Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 1. Kiếp Trước


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 1. Kiếp Trước

Edit + beta: Iris

Ô Nhược tỉnh dậy thì thấy mình đang bị xích sắt trói thành hình chữ đại (大), trước ngực có khung sắt, thân thể cậu được đặt trong tiểu viện nhà cậu, xích sắt và khung sắt đều có khắc phù văn phong ấn phức tạp.

Cậu kéo dây xích phát ra tiếng “leng keng leng keng”, nhớ hôm trước cậu đang ngồi uống rượu với bạn tốt trong sân, sao giờ lại bị trói ở đây?

“Dậy rồi?” một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, sau đó có một đám người đi tới trước mặt cậu.

Nhìn thấy đó là bạn tốt nguyễn trì tranh của mình, Ô Nhược lắc lắc xích sắt trên cổ tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lần này ngươi trói ta là muốn chơi trò gì?”

Cậu và Nguyễn Trì Tranh lớn lên cùng nhau, cảm tình rất sâu đậm, như anh em một nhà, có thể không tiếc cả mạng sống để giúp người kia.

Nguyễn Trì Tranh không cười với cậu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, bí tịch bí thuật Ảnh Trộm ở đâu?”

Ô Nhược sửng sốt, cau mày nói:

“Ngươi biết rõ ta không có bí tịch bí thuật Ảnh Trộm gì cả.”

Tuy rằng trong đầu cậu có sự tồn tại của bí tịch bí thuật, nhưng nó chỉ có hai chữ “Ảnh Trộm” mà thôi, ngoài ra không có nội dung nào khác. Ngoại giới lưu truyền người có thể tu luyện bí thuật Ảnh Trộm sẽ trở thành bất khả chiến bại, chuyện này được lưu truyền đến ảo diệu, rất nhiều người trong tộc muốn có được bí thuật Ảnh Trộm, ngay cả cậu cũng cho rằng bí thuật Ảnh Trộm cực kỳ lợi hại, nhưng cậu lại không có cách nào học bí thuật này.

Cậu có được bí thuật này vào năm hai mươi lăm tuổi, trước lúc ấy cậu chỉ là một phế vật không thể tu luyện, sau này vô tình đập vỡ Trường Sinh Bài của mình, cậu mới nhận ra không phải là cậu không thể tu luyện, mà là khả năng tu luyện đã bị người khác phong ấn, chỉ khi nào đập vỡ Trường Sinh Bài mới giải được phong ấn.

Sau khi gỡ bỏ phong ấn, trong tâm trí cậu xuất hiện vài bộ công pháp, ngoại trừ Ảnh Trộm, mỗi công pháp khác đều có giải thích và phương pháp học cụ thể, từ đây cậu bắt đầu tu luyện.

Nguyễn Trì Tranh ra lệnh cho thủ vệ ở cửa: “Mang người đến đây.”

“Tuân lệnh.” Bốn tên thủ vệ đè một cặp vợ chồng trung niên bị nhét vải trắng vào miệng đến trước mặt Ô Nhược, sau đó bọn họ đá một cái, đôi vợ chồng trung niên ngã quỵ xuống đất.

“Cha? Mẹ?” Ô Nhược nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên là cha mẹ mình thì vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Nguyễn Trì Tranh, lần này ngươi đùa quá đáng rồi đấy, còn không nhanh thả cha mẹ ta ra.”

Cha mẹ Ô Nhược nhìn thấy Ô Nhược bị trói vào khung sắt thì kích động kêu lên.

Nguyễn Trì Tranh cầm đại đao, trực tiếp chặt đứt cánh tay của Ô phụ.

“Ô – -” Ô phụ đột nhiên trừng to mắt, trên trán toát ra lớp mồ hôi mỏng, đau đến suýt nữa ngất đi.

“Ô ô ô*…” Ô mẫu nhìn Ô phụ gào khóc.


*乌: Ô này là họ của Ô Nhược, nghĩa là con quạ; 呜: Ô này là tiếng khóc, tiếng nức nở. Hai từ này đều phát âm giống nhau.

Ô Nhược choáng váng, uống quá nhiều rượu khiến cậu không biết sự việc trước mặt là thật hay giả.

Nguyễn Trì Tranh cười âm lãnh, nhấc chân giẫm lên cánh tay kia của Ô phụ: “Ô Nhược, đây là kết cục ngươi không chịu nói ra bí thuật.”

“Ô – -” Ô phụ yếu ớt ngã xuống mắt đất.

Ô Nhược lẩm bẩm: “Nguyễn Trì Tranh, ngươi…”

“Vẫn không chịu nói đúng không?” Nguyễn Trì Tranh ác độc huơ đao lên cổ Ô phụ.

Lập tức, đầu Ô phụ rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.

Ô Nhược sửng sờ nhìn thi thể cha mình, không ngờ được bạn tốt của mình lại giết cha của mình.

Trước đó, người này còn thân thiết gọi cha cậu là bá phụ, nhưng những giọt máu bắn trên mặt cậu đã nói rằng tất cả những chuyện này đều là thật, không phải là cậu đang mơ.

“Ô ô ô.” Ô mẫu nhìn thấy Ô phụ bị chém đầu thì nổi điên thoát khỏi mấy người đang bắt bà, thương tâm gục trên thi thể của Ô phụ.

Ô Nhược hai mắt đỏ lên, cậu điên cuồng kéo xích sắt, hét lên trong đau khổ và tức giận: “Nguyễn Trì Tranh, ngươi dám giết cha ta, tên khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi.”

Nguyễn Trì Tranh đáy mắt lộ ra âm ngoan, nâng đao lên cổ Ô mẫu: “Nếu còn không nói, tiếp theo tới lượt mẹ ngươi.”

Một tia hoảng sợ lóe lên trong ánh mắt căm hận của Ô Nhược: “Cho tới nay chúng ta đều không giấu nhau chuyện gì, ta có bí tịch bí thuật hay không ngươi còn không biết sao?”

“Xem ra bí thuật còn quan trọng hơn mẹ ngươi.” Nguyễn Trì Tranh nâng đại đao.

Ô Nhược cả kinh, đột nhiên cao giọng: “Không được, người đừng làm xằng làm bậy. Nguyễn Trì Tranh, tình bạn mấy chục năm của chúng ta còn thua cả một cuốn bí tịch sao?”

“Tình bạn?” Nguyễn Trì Tranh giễu cợt nhìn cậu: “Ngươi thật sự cho rằng ta xem ngươi là bạn sao, ngươi có biết ta chịu chơi với ngươi chỉ vì ngươi là phế vật không thể tu luyện hay không. Chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới cảm thấy mình hữu dụng, nhưng không biết ngươi đạp trúng vận cớt chó gì, ngươi không những có thể tu luyện, năng lực cũng ngày càng xuất sắc, ta ở trước mặt ngươi như một con chó theo đuôi. Bị người ta xem thường, còn bị khi dễ chèn ép khắp nơi.”

Càng nói hắn càng tức giận, đại đao bất ngờ hạ xuống.

Ô Nhược kinh hãi kêu lên: “Không, đừng giết mẹ ta, ngươi muốn bí thuật chứ gì, ta giao cho ngươi là được, chỉ cần ngươi thả mẹ ta ra.”


“Được rồi, bởi vì mẹ ngươi đã hơn năm mươi nhưng vẫn xinh đẹp, ta sẽ tha mạng cho bà ấy.” Nguyễn Trì Tranh cất đại đao, nói với bốn tên thủ vệ: “Người phụ nữ này ban thưởng cho các ngươi.”

“Cám ơn thiếu gia.” Bốn tên thủ vệ túm lấy Ô mẫu nở nụ cười phóng đãng: “Bà già này lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn nộn, giống như các tiểu cô nương chưa xuất giá vậy.”

Một trong số thủ vệ hôn lên mặt Ô mẫu, một người kéo áo bà làm lộ ra cái yếm màu lục, một người khác xé rách váy Ô mẫu, còn một người nữa không nhịn được cởi quần lộ ra vật xấu xí.

“Ô ô, ô ô.” Ô mẫu vừa khóc vừa ra sức tránh né, ngược lại càng làm bốn gã thủ vệ thêm hưng phấn, bọn họ ấn bà lên bàn cơm.

Thủ vệ đã cởi quần trực tiếp đè lên, dùng sức đâm vào, sau đó nhanh chóng trừu động trên người bà.

Lập tức, cả sân tràn ngập tiếng cười dâm đãng.

“Ngươi dám động mẹ ta, ta sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây”. Ô Nhược điên cuồng rống to: “Người tới, nhanh tới đây.”

“Đừng gọi, sẽ không có ai tới đâu.” Nguyễn Trì Tranh tự tin nói: “Người Ô gia đã sớm mong nhà các ngươi chết lâu rồi, sao có thể tới cứu các ngươi.”

Ô Nhược trừng mắt: “Không thể nào, không đâu.”

Nhưng nếu không phải như Nguyễn Trì Tranh nói, tại sao bọn họ náo loạn lớn như vậy mà vẫn không có ai tới cứu?

“Bá phụ và tiểu thúc của ngươi từ nhỏ đã bị cha ngươi lấn át tài nghệ, từ lâu họ đã ghen ghét và oán hận cha ngươi. Phụ thân ngươi vì bị họ ám toán nên tu vi mới bị hủy hoại. Còn đại ca Ô Trúc của ngươi, ngươi có biết hắn chết thế nào không?” Nguyễn Trì Tranh nhắc đến Ô Trúc đã chết nhiều năm, chế nhạo: “Ô gia ghen tị thiên phú của hắn, lúc rèn luyện đã mượn tay người khác giết đại ca ngươi.”

“Ta không tin, nhất định là ngươi đang châm ngòi quan hệ của chúng ta.” Ô Nhược không tin đại bá và những người khác sẽ tàn nhẫn như vậy.

“Còn có muội muội Ô Hi của ngươi, cũng là bọn họ xúi giục muội phu ngươi là Ba Sắc hạ tình chú với nàng nên muội muội ngươi mới chịu gả cho Ba Sắc, sau đó nàng chết là vì lúc Ba Sắc luyện nàng thành con rối thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngươi nói dối, những chuyện này là tự ngươi bịa ra.” Ô Nhược quát lớn.

“Có tin hay không thì tùy, dù sao người Ô gia cũng sẽ không tới cứu ngươi, rất có thể bọn họ đang trốn ở chỗ tối xem ta giết ngươi như thế nào đó.”

“A – -” Đột nhiên thủ vệ hét lên.

Ô mẫu không chịu được bị làm nhục đã đạp vào người tên thủ vệ đang đè lên người mình, dùng hết sức chạy thoát khỏi mấy tên thủ vệ, lao thẳng về phía bức tường.


Ô Nhược sợ hãi hét lên: “Không, mẹ, đừng mà – -!”

“Rầm” một tiếng, Ô mẫu đập đầu vào tường.

Ô Nhược vẻ mặt tuyệt vọng: “Mẹ! Mẹ!”

Thủ vệ tiến lên xem xét: “Đã chết.”

Ô Nhược phẫn hận rống giận người đã từng là bạn tốt: “Nguyễn Trì Tranh, tên súc sinh, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nguyễn Trì Tranh cười lạnh: “Được rồi, ngươi tới a. Thật ra ta biết ngươi không có bí tịch bí thuật Ảnh Trộm, ta chỉ lấy đó làm cái cớ để hành hạ ngươi thôi, nhìn thấy ngươi đau đớn, ta liền cảm thấy vô cùng khoái ý, kêu đi, kêu lớn một chút, chỉ khi ngươi kêu càng lớn, ta mới biết được ngươi đau khổ nhường nào.”

Hắn nhặt đao lên, chém vào chân phải Ô Nhược.

“A – -” Ô Nhược hét lên, đau như muốn ngất đi.

“Haha -” Đột nhiên, trên tường có người điên cuồng cười to: “Ô Nhược a Ô Nhược, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

Nguyễn Trì Tranh nói với người trên tường: “Sư phụ, ngài vui không?”

Người nọ mặc một chiếc áo choàng đen đứng trong bóng tối nên không thể nhìn thấy mặt.

“Vui, cực kỳ vui, ngươi tra tấn hắn mạnh lên cho ta.” Kẻ thần bí oán độc nói: “Ta muốn cho hắn sống không bằng chết.”

“Được.” Nguyễn Trì Tranh lấy đao bổ xuống tay phải Ô Nhược.

Ô Nhược trực tiếp ngất đi.

Nguyễn Trì Tranh gọi người dội nước lạnh lên người cậu.

“Ta ghét đôi mắt hắn, móc mắt hắn ra.” Kẻ thần bí nồng đậm hận ý.

Ô Nhược hơi thở mong manh: “Ngươi là ai?”

Cậu chưa từng biết Nguyễn Trì Tranh có sư phụ, cũng không biết mình chọc phải người này khi nào.

“Ngươi không xứng biết ta là ai.”

Nguyễn Trì Tranh lấy chủy thủ ra, vô tình nhắm ngay hai mắt Ô Nhược, phốc phốc hai tiếng, hai tròng mắt đầy máu bay ra khỏi mắt. Hốc mắt chỉ còn hai cái động chảy máu đầm đìa.
“A – -” Ô Nhược lại lần nữa đau đến hôn mê bất tỉnh.


Kẻ thần bí nói: “Đừng để hắn chết.”

Nguyễn Trì Tranh đút đan dược cho Ô Nhược, lại cho người đánh thức cậu.

Ô Nhược cảm thấy chuyện đêm nay có quan hệ với kẻ thần bí, lòng đầy căm phẫn chất vấn: “Chúng ta đã làm cái gì? Vì sao phải đối xử với nhà chúng ta như vậy.”

“Vì sao?” Kẻ thần bí cười lạnh: “Nếu ngươi có kiếp sau, ta sẽ nói cho ngươi biết, Trì Tranh, cắt lưỡi hắn, ta không muốn nghe thấy giọng của hắn.”

“Được.” Nguyễn Trì Tranh nắm cằm Ô Nhược, kêu thủ vệ kéo đầu lưỡi của cậu ra.

Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có người thê lương hô: “Cứu mạng, là Hắc Tuyển Dực, Hắc Tuyển Dực tới.”

Kẻ thần bí rùng mình: “Hắc Tuyển Dực tới, chúng ta đi.”

Ô Nhược ngẩn ra, cậu cười thảm.

Hắc Tuyển Dực…

Người trượng phụ mà từ trước đến nay cậu không thèm liếc nhìn một cái vậy mà thật sự đến đây.

Đáng tiếc, trễ rồi…

Nguyễn Trì Tranh không cam lòng buông tha Ô Nhược như vậy, dùng chủy thủ đâm thẳng vào tim Ô Nhược, cũng phóng hỏa thiêu thân thể cậu.

Ô Nhược nhịn đau, dùng một hơi còn sót lại lập lời thề oán độc: “Ô Nhược ta lấy hồn để thề, sau khi chết vĩnh viễn không luân hồi, hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp làm cho bọn họ vĩnh viễn không được bình an.”

°°°°°°°°°°

Đề cử truyện cùng tác giả: 《Đệ nhất thi thê》 《truyền kỳ phu nhân》 《phật môn ác thê》 《vô địch tức phụ》 《kỳ ba quý chủ》

Lời editor: Mình đề cử truyện 《đệ nhất thi thê》, mình đọc quyển này rồi, dễ thương cực kỳ, chủ nhà edit rất hay.

Lần trước đăng rồi nhưng dịch dựa theo bản convert, giờ mình tìm được bản raw rồi nên xóa sửa lại.

Truyện hơn 300 chương, nhưng Wattpad chỉ được đăng 200 chương nên mình chia ra 2 phần.

Truyện chỉ đọc để sảng nên xin cất não trước khi đọc, thụ giết rất nhiều còn ác độc, bạn nào thấy mình thánh mẫu quá thì mời ra ạ :)))

Đăng: 29/6/2021

Đã beta lần 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.