Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 10. Nam Tử Trẻ Tuổi


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 10. Nam Tử Trẻ Tuổi

Edit + beta: Iris

Khi xe chuẩn bị trở lại Hắc phủ, bên ngoài xe bỗng truyền đến tiếng “rầm”, Hắc Càn ngoài xe lập tức nói: “Chủ tử, xe ngựa của phu nhân bị sập.”

Hắc Tuyển Dực không nói gì.

Hắc Càn tiếp tục cho xe chạy về Hắc phủ.

Trong mắt Ô Nhược lóe lên lãnh quang: “Hắc Tuyển Dực, ngươi có thể phân cho ta hai thi phó được không?”

Kiếp trước, Hắc Tuyển Dực đã yêu cầu Hắc Càn chọn bốn thi phó đến viện của cậu, nhưng cậu đã dùng vẻ mặt chán ghét mắng họ, lúc đó Hắc Càn giận đến mức mang thi phó rời đi.

Cái gọi là thi phó, chính là dùng người vừa mới chết làm người hầu, tương đương với hoạt tử nhân*. Thi phó rất trung thành với người khống chế. Thi phó được chia thành thi phó cấp thấp, thi phó trung cấp và thi phó cao cấp. Thi phó cấp thấp chỉ có một hồn một phách, nói chuyện và di chuyển chậm chạp, chủ tử kêu bọn nó làm cái gì thì bọn nó làm cái đó, nếu chuyện quá phức tạp bọn nó không làm được, chỉ cần chủ nhân đồng ý thì những người khác cũng có thể hỗ trợ chúng nó làm việc. Thi phó trung cấp có được linh hồn hoàn chỉnh, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt không chút máu thì không có gì khác người thường. Thi phó cao cấp giống với thi phó trung cấp, nhưng có nhiều kỹ năng hơn, thái độ cũng kiêu ngạo hơn. Nếu không phải người khống chế nó ra lệnh, ai nó cũng không thèm nghe.

*Hoạt tử nhân: giống zoombie ấy.


Hắc Tuyển Dực híp mắt.

Làm thế nào cậu biết trong phủ có thi phó?

Ô Nhược bị y nhìn chằm chằm đến nỗi dựng tóc gáy, bỗng nhớ tới kiếp trước, sau khi thành thân được nửa năm cậu mới biết chuyện thi phó, cho nên dù bây giờ cậu có nhìn thấy hạ nhân trong phủ di chuyển chậm chạp cũng không thể nào biết chúng nó là thi phó được.

Hắc Tuyển Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc bụng cậu, biểu thị rằng y đã đồng ý.

Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, biết đây là y không truy cứu vì sao cậu biết chuyện thi phó.

Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại.

Hắc Càn ở bên ngoài nói: “Chủ tử, chúng ta tới nơi rồi.”

Ô Nhược được thi phó đỡ xuống xe ngựa.

Quản gia Hắc Tín bước tới nói: “Phu nhân, có vị công tử trẻ tuổi tìm ngài, hắn đã chờ trong phủ rất lâu.”

“Công tử trẻ tuổi?” Ô Nhược nghĩ nát óc cũng không đoán ra là ai, kiếp trước vào lúc này không có ai đến tìm cậu, không đúng, cậu ngất đi rồi, căn bản không biết người tìm cậu.

Ô Nhược nghi ngờ bước vào đại sảnh Hắc phủ, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặt không biểu tình ngồi trên ghế.

Nam tử trẻ tuổi diện mạo bình thường, thấy Ô Nhược trở về lập tức đứng dậy hỏi: “Ô Nhược?”


“Đúng vậy, ngươi là…?” Ô Nhược chắc chắn mình chưa từng gặp người này bao giờ.

“Ta được ông ngoại ngươi phái tới đưa hạ lễ tân hôn cho ngươi.”

“Ông ngoại?”

Ô Nhược nhíu mày, cậu nghe mẹ từng nói rằng vì mẹ không để ý sự phản đối của ông ngoại, nhất quyết gả cho người ngoài tộc nên vĩnh viễn bị khai trừ khỏi tộc, cũng không bao giờ có thể trở lại tộc.

Sau đó, ông ngoại đưa cho mẹ mấy chục xe của hồi môn thì không còn liên lạc nữa, vì vậy cậu chưa từng gặp ông ngoại, cũng không biết ông ngoại là ai, nhưng mỗi tháng mẹ đều sẽ viết thư về tộc, chỉ là chưa từng nhận được thư hồi âm.

“Đúng vậy.” Nam tử trẻ tuổi cẩn thận đánh giá Ô Nhược, lại đánh giá Hắc Tuyển Dực sau lưng cậu, sau đó mới lấy tay nải màu đỏ trên lưng đưa cho Ô Nhược: “Thay mặt ông ngoại, ta tới đây chúc ngươi và phu quân ngươi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Ô Nhược do dự một hồi mới nhận lấy tay nải: “Đa tạ.”

“Cáo từ.” Nam tử trẻ tuổi xoay người rời khỏi đại sảnh.

Ô Nhược vội hỏi: “Bây giờ đã muộn, ngươi không ở lại một đêm hẵng đi?”


Nam tử trẻ tuổi phớt lờ cậu, trực tiếp ra khỏi phủ.

“Đúng là người kỳ quái.”

Ô Nhược mở tay nải, lộ ra cái hộp màu đỏ, nhìn thấy cái hộp quen thuộc khắc chữ “tế”* bên trên, cả người ngẩn ra, suýt chút nữa đã ném cái hộp xuống đất.

*祭: tế trong thờ cúng, cúng tế.

°°°°°°°°°°

Đăng: 8/7/2021

Đã beta lần 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.