song quan sát cách ăn mặc của Ô Nhược, mắt sáng lên: “Phu nhân của nó đâu?”

“Bị lạc rồi.”


“Bị lạc?” Tô Bạch Song sửng sốt, không biết nghĩ ra cái gì, đen mặt kêu quản gia đưa mấy người Ô Nhược đến đại sảnh, sau đó kéo Do Dĩ Nhuận ra đại viện nhỏ giọng nói: “Lão gia, sao ngài lại hồ đồ như vậy, nếu phu nhân nó là người Tử Linh quốc, chỉ cần nó về phủ là được rồi, sao có thể đi lạc được, hơn nữa đứa bé trong lòng nó không giống nó gì hết, không biết có thật là con của nó hay không nữa.”

“Đâu phải ngươi không biết Phán Dương là đứa ngốc, lạc mất thê tử cũng không có gì lạ.”

“Nhưng lúc nãy ta thấy nó có ngốc miếng nào đâu.”

Được Tô Bạch Song nhắc nhở, lúc này Do Dĩ Nhuận mới nhớ ra, từ khi gặp cậu thì biểu hiện của cậu rất bình thường, không giống như lần trước, gặp ai cũng cười hì hì rồi chảy nước miếng.

Tô Bạch Song nói: “Ngài xem, có phải thê tử nó là người có tiền không? Nói không chừng đã trị hết chứng ngốc cho nó, nên chuyện đi lạc, có khi lại là gạt chúng ta.”

Do Dĩ Nhuận bỗng nhăn chặt mày: “Ngươi đang lo phu nhân của Phán Dương là người ở quốc gia khác sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tô Bạch Song nhỏ giọng nói: “Lão gia, bộ ngài quên Cựu tộc sẽ không để chúng ta thông hôn với ngoại tộc sao, chẳng lẽ ngươi muốn chuyện của mấy thập niên trước tái diễn ở Do gia chúng ta sao?”

Do Dĩ Nhuận nghiêm mặt: “Lát nữa ăn cơm, chúng ta dò hỏi nó thử xem.”

“Được.”

Do Dĩ Nhuận và Tô Bạch Song trở lại đại sảnh, phân phó quản gia mang đồ ăn lên.

Tô Bạch Song cười hỏi Ô Nhược: “Đứa nhỏ này tên gì?”

“Đản Đản.”

“Thì ra là Đản Đản a, thật đáng yêu.” Tô Bạch Song vươn tay với Đản Đản: “Đản Đản, tổ mẫu ôm con một cái được không?”

Đản Đản không thích Tô Bạch Song, vùi đầu vào lòng Ô Nhược, không để ý đến nàng, hơn nữa nữ nhân này mới không phải là tổ mẫu của bé đâu, tổ mẫu của bé là Quản Đồng ôn nhu thiện lương cơ.

Tô Bạch Song xấu hổ nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược nói: “Nó sợ người lạ.”

“Vậy chờ nó quen rồi sẽ ôm nó.” Tô Bạch Song thu tay lại, hỏi: “Đản Đản chắc là nhũ danh của nó đúng không, vậy đại danh của nó là gì?”

Ô Nhược tùy ý lấy một cái tên: “Tên Do Do.”

Do Dĩ Nhuận cau mày: “Sao lại lấy tên bé gái đặt cho nó, mẹ của nó đâu? Tên là gì, là người ở đâu?”

“Đợi khi tìm được hắn, ta sẽ giới thiệu cho các ngươi.”

“Bây giờ không thể nói cho chúng ta biết sao? Chúng ta có thể phái người đi tìm nàng giúp ngươi.”

“Hắn có nhiều kẻ thù quá, ta lo nói ra sẽ chọc phải họa sát thân cho Do gia.”

“Cái gì?” Tô Bạch Song đột nhiên biến sắc: “Nữ nhân như vậy mà ngươi còn dám cưới? Ngươi muốn hại chết Do gia chúng ta đúng không?”


Sắc mặt Do Dĩ Nhuận cũng không tốt hơn là bao.

Tô Bạch Song bỗng đứng lên: “Bây giờ ngươi cút khỏi Do gia cho ta, đừng có liên lụy đến chúng ta.”

Ô Nhược nhìn nàng mỉa mai: “Ngươi đối xử với con ruột của mình như vậy sao?”

Tô Bạch Song chế nhạo lại: “Bây giờ ngươi mới chịu thừa nhận mình là con trai của ta sao? Vậy sao trước kia không nghe ngươi gọi ta là mẫu thân?”

Ô Nhược thấy nàng không chào đón mình thì ôm Đản Đản đứng lên, Quỷ Bà cũng vội đứng lên theo, thở phì phì kêu a a đẩy Tô Bạch Song ra.

Quản gia vội đỡ Tô Bạch Song mới khiến nàng không bị ngã xuống đất.

“Do Oánh Nhiên, ngươi đừng có quá đáng.” Tô Bạch Song tức giận nói.

Ô Nhược nhìn Do Dĩ Nhuận: “Ngươi cũng muốn chúng ta rời khỏi đây?”

Do Dĩ Nhuận trầm mặt nói: “Do phủ không chứa nổi ngươi, các ngươi có thể ăn xong rồi đi.”

Ô Nhược cười nhạo, cậu về đây với Do Dĩ Nhuận thứ nhất là vì muốn tìm hiểu người họ Hắc, thứ hai là muốn xem thử Do Dĩ Nhuận đối xử  với Quỷ Bà thế nào. Nếu đối xử tốt với Quỷ Bà, vậy cậu sẽ để Quỷ Bà ở lại Do gia, để người nhà của bà chăm sóc bà, nhưng bây giờ xem ra vẫn nên dẫn bà đến chỗ khác thì tốt hơn.

Tô Bạch Song lại nói: “Đương nhiên, nếu ngươi hợp ly với nữ nhân kia, tiễn đứa bé trong lòng ngươi đi, để ta sắp xếp cuộc hôn nhân khác cho ngươi, thì các ngươi có thể ở lại.”

Ô Nhược cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta cần ở lại đây sao?”

Tô Bạch Song tức giận đập bàn: “Có bản lĩnh thì đừng có về đây nữa.”

Ô Nhược lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu các ngươi có bản lĩnh thì sau này đừng nhận ta là con trai, cũng đừng nhận Quỷ Bà là muội muội.”

“Ngươi…”

Do Dĩ Nhuận lườm Tô Bạch Song: “Bạch Song, đừng có cãi nữa.”

Tô Bạch Song tức giận phất tay áo rời đi.

Ô Nhược cũng cầm áo choàng, dẫn Quỷ Bà rời khỏi Do gia.

Do Dĩ Nhuận ngồi ở đại sảnh, chua xót thở dài: “Nếu không có xảy ra chuyện như mấy thập niên trước thì tốt rồi…”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Trở lại rồi đây, nguyên cái Tết đi đâu cũng bị mai mối, ra đường toàn gặp mẹ chồng nhưng không biết con của mẹ chồng là thằng nào, sợ hãi ⊙﹏⊙

Đăng: 7/2/2022


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.