Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 181. Đại Gia Tha Mạng
Edit + beta: Iris
Nhưng trước khi roi vụt xuống, cánh tay của mẹ Bạo Phú bị ai đó bắt lấy.
Mọi người sửng sốt, đều nhìn về phía nam nhân đứng sau lưng mẹ của Bạo Phú, ánh nến mờ ảo của đèn lồng trong tay tỳ nữ chiếu lên mặt hắn, đôi đồng tử như hắc diệu thạch, nghiêm nghị anh duệ. Dưới đôi mắt nhìn như bình tĩnh lại ẩn chứa sự sắc bén như chim ưng, rất hợp với khuôn mặt tuấn tú có góc cạnh của hắn, càng khiến hắn khí thế bức người, làm người ta nhớ đến con báo đen đầy nguy hiểm đang nhìn chằm chằm con mồi của nó trên thảo nguyên.
Ô Nhược thầm căng thẳng, cậu vậy mà lại không phát hiện ra nam nhân này tới gần bọn họ khi nào, có thể thấy linh giai của hắn đã đến cửu giai, nếu không thì là có pháp khí che giấu sóng linh.
Tỳ nữ thấy nam nhân này không dễ chọc, vội lui ra sau hai bước.
Mẹ của Bạo Phú cũng biết điều đó, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi là ai?”
Nam nhân liếc nhìn các nàng, tầm mắt dừng trên người Ô Nhược, vì cậu ăn mặc không giống người nơi này.
Quỷ Bà bảo vệ Ô Nhược, đề phòng nhìn chằm chằm nam nhân kia.
Sau đó lại có thêm một nam nhân cao gầy đi đến, nhìn Ô Nhược chăm chú: “Nam nhân này là ai? Thấy cách hắn ăn mặc không giống người ở tầng mười tám.”
Tất nhiên là không có ai trả lời hắn.
Nam nhân anh tuấn thoáng dùng sức, tay của mẹ Bạo Phú đột nhiên kêu rắc một tiếng rồi vỡ nát, nàng bị đau đớn kịch liệt làm cho thiếu chút nữa đã ngất đi.
Mẹ của Bạo Phú xin tha: “Đại gia tha mạng.”
Tỳ nữ vội nói: “Hắn là Do Phán Dương, là con trai của Quỷ Bà.”
Nam nhân anh tuấn híp mắt: “Họ Do?”
Nam nhân cao gầy nhướng mày: “Quỷ Bà là ai?”
Tỳ nữ chỉ vào Quỷ Bà đang che trước người Ô Nhược.
Nam nhân cao gầy cười lạnh, khinh thường Ô Nhược: “Mẹ thì mặc vải thô, con trai lại đi mặc hoa phục, đúng là có hiếu ghê, hắn thật sự là con của Quỷ Bà sao?”
“Đúng vậy.” Tỳ nữ sợ hắn không tin, còn bổ sung thêm: “Người trong trấn đều nhận ra bọn họ, nếu ngài không tin thì có thể hỏi thăm những người khác.”
Ô Nhược: “…”
Bề ngoài cậu thật sự rất giống con trai của Quỷ Bà sao? Nếu không thì sao ai cũng cho rằng cậu là Do Phán Dương.
Nhưng vậy cũng tốt, có thể che giấu thân phận của cậu.
Nam nhân anh tuấn lạnh nhạt ném mẹ của Bạo Phú ra: “Cút.”
“Dạ, dạ.” Tỳ nữ cuống quít đỡ phu nhân nhà mình rời đi.
Ô Nhược đáp tạ hắn: “Đa tạ hai vị đại nhân ra tay giúp đỡ.”
Nam nhân cao gầy phi một tiếng: “Ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt, thân là con cái lại ăn mặc quý phái, còn để mẹ mình ăn mặc bần hàn như vậy.”
Ô Nhược lộ ra vẻ xấu hổ, cũng không giải thích với bọn họ.
Nam nhân anh tuấn nhìn chằm chằm Ô Nhược một lát, lại nhìn ánh sáng phát ra từ trong phòng, không nói câu nào mà đi đến thông đạo.
Lúc này, một đám người cưỡi yêu thú đi tới hỏi nam nhân: “Chủ tử, có tìm được không?”
“Không có.” Nam nhân nhảy lên yêu thú ở hàng đầu tiên.
“Chúng ta tiếp tục tìm.”
“Rõ.”
Nam nhân anh tuấn và nam nhân cao gầy ngồi lên lưng yêu thú, rời đi cùng những người khác.
Quỷ Bà vội kéo Ô Nhược vào phòng, đóng cửa lại.
Đản Đản chạy tới: “Bà bà không sao chứ?”
Quỷ Bà xua tay, ý bảo bé tắt ánh sáng của pháp bảo đi, bà bước nhanh tới tủ, thu dọn y phục và lương khô lại, rồi đến phòng bếp lấy y phục lúc trước còn chưa hong khô của Ô Nhược bỏ vào bao bố, sau đó cầm đuốc, vội kéo Ô Nhược rời đi.
Ô Nhược bế Đản Đản lên rồi hỏi: “Quỷ Bà, chúng ta đi đâu vậy?”
Quỷ Bà không nói gì, kéo cậu chạy tới chạy lui trong thông đạo, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngoặt, lén nhìn ra bên ngoài.
Ô Nhược cũng nhìn ra theo, đối diện bọn họ hơi xéo một chút hình như là cổng lớn phủ nha, đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa đặt hai con sư tử đá và một đám người đang nộp bạc cho nha sai trong phủ.
Lúc này, Bạo Phú mang theo một đám nha sai đi ra, tức giận rống lên với thủ vệ nha sai: “Các ngươi canh gác kỹ cho ta, đừng để Quỷ Bà và con trai bà ta, còn có cả đám người đến từ Truyền Tống Trận dám làm mẹ ta bị thương rời đi.”
“Dạ, thiếu gia.”
Bạo Phú dặn dò xong liền nổi giận đùng đùng dẫn người đi tới chỗ của Ô Nhược.
Quỷ Bà nhanh chóng kéo Ô Nhược chạy đến hướng khác.
Ô Nhược chạy theo sau đoán ra Quỷ Bà đang sợ bọn Bạo Phú đến gây rối, nên thừa dịp bọn họ chưa tìm tới thì rời đi.
Quỷ Bà dẫn Ô Nhược vòng tới vòng lui, cuối cùng đến cổng lớn của trấn, tìm thấy chiếc xe dã thú đón khách, liền đẩy Ô Nhược lên xe.
Xa phu thấy người đến là Quỷ bà, trào phúng nói: “Thì ra là Quỷ Bà a, ta nói trước, từ cái trấn tầng chót của chúng ta đến trung trấn tốn 1500 văn tiền, ngươi có nhiều tiền như vậy sao?”
Quỷ Bà lấy ra một xâu tiền đưa cho hắn.
Xa phu nhìn thoáng qua: “Còn thiếu 500 văn tiền.”
“A a a…” Quỷ Bà đau khổ cầu xin hắn, hy vọng hắn có thể châm chước, sau này có tiền sẽ trả lại sau.
Xa phu nhẫn tâm nói một tràng: “Quỷ Bà, chắc ngươi cũng biết chỗ của ta không cho thiếu nợ, ngươi có tiền thì lên xe ngồi, không có tiền thì đi xuống, đi đi đi, đừng có cản trở chuyện làm ăn của ta.”
Hắn mất kiên nhẫn đẩy Quỷ Bà ra.
Ô Nhược vội đỡ Quỷ Bà lại, lấu bạc từ không gian ra, tức giận hỏi: “Mười lượng này đủ cho ba chúng ta ngồi xe ngươi chưa?”
Mắt xa phu sáng lên, lúc này mới chú ý tới cái người ăn mặc quý khí đi chung với Quỷ Bà, hắn vội gật đầu duỗi tay ra nhận bạc: “Đủ, đủ.”
Ô Nhược cười lạnh, thu bạc lại: “Nhưng ta không muốn ngồi xe của ngươi.”
Cậu ôm Đản Đản dẫn Quỷ Bà đến một chiếc xe khác trông tốt hơn, hỏi xa phu: “Đến trung trấn tốn bao nhiêu tiền?”
Xa phu biết cậu có bạc, thành thật trả lời: “Xe của ta là xe lớn, ngồi rất thoải mái, tốc độ cũng khá nhanh, nên phí nhiều hơn so với những xe khác, nếu ba người các ngươi muốn đến trung trấn thì hai xu, đến Lược Thành thì năm xu.”
Ô Nhược liếc nhìn xa phu mắt chó xem người lúc nãy, đưa bạc cho xa phu xe lớn: “Đến Lược Thành, không cần thối lại.”
Xa phu xe lớn không ngờ Ô Nhược lại hào phóng như vậy, hắn há miệng cười to, cầm bạc: “Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia.”
Xa phu lúc nãy hâm mộ đỏ cả mắt, hối hận đến mức hận không thể tát mình mấy bạt tai.
Rời khỏi mạt trấn, Ô Nhược lập tức lấy thuốc trị thương bôi lên miệng vết thương cho Quỷ Bà.
Quỷ Bà thấy cậu ôn nhu như vậy thì nhịn không được, ôm cậu bật khóc.
“Đừng khóc, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Tuy rằng Ô Nhược ở trong trấn không lâu, nhưng có thể nhận ra người trong trấn đều xem thường Quỷ Bà, nên đau lòng thay hoàn cảnh của bà. Chờ vào thành, cậu chắc chắn sẽ sắp xếp chỗ ở cho bà rồi mới rời đi, dù sao thì lão nhân cũng là ân nhân cứu mạng của cha con cậu mà.
Xa phu thấy Quỷ bà khóc thương tâm, nhịn không được nói một câu: “Quỷ Bà sống ở mạt trấn rất khó khăn, có thể rời đi cũng tốt.”
Ô Nhược nhẹ vỗ lưng Quỷ Bà, sau khi bà ngủ rồi mới nhỏ giọng hỏi xa phu: “Đại thúc, ngươi có biết đại môn rời khỏi Tử Linh tộc ở đâu không?”
Xa phu quay đầu lại nhìn cậu một cái, bởi vì ánh nến không sáng lắm nên không nhìn thấy diện mạo của cậu: “Đại gia là người của quốc gia khác?”
Ô Nhược không trả lời hắn.
Xa phu thấy cậu cho mình nhiều bạc như vậy, cũng tốt bụng nhắc nhở cậu: “Vậy ngươi cẩn thận chút, đừng để lộ thân phận của mình, nếu không sẽ bị những người khác bắt đi để đổi linh hồn.”
Ô Nhược kinh ngạc nói: “Vì sao phải đổi linh hồn?”
“Xin lỗi, cái này ta không thể nói, nếu ngươi muốn rời khỏi Tử Linh quốc, thì chỉ có thể đến mặt đất ở tầng thứ nhất mới rời đi được.”
“Mặt đất?” Ô Nhược nhíu mày: “Nhưng lúc ta tới đây là đi từ đáy biển vào mà.”
“Vào từ đáy biển?” Xa phu sửng sốt, cau mày nói: “Ta chưa từng nghe thấy chuyện này, hoặc cũng có thể nói là ta kiến thức hạn hẹp, sau khi ngươi đến Lược Thành thì có thể hỏi thăm những người khác, nhưng nhất định phải hỏi một cách âm thầm.”
“Ta biết rồi, đa tạ đại thúc đã nhắc nhở.” Ô Nhược suy nghĩ, lại hỏi: “Đại thúc, bây giờ chúng ta đang ở tầng mấy?”
“Nơi này là tầng mười tám, là tầng cuối cùng của Tử Linh quốc, tầng này của chúng ta có 56 trấn nhỏ, 9 tòa thành, muốn đến tầng mười bảy thì cần đi qua Truyền Tống Trận.”
Ô Nhược hỏi: “Mạt trấn không có Truyền Tống Trận sao?”
Lúc nãy cậu nghe Bạo Phú nói là có Truyền Tống Trận.
“Có Truyền Tống Trận, nhưng chỉ truyền tới trấn của một tầng trên đó, hoặc là đại thành, phí đi xe đắt hơn ở đây.”
“Xe yêu thú của ngươi chạy rất nhanh, vậy đi bao lâu mới đến Lược Thành?”
“Khoảng hai canh giờ.”
Ô Nhược thấy canh giờ ngắn, cũng không định dừng lại để đi Truyền Tống Trận: “Đại thúc, chỗ này của các ngươi không có mặt trời và mặt trăng, vậy làm sao biết được lúc nào là hừng đông và chạng vạng?”
“Có phu canh báo giờ, mỗi một canh giờ đều sẽ có phu canh ra báo.”
Xa phu vừa nói xong, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ầm ầm.
Xa phu vội điều khiển xe dã thú tấp vào lề.
Ô Nhược nhìn thoáng qua phía sau: “Sao vậy?”
“Là ta tự ý nhường đường cho người ở phía sau.”
Một lúc sau, một đội cưỡi yêu thú bay đến.
Ô Nhược vừa nhìn đã thấy người đi đầu là nam nhân anh tuấn đã giúp cậu lúc nãy.
Nam nhân anh tuấn cũng thấy được Ô Nhược, trong khoảng thời gian ngắn mà gặp tận hai lần liên tiếp, hơn nữa y phục của cậu thực sự rất bắt mắt, nên hắn không khỏi nhìn Ô Nhược thêm một cái.
Tốc độ của đội ngũ yêu thú cực nhanh, nam nhân cao gầy đi phía sau nhìn thấy người ngồi trên xe dã thú là Ô Nhược thì hừ lạnh một tiếng, quất roi vào mông yêu thú, lập tức yêu thú thả rắm với bọn Ô Nhược.
Ô Nhược vội nín thở.
“A, thúi quá đi, thúi muốn chết.” Đản Đản vội bịt mũi lại: “Còn thúi hơn cả cái rắm của con nữa, cha ơi, con sắp xỉu, đỡ con.”
“…” Ô Nhược vội đỡ lấy thân thể bé nhỏ của bé.
Đội ngũ yêu thú nghe giọng của bé đều bật cười thành tiếng.
Nam nhân anh tuấn cũng hiếm khi nhếch khóe môi.
Nam nhân cao gầy ở sau đội ngũ giơ ngón cái với Ô Nhược, sau đó chỉa đầu ngón cái xuống dưới, tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ cậu.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Bức xúc quá nên trò chuyện với con bạn, xong mới phát hiện, xung quanh mình có một bông hoa trắng và một ly trà màu xanh :)))
Đăng: 28/1/2022