Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 66: Đánh Cược
Nhìn bóng lưng y đã xa dần, Diệp Khôn híp hai mắt lại, bên trong hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Tuy vị đặc sứ của Thất hoàng tử từ đầu đến cuối không liếc nhìn hắn tới một cái, thế nhưng Diệp Khôn lại luôn có một cái cảm giác rằng người này dường như đang giúp hắn.
Chẳng qua, nếu đối phương đã là đặc sứ của Thất hoàng từ, tại sao y lại giúp đỡ một nhân vật nhỏ bé như hắn? Kể cả là linh mạch của Diệp gia, bằng vào thân phận của y há gì lại để ý tới chuyện này?
Hắn lắc đầu, suy tan đi nỗi băn khoăn ở trong lòng. Diệp Khôn quay đầu nhìn đám đệ tử Diệp gia mặt mũi sưng húp cùng Diệp Ưng đang hôn mê, hắn cười gượng nói:
– Đi thôi, trở về chỗ nghỉ.
Nhìn bóng lưng của hai đám người đã đi xa, những người vây quanh tụm năm tụm ba thảo luận một lúc rồi cũng lần lượt bỏ đi. Bên trong đám người, Ngô Huy cũng rất thích thú nhìn bóng lưng của Diệp Khôn, cười hỏi:
– Sao vậy? Nếu đã là người quen, tại sao đệ không lên gặp mặt nói chuyện cũ?
– Bỏ đi. Huy ca, đệ còn không biết huynh có ý định gì nữa. Tuy nhiên… Đệ không ngờ Triệu đại nhân lại xuất hiện đúng lúc này.
Ngô Cương có hơi khó tin, nói.
Ngô Huy nghe vậy, có chút thâm ý cười cười:
– Đi thôi, chuyện hôm nay đệ nhớ nói rõ cho tộc trưởng. Huynh tiếp tục đi dạo tiếp đây.
Nói xong, y duỗi lưng một cái, nhìn về phía ánh chiều nơi xa xa, hai mắt y khẽ nheo lại, dường như đang lẩm bẩm tự nói:
– Có lẽ lần Võ Đấu Hội này sẽ trở nên vô cùng đặc sắc!
…
Xế chiều, nơi viện nhỏ Diệp gia đang nghỉ đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Bên trong viện nhỏ, tất cả đệ tử Diệp gia đang tập hợp tại cửa chính ở đại sảnh. Trong số đó có không ít người trên cơ thể còn đang được quấn băng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ nhục nhã. Họ cúi đầu cắn chặt hai hàm răng, không nói lời nào cả.
Ẩn dấu trong sự yên tĩnh là một ngọn lửa giận đang cháy bừng bừng!
Bên trong đại sảnh, đám người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia đi theo đoàn lần này đang ngồi vây quanh một chiếc cáng.
Trên chiếc cáng, Diệp Ưng đang nhỏ giọng kẻ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Cánh tay phải của gã hiện giờ đã được băng bó và treo bằng một sợi vải ở trước ngực.
– Lúc đó, Diệp Phi cùng một tên đệ tử Trần gia đều nhìn trúng một vật. Diệp Phi chỉ nói một câu là “Ta đã mua rồi”. Thế nhưng, không ngờ rằng tên đệ tử Trần gia kia lại tức giận tím mặt, lớn giọng nhục mạ nước Vạn Trúc chúng ta. Nghe thấy lời khó lọt tai như vậy, Diệp Phi cùng Diệp Nhạn chỉ nói lý với y mấy câu, ai ngờ tên kia bỗng nhiên động thủ, tát một cái lên mặt Diệp Nhạn. Sau đó…
Những người xung quanh yên lặng lắng nghe, nắm đấm cùng hàm răng kêu lên từng tiếng “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”. Đủ thấy trong lòng họ lúc này đang phẫn nộ tới mức nào.
Lúc sau, Diệp Ưng đã kể hết ra mọi chuyện, gã nhỏ giọng nói:
– Xin lỗi tộc trưởng, cháu không kiềm chế được đã ra tay… Đây là lỗi của cháu!
Nói xong, hắn dường như muốn đứng lên để quỳ xuống.
– Thôi…
Diệp Nam Thiên thở mạnh ra một hơi. Ông cắn răng chửi một câu, sau đó quay đầu lại nói:
– Trưởng lão Diệp Thiên Dã, tình trạng vết thương hiện giờ của Diệp Ưng, có thể tham gia Võ Đấu Hội ba ngày nữa…
Diệp Thiên Dã khẽ cau mày. Lão chuẩn bị mở miệng thì Diệp Ưng đang nằm trên cáng bỗng kích động nói:
– Tộc trưởng, cháu không sao đâu. Vết thương của cháu không có gì đáng ngại cả. Ba ngày sau, cháu…
Mới nói được nửa lời, gã bỗng hét thảm lên một tiếng. Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy Diệp Khôn đứng bên cạnh bỗng đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Diệp Ưng.
– Diệp Khôn, cậu làm gì vậy? !
Diệp Thanh Bình tức giận, đứng dậy quát mắng.
Diệp Khôn cũng gượng cười lắc đầu. Hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn quanh những người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia, thản nhiên nói:
– Tộc trưởng, lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này hãy để cho Diệp Ưng cùng tám người đệ tử khác của Diệp gia bỏ cuộc đi. Đại biểu Diệp gia xuất chiến lần này, hãy để ột mình cháu là được!
– Cái gì? Chỉ một mình cậu? !
– Diệp Khôn, cậu nói linh tinh cái gì thế? !
– Quy định của Chư Quốc Võ Đấu Hội…
Đám người tầng lớp trên nghe vậy lập tức kinh hãi. Bọn họ đều nghĩ rằng, cho dù Diệp Khôn có đạt tới Trúc Cơ, thế nhưng cái đề nghị này lại thật sự quá khoa trương rồi!
Diệp Nam Thiên vươn tay ra, chờ cho đám người tầng lớp trên của Diệp gia yên lặng hết, ông ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khôn thật sâu, bình tĩnh nói:
– Hãy nói ra lý do của cháu.
– Thứ nhất, hiện giờ mấy người Diệp Ưng có đứng trên lôi đài, thực lực của bọn họ cũng chỉ phát ra được năm thành là tối đa. Hơn nữa, lần này nước Thiên Phong đã không kiêng nể ra tay với Diệp gia chúng ta. Nếu đã thất bại, sợ rằng làn sóng công kích này sẽ chuyển tới trên Võ Đấu Hội. Đến lúc đó, nếu như mấy người Diệp Ưng gặp phải đệ tử nước Thiên Phong, khó tránh khỏi việc gặp phải độc thủ của bọn chúng.
Diệp Ưng cắn răng, dường như đang muốn nói gì đó. Thế nhưng, sau khi cảm nhận được cơn đau truyền tới từ cánh tay, gã liền cúi đấu.
Nghe lời nói bình tĩnh của Diệp Khôn, đám người tầng lớp trên của Diệp gia bỗng liếc nhìn nhau, trong mắt cùng hiện lên vẻ lo âu.
Theo như lời Diệp Khôn, bọn họ không thể không suy nghĩ lại. Tuy nhiên, nếu cứ bỏ qua như vậy, bọn họ thật sự không cam lòng. Những người khác bỏ qua cũng được, thế nhưng Diệp Ưng cũng phải bỏ qua…
– Thứ hai…
Ánh mắt Diệp Khôn nhìn qua mọi người, khẽ thở dài nói:
– Chư vị không cảm thấy mọi việc phát sinh hôm nay thật sự quá trùng hợp hay sao?
– Tại sao đệ tử Trần gia lại cùng nhìn trúng một vật như Diệp Phi?
– Tại sao, vì một chuyện nhỏ nhặt, tên đệ tử Trần gia lại mở miệng sỉ nhục Diệp gia, chọc giận Diệp Nhạn cùng Diệp Phi?
– Tại sao tên đệ tử Trần gia lại không động thủ với người cãi lộn với y từ đầu là Diệp Phi mà lại cố ý nhằm về Diệp Nhạn đang đứng cạnh?
– Tại sao Diệp Nhạn lại có thể gặp được cháu ngay giữa đường?
– Tại sao, sau khi cháu vừa đánh bại Trần Phong, Trần Thánh Phu lại trùng hợp xuất hiện trong quán trà bên cạnh?
Diệp Khôn hỏi lên tiếp mấy câu khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Những người ở đây không có ai là kẻ ngu, chỉ bởi vì lo lắng cho Diệp Ưng đang bị thương không thể tham gia Chư Quốc Võ Đấu Hội mà bỏ qua rất nhiều điểm đáng ngờ. Thế nhưng, hiện giờ được Diệp Khôn nhắc nhở, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Hết thảy mọi chuyện đều là do nước Thiên Phong bố trí ra một ván bài. Mà mục đích thật sự của ván bài này chính là nhằm vào hai người có vị trí quan trọng trong lần tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội này của Diệp gia: Diệp Ưng và Diệp Khôn!
Đúng như lời Diệp Khôn nói, mọi chuyện xảy ra thật sự quá trùng hợp. Nhất là sự xuất hiện của Trần Thánh Phu, nếu không phải lúc ấy có đặc sứ của Thất hoàng tử đi qua…
– Đợi đã…
Diệp Nam Thiên ngẩng mạnh đầu, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng:
– Sự xuất hiện của vị đặc sứ này cũng quá trùng hợp.
– Tộc trưởng, về điểm này, bản thân cháu cảm thấy đặc sứ của Thất hoàng tử không phải đứng về phía nước Thiên Phong đâu ạ. Dù sao, lúc vị đặc sứ kia xuất hiện, sắc mặt của Trần Thánh Phu cũng trở nên khó coi. Thế nhưng, thời điểm y xuất hiện lại vô cùng khéo léo, giống như muốn ngăn cản cháu và Trần Thánh Phu đấu với nhau… Vậy nhưng, tại sao vị đặc sứ của Thất hoàng tử lại làm thế?
Diệp Khôn nhíu chặt hai hàng lông mày. Vị đặc sứ này có cấp bậc nào cơ chứ, sao lại ra mặt vì một nhân vật bé nhỏ như hắn? Hay là, đây chẳng qua chỉ là thể hiện ra cái uy nghiêm của Đế quốc Vân Cảnh?
Bên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Nhưng đúng vào lúc này, phía bên ngoài bỗng vang lên mấy tiếng ồn ào. Ngay sau đó, cánh cửa chính của đại sảnh trực tiếp được đẩy ra. Một người đệ tử Diệp gia vội vàng chạy tới, khom người nói:
– Tộc trưởng, Trần gia nước Thiên Phong cho người tới bái kiến.
– Cái gì? !
Vừa nghe thấy lời này, cả đại sảnh nhất thời ồn ào như bọt nước sôi trong chảo dầu.
– Đám hỗn tạp nước Thiên Phong còn dám tới nơi này sao? !
Diệp Thanh Bình là người có tính tình nóng nảy nhất, lão đứng vọt dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Những người thuộc tầng lớp trên của Diệp gia cũng hết sức phẫn nộ. Tin rằng, nếu như không có Diệp Nam Thiên ở đậy, bọn họ sẽ nóng lòng xông ra ngoài xé đám người Trần gia thành từng miếng.
Chỉ có Diệp Khôn khẽ nheo hai mắt lại, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói:
– Tộc trưởng, hãy xem y tới đây làm gì.
– Ừm.
Diệp Nam Thiên gật đầu, đứng dậy tức giận nói:
– Còn ra cái thể thống gì nữa đây? Ngồi xuống hết đi!
Chợt, ông quay đầu nhìn về phía người đệ tử Diệp gia vừa chạy tới thông báo, bình thản nói:
– Cho bọn chúng vào.
Ông vừa dứt lời, một tràng tiếng cười to bỗng đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, mắt sáng mày kiếm trực tiếp đi qua cánh cửa tiến vào trong đại sảnh.
– Diệp quốc chủ thật phong độ. Tại hạ là Trần Kính Chân nước Thiên Phong, hôm nay mạo muội tới chơi, mong quốc chủ đừng để bụng.
Trần Kính Chân rất tùy ý chắp tay, cười nói.
– Ngươi vẫn còn mặt mũi tới nơi này sao? Trần Kính Chân, nước Thiên Phong các người còn biết xấu hổ nữa hay không? Trước lúc Chư Quốc Võ Đấu Hội sắp diễn ra còn dám xuất thủ với nước Vạn Trúc chúng ta, đánh bị thương Diệp Ưng cùng tám người dự thi khác, chẳng lẽ các ngươi cho rằng toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ là của các ngươi hay sao?
Diệp Thanh Bình vốn tức giận đầy bụng. Lão vừa nhìn thấy bộ dáng Trần Kính Chân tùy tiện như vậy thì càng không nhịn nổi nữa, lớn tiếng tức giận nói.
– Chuyện đám tiểu bối cãi vã với nhau làm sao chúng ta biết trước được. Mấy đứa nhóc kia đã bị gia chủ chúng ta trách mắng rồi. Hơn nữa…
Trần Kính Chân thản nhiên nhìn Diệp Thanh Bình, nói mỉa mai:
– Diệp Khôn của nước Vạn Trúc các người đã phế đi hai cánh tay của Trần Phong nước chúng ta. Khoản nợ này nên tính thế nào đây?
– Ngươi…
Diệp Thanh Bình đang định mở miệng mắng chửi thì đã bị Diệp Nam Thiên ngăn lại. Lão tức giận hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
– Trần đạo hữu tới lần này, hẳn không phải chỉ vì mấy lời này thôi chứ?
Diệp Nam Thiên không đổi sắc, hỏi.
Trần Kính Chân không quan tâm tới ánh mắt trợn ngược của đám người Diệp gia xung quanh, y bình tĩnh ngồi xuống một cái ghế trong đại sảnh. Y tự mình rót trà, thong thả uống một hớp, sau đó mới lên tiếng:
– Đúng vậy, lần này Trần mỗ tới, thật ra là muốn cùng Diệp gia đánh cược với nhau.
– Đánh cược?
Con ngươi Diệp Nam Thiên khẽ co lại, lạnh lùng hỏi:
– Đánh cược cái gì?