Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 14. Đây Là Con Của Ngươi


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 14. Đây Là Con Của Ngươi

Edit + beta: Iris

Ô Nhược luống cuống tay chân nhận lấy đại bạch đản, nghi hoặc nói: “Trứng của ta?”

Nếu như Cức Hi có tròng đen, chắc chắn sẽ trợn trắng mắt cho cậu nhìn: “Lấy ra từ trong đùi ngươi, không phải ngươi sinh thì ai sinh?”

“Cái gì?” Vẻ mặt Ô Nhược khiếp sợ nhìn hắn: “Lấy ra từ trong đùi ta!?”

Đại ca!

Hắn nói chơi đúng không?

Cức Hi lười giải thích, xoay người biến mất ở trong phòng.

Ô Nhược ôm trứng nôn nóng hô: “Nè, nè, ngươi có thể giải thích cho rõ ràng rồi hẵng đi hay không.”

Cậu là nam nhân, sao có thể đẻ trứng?

Không phải là Cức Hi đang trả thù cậu vì vô tình triệu hồi hắn tới, nên mới lấy một đại bạch đản ra lừa cậu đấy chứ.

Nhưng theo hiểu biết của cậu về Cức Hi, đối phương không phải loại người thích đùa cợt người khác, vậy quả trứng này thật sự là của cậu?

Nhưng làm cách nào có được?


Vấn đề này chỉ có thể chờ Cức Hi trở về rồi hỏi thôi, cậu tin Cức Hi sẽ còn trở lại tìm cậu.

Ô Nhược thử dùng linh lực cảm ứng sinh vật trong trứng, nhưng chỉ nhìn thấy bên trong là một cục thịt trắng trắng.

Đúng lúc này, Hắc Tuyển Dực đẩy cửa đi vào, bước nhanh vào phòng trong, quét mắt nhìn khắp phòng: “Có Ma tộc tới?”

Lúc tiền viện y cảm nhận được có hơi thở Ma tộc ở hậu viện nên lập tức chạy đến.

“Ừ.” Ô Nhược không nói dối y, hơn nữa cũng không giấu giếm: “Tới một lát thì đi.”

Thấy cậu không sao, Hắc Tuyển Dực cũng không hỏi nhiều, y dán mắt vào đại bạch đản trong ngực cậu.

Ô Nhược nhận thấy ánh mắt của y, chợt muốn trêu chọc y nên đưa quả trứng vào tay y: “Đây là con của ngươi, là ta vừa mới vất vả sinh xong, ngươi phải chịu trách nhiệm ấp nó nở.”

Đôi mắt lãnh đạm của Hắc Tuyển Dực hiện lên tia ngây ngốc.

Ô Nhược thấy bộ dạng ngơ ngác rất đáng yêu của y thì không khỏi bật cười: “Ha ha ha ha, ta lừa ngươi thôi.”

Có thể nhìn thấy biểu tình khác ngoài sự lạnh nhạt của y, đúng là hiếm thấy.

Hắc Tuyển Dực: “…”

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng Hắc Tuyển Dực giống như gà mái ấp trứng, Ô Nhược liền không thể nhịn được cười.

Qua một lúc sau, đến khi cười đủ rồi mới hỏi: “Hiện tại mấy giờ?”

“Giờ Mẹo.”

“Vậy phiền ngươi đi ra ngoài gọi người vào hầu hạ ta tắm gội thay quần áo.”

Hắc Tuyển Dực ôm trứng đi ra ngoài, giao cho Hắc Càn: “Ngươi tự mình ấp nó ra.”

Hắc Càn: “…”

“Con trai của ta.”

“!!!!!!” Hắc Càn trừng lớn mắt, vô thức ôm chặt đại bạch đản vào ngực.

Hắn không nghe lầm chứ? Quả trứng này là nhi tử của chủ tử?


Hắc Tuyển Dực nhìn vẻ mặt ngu ngơ của hắn, hơi cong khóe miệng, phát hiện đôi khi trêu chọc người khác rất vui, khó trách Ô Nhược muốn trêu chọc y.

Chủ tử cười! Chủ tử thế nhưng cười! Hắc Càn lại lần nữa khiếp sợ trừng lớn hai mắt. Trời ạ, hắn cư nhiên may mắn như vậy, lúc còn sống còn có thể thấy chủ tử cười, hắn đang hoa mắt sao? Hay là chủ tử bị Ma tộc bám vào người?

Hắc Tuyển Dực nhanh chóng thu lại nụ cười, xoay người rời đi, mới đi được hai bước thì quay lại lấy quả trứng, sau đó rời khỏi hậu viện.

“…” Khóe mắt Hắc Càn giật giật, trong lòng vẫn rất kích động, một hồi sau mới phân phó thi phó ở phía sau: “Các ngươi đi hầu hạ phu nhân.”

“Để chúng ta đi là được.” Ô Đại và Ô Tiểu bên cạnh nghe vậy liền vội vàng vào phòng.

Ô Nhược nhìn thấy bọn họ, hơi cau mày.

Kiếp trước, kể từ khi thành thân, mỗi lần thức dậy cậu đều phải hét mấy tiếng mới có thể “mời” Ô Đại Ô Tiểu vào hầu hạ, giờ sao lại chủ động vào rồi?

“Thiếu gia.” Ô Đại vẻ mặt lấy lòng nhìn cậu.

Ô Tiểu trưng ra vẻ mặt ủy khuất: “Thiếu gia, ngài không cần chúng ta nữa sao?”

Có phải thiếu gia trách bọn họ tối qua về muộn quá không?

Nhưng đâu thể trách bọn họ, thùng xe bị hỏng bọn họ phải đi sửa lại.

Ô Nhược bình tĩnh hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Hắc hộ vệ vừa đưa vào viện chúng ta mười người hầu.”

Ô Nhược cười nói: “Đưa người hầu tới không tốt sao? Sau này các ngươi có thể bớt việc hơn, cũng có thể sai sử bọn họ đi làm.”


Ánh mắt Ô Đại Ô Tiểu sáng ngời!

Đúng vậy!

Tại sao bọn họ lại không nghĩ ra chuyện này, vừa rồi còn tưởng rằng thiếu gia không cần bọn họ nữa.

Ô Nhược rũ mi mắt che đi lãnh quang trong mắt: “Ô Đại, Ô Tiểu, các ngươi hầu hạ ta bao nhiêu năm rồi?”

Ô Đại lập tức nói: “Mười hai năm.”

“Nhanh thật, mới đó mà đã mười hai năm.” Trong lòng Ô Nhược có chút bi ai, mười hai năm cho dù là nuôi một con chó cũng có thể khiến nó trung thành và tận tâm với cậu, nhưng hai người trước mắt lại đối xử với cậu như thế nào?

“Đúng là nhanh thật, nhớ năm đó lúc chúng ta nhìn thấy thiếu gia, thiếu gia mới 6 tuổi, khi đó…”

Ô Đại muốn nhờ vào nhiều năm tình cảm để kéo lại sự thương cảm, không ngờ Ô Nhược lên tiếng đánh gãy lời hắn: “Hai huynh đệ các ngươi cũng đã 25 tuổi, nếu đổi lại là gia đình bình thường đã sớm con cháu đầy đàn, cũng tới lúc các ngươi nên thành thân rồi.”

Ô Đại Ô Tiểu ngẩn ra, vui mừng quá đỗi nên không chú ý tới nụ cười cực kỳ quỷ dị lạnh lẽo của Ô Nhược.

°°°°°°°°°°

Đăng: 12/7/2021

Đã beta lần 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.