Đọc truyện Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi – Chương 51: Càn Khôn Truỵ (2)
Editor: Ái Lạp Tuệ Ni
“Đây là.. thứ gì vậy?” Quân Mặc Sơ nhìn điểm sáng đó, khó hiểu hỏi.
“Ngươi còn nói, ngươi mới vừa làm cái gì?” Thanh Minh Dạ gõ nhẹ vào tiểu não đại (đại ý là gõ vào đầu) của nàng, giọng điệu có chút không hờn giận.
Nàng mới vừa làm cái gì? Nàng cái gì cũng không có làm a!
Quân Mặc Sơ khó hiểu, kim sắc quang điểm kia bay xuống trên người nàng, Quân Mặc Sơ theo bản năng vươn tay, tiếp nhận quang điểm, kim sắc quang điểm sau khi dừng ở trên tay, kim quang trên người chậm rãi tiêu tán, lộ ra bộ mặt chân thật của nó.
Ngay tại khi nhìn rõ vật nằm ở lòng bàn tay, Quân Mặc Sơ mãnh liệt cả kinh.
Đây không phải là bông tai như ý thấy ở trong mộng sao?
Hoa tai như ngọc đạm kim sắc (*màu vàng nhạt*), nhập thủ băng lương (*sờ vào tay thấy lạnh*), thoạt nhìn giống như bình thường phổ thông, nếu lại xỏ thêm một sợi dây đeo lên trên cổ, vòng cổ như ý liền cùng những vật phẩm trang sức bình thường mua ở khách điếm giống nhau.
Thanh Minh Dạ nhìn hoa tai như ý trong lòng bàn tay nàng, con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia phức tạp, quả nhiên là Càn Khôn trụy. (Ni: *ôm ngực thở hổn hển* Cái… sao lại là hoa tai? Ni còn tưởng là vũ khí có thể thôn thiên cơ T^T)
Bao nhiêu người dù sất đầu cũng đều muốn Càn Khôn trụy đến tay, hiện tại nó ở trong tay nàng, nên cảm thấy nha đầu này vận khí quá tốt không? Hay là vận khí không tốt?
Nếu để ngoại nhân biết Càn Khôn trụy ở trên người nàng, chỉ sợ nàng căn bản sống không quá ba ngày đi.
“Tiểu Sơ nhi, đem nó thu lại, tuyệt đối không được để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, càng không thể làm cho bất luận kẻ nào biết đến nó.” Ngữ khí Thanh Minh Dạ thản nhiên, thần sắc ít khi có điểm nghiêm túc.
Khuôn mặt tinh xảo của Quân Mặc Sơ lộ ra tia cười trịnh trọng, “Thứ này…… Rất trọng yếu?”
Thanh Minh Dạ khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng, “Đâu chỉ là trọng yếu, Càn Khôn trụy thượng khả nuốt thiên, hạ khả phệ địa (*), trên Thương Khung đại lục tất cả mọi người đều muốn có được nó.”
(*) thượng khả nuốt thiên, hạ khả phệ địa: trên có thể nuốt trời, dưới diệt đất; ý chỉ sức mạnh phi thường vô biên
Nghe vậy, khuôn mặt Quân Mặc Sơ không chút thay đổi giương mắt nhìn hắn, “Ngươi nói đây là, Càn Khôn trụy?”
Trong đầu mơ hồ nhớ rõ trước kia Thanh Minh Dạ có cùng nàng nói qua về chuyện tình của Càn Khôn trụy, nhưng lúc trước nàng không có tâm tư đi để ý tới nó, cho nên cũng không đặt trong lòng.
Bất quá nàng vẫn nhớ rõ Thanh Minh Dạ từng nói, Càn Khôn trụy là một cái thần khí.
“Không sai, đây chính là Càn Khôn trụy.”
Quân Mặc Sơ trầm mặc một giây, “Càn Khôn trụy như thế nào lại ở chỗ ta?”
“…..” Thanh Minh Dạ bị hỏi có chút sửng sốt, lập tức môi mỏng sắc sảo câu lên một nụ cười yếu ớt đậm phần bất đắc dĩ, “Tiểu Sơ nhi, lời này là ta nên hỏi ngươi mới đúng, vì sao Càn Khôn trụy lại ở chỗ ngươi?”
Quân Mặc Sơ yên lặng thu hồi tay, hắn hỏi nàng, nàng biết hỏi ai a?
Ai biết Càn Khôn trụy vì sao lại ở trên thân thể nàng, nàng hôm nay cũng mới phát hiện điều tốt không tốt?
“Càn Khôn trụy đã muốn nhận thức ngươi là chủ, ngươi hiện tại cũng biết mình là có cỡ nào may mắn?”
Càn Khôn trụy đã muốn nhận thức nàng là chủ sao? Quân Mặc Sơ tìm tòi một chút trí nhớ trong đầu, hoàn toàn không tìm thấy trí nhớ có quan hệ tới việc Càn Khôn trụy xuất hiện trên người nàng, điều này càng làm nàng thêm nghi hoặc, hảo hảo một cái thần khí, như thế nào lại ở trên người nàng? Còn nhận nàng làm chủ?
Quân Mặc Sơ tâm niệm vừa động, chỉ thấy Càn Khôn trụy trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, nàng cảm thấy ngực nóng lên, theo bản năng cúi đầu, mở ra vạt áo liền thấy, trên ngực nhiều hơn một cái ấn ký kim sắc hoa tai như ý, đúng là hình thái của Càn Khôn trụy.
Đôi mắt sâu thẳm như biển không đáy của Thanh Minh Dạ hơi hơi nhíu lại, ở chỗ sâu trong đôi mắt xẹt qua một đạo ám quang, hắn cười dài nhìn vạt áo rớt xuống của Quân Mặc Sơ, ý vị thâm trường nói: “Tiểu Sơ nhi, ngươi đây là đang dụ dỗ bản tôn?”
Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi sửa sang lại y phục, thản nhiên liếc hắn một cái, “Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là nhìn mà thôi.”
“Nga? Nhìn cái gì?” Thanh Minh Dạ ý cười càng sâu, trong lời nói mang theo một tia đùa giỡn, “Chứ không phải là đang nhìn xem mình phát dục như thế nào?”