Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1778


Đọc truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi – Chương 1778

Edit: kaylee

Chẳng lẽ, mấy ngày ở chung trong Linh Thú sơn mạch, nàng lại yêu tên thiếu niên này hay sao?

Phượng Thiên Huyễn chưa từng kết giao với nam nhân, không tự chủ được trầm mặc xuống, ánh mắt nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Bắc Tầm lộ ra một chút phức tạp.

“Huyết Nhi, nếu nàng theo tới, vì sao phải tránh ở nơi đó?”

Đột nhiên, âm thanh của thiếu niên bỗng nhiên truyền đến từ phía trước, làm trái tim Phượng Thiên Huyễn khẽ run lên, cuối cùng vẫn là đứng dậy.

Ánh trăng tươi đẹp chiếu xuống, dừng ở phía trên trường bào màu bạc của nam nhân kia, đẹp đến làm người hít thở không thông.

Nam nhân tuyệt mỹ như vậy, giống như đi ra từ trong bức họa, đẹp đến không chân thật như vậy.

“Ngươi biết ta tới?”


Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía thiếu niên, hỏi.

“Từ lúc nàng đi theo ta, ta đã biết.” Thiên Bắc Tầm chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười: “Nếu không, nàng cho rằng ta sẽ dùng tốc độ chậm như vậy hành tẩu? Nếu ta không muốn làm nàng đi theo phía sau ta, nàng sẽ theo không kịp bước chân của ta.”

Phượng Thiên Huyễn trầm mặc xuống, nàng biết Thiên Bắc Tầm nói đều là sự thật, chỉ là, nàng nghĩ đến sự thân mật giữa thiếu niên và nữ tử tàn nhang kia, mày nhịn không được nhíu lại.

“Thiên Bắc Tầm, nữ tử vừa nói chuyện với ngươi kia, không biết là người phương nào, lại có quan hệ gì với ngươi?”

Cuối cùng, nàng vẫn là hỏi ra lời trong lòng.

Thiên Bắc Tầm nghe được lời này, ánh mắt nhìn thẳng nàng, sau khi nhìn thấy cảm xúc chợt lóe qua trong mắt thiếu nữ, hắn đột nhiên nở nụ cười.

Ngay sau đó……

Một trận gió nhẹ phất quá, hắn lập tức tới bên người Phượng Thiên Huyễn, dương tay hung hăng kéo nàng vào trong lòng ngực, hai tay giam cầm thiếu nữ, làm nàng không cách nào nhúc nhích ở trong lòng mình.


“Thiên Bắc Tầm!”

Sắc mặt Phượng Thiên Huyễn hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Buông ta ra!”

“Tức phụ, nàng đang ghen sao?”

Giọng nói của thanh niên mang theo nịnh nọt, làm thân mình Phượng Thiên Huyễn bỗng nhiên cứng lại, nàng hơi hơi nhấp môi đỏ, chuyển tầm mắt đi, không liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

Thiên Bắc Tầm cười một tiếng: “Nha đầu thúi kia là đồ nhi mẫu thân ta thu, cũng coi như là tỷ tỷ của ta, sở dĩ ta tới nơi này, chính là nghe thấy tiếng sáo của nàng, trước đó không lâu, lão cha ta đã bắt cóc mẫu thân ta, thuận tiện mang đi nha đầu này, ta lại bị bọn họ ném xuống, cho nên, ta có thể xuất hiện ở đây, cũng là vì tìm cha nương ta, càng làm cho cha ta biết, muốn ném xuống ta, không dễ dàng như vậy!”

Phượng Thiên Huyễn giống như ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Tầm.

Hắn đang giải thích với nàng?

“Nhưng mà……” Thiên Bắc Tầm dừng một chút: “Hiện tại ta bởi vì nàng xuất hiện, rốt cuộc hiểu rõ tâm tình của lão cha ta, quả nhiên, cảm giác bị người quấy rầy thực khó chịu, nếu lúc chúng ta ở chung có một người tiến vào, ta tuyệt đối muốn ném hắn ra ngoài!”

Phượng Thiên Huyễn trầm mặc xuống, không hề giãy giụa, đôi con ngươi huyết hồng hơi hơi trầm xuống, đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Bắc Tầm, hỏi: “Ngươi luôn mồm muốn cưới ta, nhưng ngươi lại hiểu biết ta bao nhiêu, ngươi biết ta là từ chỗ nào mà đến hay không?”

“Không, ngươi cái gì cũng không biết,” Phượng Thiên Huyễn cười khổ một tiếng: “Ta cũng không phải người thế giới này, chỉ là mượn dùng thể xác người khác sống sót, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi nơi này đi tìm cha nương ta, đến lúc đó, nói không chừng chúng ta sẽ vĩnh viễn phân biệt, Thiên Bắc Tầm, dù vậy, ngươi cũng muốn cưới ta sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.