Đọc truyện Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi – Chương 1766
Edit: kaylee
Chu Tước quốc.
Phía trên đường phố phồn hoa, dân chúng trông thấy thiếu nữ hồng y mắt đỏ xuất hiện ở cửa thành, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Là Lục công chúa, nghe nói nàng ra cửa rèn luyện, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại.”
“Chậc chậc, tuy thiên phú của Lục công chúa này cũng không tệ lắm, đáng tiếc, đôi mắt màu đỏ của nàng đối với hoàng tộc mà nói là cấm kỵ, cho nên không được sủng ái, uổng có danh công chúa, lại không xứng mang dòng họ hoàng tộc.”
Nghe những âm thanh nghị luận sôi nổi đó, thiếu nữ giống như sớm đã chết lặng, mặt trước sau vẫn không biểu tình.
Đúng lúc này, một tiếng tức giận truyền đến từ một bên: “Các ngươi đều câm miệng cho ta!”
Âm thanh của thiếu niên tràn ngập tức giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh ngạo xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mọi người nghị luận sôi nổi chung quanh, một đầu tóc dài màu bạc, dưới ánh mặt trời cực kỳ loá mắt.
Không thể không nói, thiếu niên này lớn lên thực đẹp, đẹp đến làm người hít thở không thông, ngay cả liếc hắn một cái, đều sẽ cảm thấy hô hấp dồn dập lên.
“A, ta tưởng là ai đâu, thì ra là ngươi, Phượng Thiên Huyễn!”
Đột nhiên, âm thanh trào phúng bỗng dưng truyền đến, làm sắc mặt Phượng Thiên Huyễn nháy mắt trầm xuống.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một thiếu nữ mặc cẩm y hoa phục chậm rãi đi tới, phía sau nàng theo sát một đám ăn chơi trác táng! Chỉ là, thiếu nữ vốn định châm chọc mỉa mai Phượng Thiên Huyễn ở sau khi nhìn thấy thiếu niên tóc bạc bên cạnh, tức khắc ngây ngẩn cả người, si ngốc mà ngóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này.
Cả đời này, thanh niên tài tuấn quanh chung quay ở bên người nàng không ít, lại không có một người lớn lên tuấn mỹ như thế, hắn đẹp đến không giống như là phàm nhân, giống như trích tiên làm cho người ta cảm thấy kinh diễm thật sâu.
“Nếu ngươi lại liếc mắt nhìn ta một cái, ta không ngại đào mắt ngươi ra!”
Trong phút chốc khuôn mặt của Thiên Bắc Tầm trầm xuống, đáy mắt hiện lên một chút sát ý.
Không biết vì sao, ánh mắt của cẩm y thiếu nữ kia làm hắn cảm thấy vô cùng chán ghét, cho dù nàng ta chỉ liếc hắn một cái, hắn đã cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ! Mà loại cảm thụ này, là hắn chưa từng có qua.
Rốt cuộc, mười mấy năm qua, Thiên Bắc Tầm chưa từng ra khỏi nhà, nơi đi cũng đều là địa bàn hắn quen thuộc, bất luận là ở Hồng Liên Lãnh và Phong Vân đế quốc, hay là Ẩn Môn và Long tộc, chưa từng có một nữ nhân nào dám dùng ánh mắt tham lam như vậy nhìn thẳng hắn.
Những người đó nhìn thấy hắn đều là tất cung tất kính, không dám có bất luận tâm lý làm trái ý hắn!
Cho nên, hiện giờ, lần đầu tiên tiếp xúc ánh mắt không chút nào che dấu tham dục của nữ nhân kia, dạ dày hắn như sông cuộn biển gầm, thiếu chút nữa phun ra cơm ăn đêm qua.
“Phượng Thiên Huyễn, tiểu bạch kiểm này là ngươi mua tới từ nơi nào?” Cẩm y thiếu nữ cũng không để ý đến lời Thiên Bắc Tầm nói, con ngươi tràn ngập dục vọng vẫn chăm chú nhìn vào hắn: “Ngươi nhưng thật ra rất biết hưởng thụ, nhưng thiếu niên như vậy cho ngươi thật sự là đáng tiếc, không bằng ngươi bán lại cho ta, ngươi có thể ra một cái giá!”
Ở trong mắt của thiếu nữ này, Thiên Bắc Tầm tất nhiên là nam nô bị Phượng Thiên Huyễn mua trở về, nếu không, như thế nào nam tử bình thường lại lựa chọn một nữ nhân có mắt đỏ? Nhưng mà, từ trước đến nay Phượng Thiên Huyễn này không được phụ hoàng sủng ái, tiền bạc được hưởng cũng ít đến đáng thương, phỏng chừng không tốn bao nhiêu tiền đã mua được thiếu niên này.
Nếu là theo nàng, thiếu niên này tất nhiên có thể cơm ngon rượu say, không cần sầu sinh kế.
Sắc mặt Thiên Bắc Tầm càng thêm khó coi.
Nữ nhân này vậy mà coi hắn như nam nô? Hơn nữa, còn muốn mua hắn? Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
“Tá Thiên Thiên, ngươi đừng quá mức!” Con ngươi Phượng Thiên Huyễn trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hắn không phải nam nô gì, cũng không phải một kiện vật phẩm có thể tùy tiện mua bán! Hy vọng ngươi tôn trọng chút, nếu không, cho dù nam nhân kia thiên vị ngươi, ta cũng sẽ không nương tay với ngươi!”
Nam nhân kia trong miệng nàng, chính là hoàng đế Chu Tước quốc!