Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 62: Ngự Yêu Phường
Thành Thiên Phong, thủ đô nước Thiên Phong.
Nước Thiên Phong là một trong ba nước mạnh nhất thuộc hai mươi quốc gia vùng Nam bộ. Nó cũng là một quốc gia có lịch sử lâu đời nhất trong số hai mươi quốc gia. Vậy nên, thành Thiên Phong chắc chắn sẽ không khó nhìn như thành Trúc Hải.
Tường thành hùng vĩ cao tới gần trăm trượng. Cổng thành khổng lồ rộng bốn mươi trượng, cao khoảng ba mươi trượng. Từ bên trong thành vang lên từng tiếng động lớn ồn ảo đủ thấy tòa thành này phồn hoa tới mức nào.
Sau khi làm thủ tục lưu lại ở cổng thành, đội ngũ Diệp gia đi theo con đường chính vào trong thành. Vừa vào trong thành, từng tiếng người nói chuyện đinh tai nhức óc bỗng ào tới. Tiếng người bán hàng rong cùng người đi đường hỏi giá, tiếng rao bán từ những cửa hiệu và còn cả tiếng người cãi vã nơi đầu phố cùng các loại tiếng động lớn ầm ĩ bên tai.
Nhìn dòng người đông nghìn nghịt trước mặt, Diệp Khôn hít sâu một hơi:
– Không hổ danh là thủ đô của một cường quốc trong hai mươi nước vùng Nam bộ.
– Nơi này sao so được với thủ đô của Đế quốc Vân Cảnh. Chắc chắn lần sau đệ sẽ được tham gia đoàn đi sứ tới Đế quốc Vân Cảnh, đến đó rồi đệ sẽ biết cái gì mới được gọi là phồn hoa.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai Diệp Khôn. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Ưng ở bên cạnh đang cưỡi ngựa đi về phía trước.
– Đế quốc Vân Cảnh…
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ mong chờ, nói nhỏ:
– Nơi đó thế nào?
– Nơi đó…
Diệp Ưng liếc Diệp Khôn một cái. Trải qua trận đấu với Lưu Dong ngày trước, quan hệ của hai người đã hơi dịu lại. Sau khi do dự một lúc, gã khẽ nói:
– Nơi đó rất lớn, ít nhất cũng phải to hơn thành Thiên Phong này một trăm lần.
– Gấp thành Thiên Phong một trăm lần? !
Diệp Khôn hít vào một hơi khí lạnh.
Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Khôn, Diệp Ưng lắc đầu, khẽ thở dài:
– Đứng quá mong chờ được tới đó. Nói thật, huynh thực sự không mong mình được đi qua nơi này.
– Bởi vì bọn họ rất mạnh ư?
Hai mắt Diệp Khôn khẽ nheo lại. Nhớ tới câu nói dốc cạn đáy lòng của Diệp Ưng sau khi bị đánh bại trên lôi đài, hắn nhoẻn miệng cười:
– Nhìn đi, không phải đệ đã đạt Trúc Cơ rồi sao? Chỉ cần chúng ta không bao giờ ngừng bước, khoảng cách giữa chúng ta với bọn họ sẽ càng ngày càng gần.
Diệp Khôn nói xong liền giật cương phóng ngựa lên phía trước hỏi Diệp Nam Thiên.
– Càng ngày càng gần… Nói thì dễ.
Diệp Ưng gượng cười một tiếng, sau đó sững sờ nhìn bóng lưng Diệp Khôn đến xuất thần.
…
Là quốc gia đứng ra tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, nước Thiên Phong dĩ nhiên đã có kế hoạch sắp xếp cho những nước tới tham dự. Đội ngũ của Diệp Khôn vừa mới vào thành đã có tu sĩ nước Thiên Phong được phái đến tiếp đón, hướng dẫn cả đoàn Diệp gia vào bên trong thành.
Nước Thiên Phong khi xưa cũng không lớn được như bây giờ. Nghe đồn, vào mấy trăm năm trước, thành Thiên Phong chỉ lớn bằng nội thành bây giờ. Theo thời gian nước Thiên Phong không ngừng phát triển, thành Thiên Phong cũng được mở rộng thêm. Mà khu vực nội thành hiện giờ đã trở thành lãnh địa của người thống trị nước Thiên Phong – Trần gia.
Thế nhưng, khu vực nội thành này cũng lớn hơn thành Trúc hải rất nhiều…
Dưới sự hướng dẫn của tu sĩ nước Thiên Phong, đoàn đội ngũ Diệp gia đã được mời tới một cái viện độc lập có thể chứa được mấy trăm người ở thành Tây. Xung quanh cái viện này còn có hơn hai mươi cái viện khác cũng giống y như vậy. Hiển nhiên đây đều là nơi nghỉ ngơi của các nước tới tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội. Trong số đó đã có một vài cái viện đậu đầy xe ngựa trước cửa, cổng chính còn được cắm thêm là cờ của quốc gia mình. Đây chính là một dấu hiệu cho người khác thấy viện này đã có người ở.
– Nước Tề, nước Đại Chu, nước Ngũ Kiếm, nước Nam Sở… Hình như chỉ còn nước Thiên Kình chưa tới.
Diệp Khôn thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra chuyện bất hòa từ xưa đến nay giữa nước Thiên Kình cùng nước Thiên Phong là thật.”
Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt nghĩ tới hai người huynh muội Ngô Cương, Ngô Nam ở trong dãy núi Phong Tuyệt. Không biết lần này có gặp lại được họ trong thành Thiên Phong này hay không.
– Các vị đạo hữu nước Vạn Trúc, đây chính là nơi nghỉ ngơi của các vị. Ngày mai, đặc sứ của Nam tam tông cùng đặc sứ tới từ Đế quốc Vân Cảnh sẽ cho gọi Quốc chủ các nước tới bàn bạc chuyện Chư Quốc Võ Đấu Hội. Nếu các vị đạo hữu khác không có việc gì làm thì có thể đi dạo quanh thành Thiên Phong. Trong đó, phía thành Nam cùng thành Tây chính là nơi sinh sống của dân chúng. Thành Bắc là chỗ tập trung của một số tán tu, nơi đó còn có phường thị giao dịch lớn nhất của người tu tiên trong toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ. Còn lại thành Đông là khu vực phồn hoa nhất của thành Thiên Phong chúng tôi. Ở đó có “Hãng buôn Thất Xảo”, “Trân Bảo Các”, “Ngự Yêu Phường” đều là các thương hội đến từ Đế quốc Vân Cảnh. Ba ngày sau chính là thời điểm tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội, đến lúc đó sẽ có người đến thông báo cùng tiếp đãi các vị.
Người tu sĩ chịu trách tiếp đãi của nước Thiên Phong nói xong liền xoay người rời đi. Lúc này, mọi người Diệp gia mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
– Nhìn điệu bộ giống như mặt ngửa lên trời. Chỉ là mấy thương hội tới từ Đế quốc Vân Cảnh mở ra vài cửa hàng thôi mà.
Một tên đệ tử Diệp gia tỏ ra vẻ khinh thường. Chẳng qua, bên trong mắt y lại hiện lên sự ghen tuông.
Diệp Nam Thiên khẽ lắc đầu, quay lại dặn dò Diệp Thanh Bình:
– Ông hãy sắp xếp chỗ nghỉ ngơi ọi người, ta phải đi chào hỏi mấy người bạn tốt đây.
Nói xong, ông quay đầu nhìn về đám đệ tử Diệp gia, nói lớn:
– Ta biết mọi người muốn ra ngoài dạo chơi. Thế nhưng, mọi người phải nhớ kỹ một điều là không được gây chuyện ở thành Thiên Phong này.
– Vâng ạ!
Đám đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia đều vội vàng đáp lời. Đối với phần lớn người trong số bọn họ, đây chính là lần đầu tiên được rời khỏi Diệp gia đi tới một nơi phồn hoa như thành Thiên Phong, dĩ nhiên bọn họ đều không muốn ở lại chỗ nghỉ. Bọn họ đang muốn ra ngoài tìm hiểu thêm về nơi thành thị phồn hoa này.
– Diệp Khôn, cùng đi xem phường thị ở thành Bắc không?
Một tên đệ tử Diệp gia hỏi Diệp Khôn.
– Ta không đi đâu. Ta chỉ định đi dạo một vài chỗ thôi.
Diệp Khôn mỉm cười từ chối. Chợt thấy người kia đi về phía đám người Diệp Ưng. Sau đó, một đoàn gồm mười mấy người đã cùng nhau lên đường.
Nhìn những người này đang rất háo hức cùng vội vàng, Diệp Khôn mỉm cười lắc đầu.
Sở dĩ hắn cự tuyệt lời mời đi cùng đám người Diệp Ưng ra ngoài, lý do chủ yếu chính là hắn đang muốn tới mấy cái thương hội lớn ở thành Đông bán chút đồ. Dù sao, hiện giờ trên tay hắn cũng có không ít vật liệu của yêu thú cấp hai, cộng thêm với Kim Anh Thạch nhặt được ở đáy đầm lúc trước.
Dựa theo lời của Thao Thiết, dường như Kim Anh Thạch này chính là khoáng thạch tam phẩm. Hiện giờ trong tay hắn có ba viên Kim Anh Thạch, nếu như lấy một viên ra bán thì hắn sẽ kiếm được không ít linh thạch.
Những linh thạch này Diệp Khôn không dùng vào việc tu luyện. Sau khi hắn tiến giai, Diệp Nam Thiên đã ban thưởng cho hắn năm mươi hai viên linh thạch, số lượng đó đã đủ cho hắn tu luyện rồi. Thế nhưng, nếu dùng số linh thạch đó mua linh khí thì còn lâu mới đủ.
Linh khí, nói đơn giản chính là những trang bị vũ khí được chế tạo đặc biệt dành cho tu sĩ. Ví dụ như những người tu luyện Khí chiến kỹ, nếu như họ sử dụng linh khí thi triển chiến kỹ sẽ phát ra uy lực lớn hơn xa so với sử dụng binh khí thông thường. Thế nhưng, công việc chế tạo linh khí lại vô cùng khó khăn. Nó đòi hỏi phải có trận pháp luyện khí do Luyện Khí Sư bố trí. Vậy nên, cho dù là linh khí nhất phẩm kém nhất cũng yêu cầu giá tiền không rẻ chút nào.
Hiện giờ chỉ còn ba ngày nữa sẽ tới thời điểm tổ chức Chư Quốc Võ Đấu Hội. Diệp Khôn tự nhận thấy thực lực hiện giờ của hắn đã có thể đánh một trận với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Thế nhưng, hắn không bao giờ coi nhẹ đối thủ của mình. Huống hồ, nước Thiên Phong, nước Thiên Kình cùng nước Tề là những quốc gia lớn, bọn họ có rất nhiều tài lực trang bị linh khí cho các tu sĩ tham gia thi đấu. Nếu hắn muốn tăng thực lên của mình lên chỉ trong một thời gian ngắn, linh khí chính là một sự lựa chọn tốt nhất.
Linh khí cũng được chia thành chín phẩm. Mục đích lần này của Diệp Khôn chính là mua một cái linh giáp nhất phẩm hoặc nhị phẩm.
Sau khi dọn dẹp qua phòng mình, Diệp Khôn nói với Diệp Thanh Bình một tiếng rồi vác hành trang đi ra khỏi viện.
Dạo bước trên con đường lớn trong thành, Diệp Khôn gặp được không ít tu sĩ nước Thiên Phong. Tuy nhiên, khi những người này thấy gia huy nước Vạn Trúc trên người Diệp Khôn, bọn họ đều cười chế giễu vài tiếng, không muốn nói với hắn bất cứ câu nào. Diệp Khôn cũng chẳng thèm để ý, một mình đi về hướng thành Đông.
Sau khi đi qua mấy con phố, một con đường phồn hoa bỗng xuất hiện trước mắt hắn.
Trên con đường này chỉ có vài cửa hàng đang mở cửa. Thế nhưng, bên trong từng gian hàng lại hiện lên vẻ rất phồn hoa. Từng dòng người ra vào liên tục, giao dịch vật phẩm với mấy cửa hàng.
Diệp Khôn đi từ từ dọc con phố. Cuối cùng, một cửa hàng chiếm diện tích vài dặm bỗng hiện ra trước mặt hắn. Nhìn ba chữ “Ngự Yêu Phường” mang phong cách cổ xưa phía trước, Diệp Khôn khẽ chớp mắt, sau đó bước vào bên trong.
Phần lớn số đồ vật hắn muốn bắn ra lúc này đều chính là những thứ trên người yêu thú. Chỉ cần nghe qua “Ngự Yêu Phường” là biết nơi đây có liên quan tới việc mua bán yêu thú. Dĩ nhiên nơi đây chính là lựa chọn đầu tiên của hắn.
– Vị đạo hữu này, xin hỏi đạo hữu muốn bán hay mua đồ vậy?
Diệp Khôn vừa đi vào cửa hàng, một người nhân viên trẻ tuổi bỗng tươi cười bước ra tiếp đón.
– Cả hai. Tuy nhiên, đồ ta muốn bán chính là tài liệu trên người yêu thú cấp hai.
Diệp Khôn nhìn người nhân viên cửa hàng một cái, trong lòng hơi cảm thấy hơi kinh sợ. Hắn không ngờ một tên nhân viên bình thường trong Ngự Yêu Phường cũng là tu sĩ Tiên Thiên. Tuy nhiên, Diệp Khôn đã lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói:
– Yêu thú cấp hai? !
Nụ cười trên mặt người nhân viên trẻ tuổi hơi cứng lại, y chợt cung kính hành lễ:
– Xin mời tiền bối đi theo tôi.
Diệp Khôn khẽ gật đầu, đi theo người nhân viên trẻ tuổi vào đại sảnh phía sau cửu hàng.
Đại sảnh trong cửu hàng của Ngự Yêu Phường rất lớn, có thể chứa được cả ngàn người. Bên trong đại sảnh là những quầy hàng có hình khuyên được kê sát vào tường. Xung quanh các quầy hàng có không ít những tu sĩ đang lưu luyến nhìn vào đó. Nếu như ưng ý với vật nào thì chỉ cần ngẩng đầu hỏi giá tiền. Trong số đó có không ít người nghe thấy giá tiền chỉ đành lắc đầu thở dài. Thế nhưng cũng có những người ném tiền như rác. Mà không quản thế nào, những nhân viên cửa hàng lúc nào cũng mang theo một nụ cười nhạt trên mặt khiến cho người khác cảm thấy khá thân thiện.
Thế nhưng, người nhân viên trẻ tuổi cũng không đi vào những quầy hàng bên trong đại sảnh, y dẫn Diệp Khôn đi qua một lối đi dài và hẹp tới một gian phòng độc lập bên trong.
Một lát sau, người nhân viên trẻ tuổi dẫn theo một người tu sĩ tuổi trung niên tới.
Sau khi người tu sĩ trung niên đi vào căn phòng, y mỉm cười chắp tay thi lễ với Diệp Khôn:
– Tại hạ là Lý Hoành, chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường. Không biết đạo hữu muốn bán thứ gì?
Vừa nhìn thấy người tu sĩ nho nhã tuổi chừng ba mươi này, Diệp Khôn bỗng rùng mình một cái.
Người tự xưng là chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường này rõ ràng là một tên tu sĩ Trúc Cơ!
Hiện tại, Diệp Khôn đã biết vì sao Diệp Ưng lại phản ứng như vậy rồi. Một người tu sĩ Trúc Cơ ở trong một quốc gia thuộc hai mươi nước vùng Nam bộ lúc nào cũng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Thế nhưng, một người chưởng quỹ thứ ba của Ngự Yêu Phường thuộc chi nhánh ở nước Thiên Phong đã có tu vi Trúc Cơ. Vậy, thực lực chân chính của Ngự Yêu Phường phải mạnh tới mức độ nào? !
Sau khi lấy lại tinh thần, Diệp Khôn không đổi sắc lấy hành trang từ trên lưng đặt xuống bàn. Hắn mở hành trang đổ ào ra một đống vật liệu yêu thú.
Sau khi nhìn thấy đống vật liệu, bất kể là Lý Hoành hay người nhân viên trẻ tuổi đều cảm thấy kinh hãi cùng hoảng sợ.