Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 60: Trúc Cơ!
Diệp Khôn không ngờ nơi Diệp Nam Thiên chuẩn bị bố trí ình bế quan lại chính là một tầng trong căn lầu hai tầng nằm ở hậu viện.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn chậm rãi đi lên tầng hai. Một hương thơm ngào ngạt bỗng xộc vào mũi.
– Đây là…
Diệp Khôn hít nhẹ một cái, trong lòng bỗng cảm nhận được một sự tĩnh lặng.
– Hương Ngưng Thần, linh hương nhị phẩm, rất có lợi khi đột phá bình cảnh.
Diệp Nam Thiên cười nói. Sau đó, ông chợt dịch người sang bên.
Khung cảnh tầng hai bỗng xuất hiện trước mắt Diệp Khôn. Cách bài trí của tầng này giống hệt như tầng dưới. Ở giữa phòng có bàn cùng bồ đoàn, trên tường là một bức tranh vẽ tổ tiên Diệp gia.
Cái khác biệt duy nhất chính là trước bàn có đặt một cái đỉnh hương bằng vàng ròng. Từ trong đỉnh, một mùi hương bay ra ngập tràn khắp tầng hai.
– Kế tiếp ta sẽ phái người tới bảo vệ nơi này. Cháu cứ chuyên tâm đánh vào bình cảnh Trúc Cơ đi.
Diệp Nam Thiên vỗ vỗ bả vai Diệp Khôn, sau đó xoay người bước đi.
Nhận thấy cái vỗ vai này khá nặng, Diệp Khôn mím chặt hai môi. Hắn khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
– Hừ, đám nhân loại các ngươi lúc nào cũng lề mà lề mề.
Thao Thiết khinh thường, nói.
– Lão cũng có người nhà mà.
Diệp Khôn nhún vai.
– Người nhà? Hừ, bản tôn chưa bao giờ có cái thứ này.
Cảm nhận được trong lời nói của Thao Thiết có hơi nghĩ một đằng nói một nẻo, Diệp Khôn cười thản nhiên không nói thêm câu nào nữa. Hắn hít sâu một hơi, loại bỏ hết ý nghĩ vu vơ ở trong đầu.
Việc đánh vào bình cảnh Trúc Cơ sẽ cần phải ngưng tụ toàn bộ tinh, khí, thần trên cơ thể. Nếu như chỉ hơi phân tâm một chút, việc đánh vào bình cảnh sẽ có thể thất bại.
Dù sao, đối với mọi tu sĩ mà nói, đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mới được coi như đã bước chân vào cánh cửa tu tiên. Dĩ nhiên, vượt qua quá trình này cũng cần phải cực kỳ cẩn trọng!
Dưới sự trợ giúp của hương Ngưng Thần, hô hấp của Diệp Khôn đã trở nên thong thả. Tinh thần cũng rơi vào trạng thái trống rỗng.
Chính là lúc này!
Diệp Khôn mở mắt, bên trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia sáng. Hắn thò tay móc một bình ngọc chứa linh nhũ từ trong túi eo ra, sau đó đổ cả bình linh nhũ vào trong miệng.
Linh nhũ vừa vào trong miệng đã biến thành một dòng khí lạnh như băng xông thẳng đến tứ chi bách hài!
Linh khí đậm đặc tới cực điểm từ trong đó phát ra tràn ngập khắp kinh mạch, xương cốt trên toàn bộ cơ thể Diệp Khôn. Tất cả giống như đang muốn nổ tung lên!
– Thao Thiết chi vị!
Trong lòng Diệp Khôn thầm niệm. Một khắc sau, một luồng lực hút bỗng trào ra từ dạ dày hút sạch đống linh khí đậm đặc vào trong. Dưới tác dụng của Thao Thiết chi vị, đống linh khí đã bị chuyển hóa, hấp thụ rồi biến thành nguyên lực dung nhập vào trong đan điền!
Bên trong đan điền, bọc nguyên lực màu tuyết trắng giống như bào thai đang không ngừng được củng cố. Mỗi lần nó đập lên một cái đều phát ra một luồng sức sống vô cùng dồi dào!
Nhịp đập càng lúc càng nhanh. Dần dần, âm thanh đã vang lên khắp cả căn phòng…
– Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Từng tiếng đập vang lên không ngừng. Từ từ, Diệp Khôn đã cảm nhận được rõ cái bọc nguyên lực màu tuyết trắng này đã bắt đầu đập lên liên tục. Ngay sau đó, nó chợt thoát khỏi sự trói buộc của đan điền, chạy dọc theo kinh mạch phóng lên phía trên!
– Hự!
Diệp Khôn kêu lên một tiếng đau đớn. Cái bọc nguyên lực này thật sự mạnh mẽ. Ở những nơi nó đi qua, kinh mạch đều bị ép mở rộng ra. Quá trình này chính là bước đầu tiên trong việc đánh vào bình cảnh Trúc Cơ – “Mở rộng kinh mạch”!
Sử dụng nguyên lực mạnh mẽ mở rộng kinh mạch. Mà trong quá trình này, chỉ cần xuất hiện một chút xíu sai lầm nào đều có thể khiến cho kinh mạch bị phá hủy!
Hai bên thái dương của Diệp Khôn toát ra mồ hôi lạnh. Thế nhưng, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước.
Chút đau đớn này so với nỗi khổ lúc “Luộc máu” tiến giai cảnh giới “Thú Thế” thật sự không đáng là gì!
Bọc nguyên lực chạy dọc theo kinh mạch đang không ngừng di chuyển về phía trước. Cuối cùng, sau khi đi tới giữa ấn đường cùng gáy, một cái lực lượng vô hình bỗng tràn ra từ trong bọc nguyên lực.
Diệp Khôn biết rõ đây chính là âm hồn của hắn!
Nguyên lực dung hợp vơi âm hồn để tẩy đi cặn bã trong âm hồn tạo thành nguyên thần!
– Oành!
Trong đầu giống như vừa vang lên một tiếng sấm. Diệp Khôn chỉ cảm giác thấy đầu mình loạn hết lên. Ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy bản thân mình như đang ở trong hư vô, cơ thể nhẹ nhàng bay bổng.
Hắn vươn hai tay ra đằng trước. Thế nhưng, cái xuất hiện không phải là cánh tay mà chính là một luồng ánh sáng màu trắng.
Đây là nguyên thần!
Trong lòng Diệp Khôn cảm thấy mừng rõ. Hai bước đầu tiên cho việc đánh vào Trúc Cơ đã được hoàn thành. Hiện giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng nữa chính là tiến vào bên trong thức hải!
Theo lời của Diệp Nam Thiên, giai đoạn đánh vào Trúc Cơ có tổng cộng ba bước chính là: “Mở rộng kinh mạch”, “Ngưng thần” và “Nhập hải”. Cái gọi là “Nhập hải” chính là mở ra thức hải!
Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp. Có người phải mất ba ngày, có người cần một tuần, thậm chí là cả một tháng. Do cơ thể con người giống như một cái thế giới. Tuy nhìn nó rất nhỏ bé, thế nhưng nếu nhìn bằng nguyên thần thì sẽ thấy nó rộng lớn vô cùng. Thậm chí, đã có không ít người trong lúc đánh vào bình cảnh đã bị lạc trong chính cơ thể của mình. Sau đó, họ đã bị biến thành một người ngu si, đần độn.
Thế nhưng, đối với Diệp Khôn mà nói, điều này không thành vấn đề!
Bởi vì thức hải của hắn đã được Thao Thiết đả thông!
Diệp Khôn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Rất nhanh, một tia sáng bỗng xuất hiện ra trước mắt hắn.
– Chỗ kia!
Ánh mắt Diệp Khôn sáng lên, hắn nhanh chóng bay về hướng có ánh sáng.
Không biết bay được bao lâu, từ từ, một cánh của bằng ánh sáng bỗng xuất hiện trước mắt Diệp Khôn. Diệp Khôn không hề do dự đâm thẳng vào trong.
– Oành!
Thức hải bỗng bị chấn động. Bên trong, một cái bóng yêu thú khổng lồ đang khoanh chân ngồi dường như vừa nhận ra cái gì đó, cái bóng ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt:
– Đã tới rồi sao? Thằng quỷ nhỏ, đúng là chậm chạp!
Khắc sau, một quả cầu ánh sáng bỗng xuất hiện trong thức hải. Tiếp đó, quả cầu ánh sáng từ từ biến thành hình dáng của Diệp Khôn.
– Không hẳn là chậm. Đã bao lâu rồi?
Diệp Khôn nhìn về phía Thao Thiết. Có lẽ do sự hưng phấn khi vừa đạt tới Trúc Cơ nên hắn nhìn cái mồm khổng lồ của Thao Thiết cũng cảm thấy gần gũi.
– Hừ! Đã qua nửa ngày rồi. Thằng nhóc, mau ra ngoài làm nốt một chuyện nhỏ nữa đi. Bản tôn đang rất muốn uống linh nhũ đây! Khặc khặc khặc!
Thao Thiết cười to nói. Cái miệng rộng chảy ra đầy nước miếng trông vô cùng tham lam.
Diệp Khôn lắc đầu. Có đôi khi, hắn thật sự hoài nghi Thao Thiết bị rơi vào kết cục hiện tại là do sự tham lam gây nên.
Tuy nhiên, cho dù hắn có hỏi thì đoán chừng hắn cũng không nhận được câu trả lời.
Dạo quanh một vòng bên trong thức hải, một khắc sau, tia sáng trong mắt nguyên thần cũng từ từ mờ đi. Bên trong căn phòng ở tầng hai, Diệp Khôn đang khoanh chân bỗng mở hai mắt ra!
– Oành!
Trong nháy mắt, Diệp Khôn chợt cảm giác thấy cái thế giời này đã trở nên vô cùng rõ ràng. Lúc trước, hắn chỉ có thể dùng tai, mắt, mũi, miệng để cảm nhận thế giới. Thế nhưng, sau khi ngưng tụ được nguyên thần, hắn lại có thể dùng một loại phương pháp khác để cảm nhận.
Trong đầu vừa nghĩ, một luồng thần thức bỗng tuôn ra từ trên người. Trong chu vi một trượng quanh người, cho dù là một hạt bụi rất nhỏ hắn vẫn có thế thấy được rõ ràng!
Diệp Khôn cũng cảm giác được rằng trong không khí dường như cũng tồn tại vô số những sinh vật rất nhỏ bé. Thậm chí những sinh vật này còn có thể theo đường hô hấp chui vào bên trong cơ thể. Thế nhưng hiện giờ, dưới tác dụng của thần thức, Diệp Khôn còn thấy được những sinh vật nhỏ trong không khí đang bị tiêu diệt nhanh chóng.
Hóa ra còn có loại sinh vật kỳ lạ thế này!
Trong lòng Diệp Khôn thầm khiếp sợ cái thế giới thần kỳ này. Hắn đang muốn đứng lên thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình rất yếu.
Cũng khó trách, hiện giờ đan điền của hắn đang trống rỗng không có thứ gì. Bên trong cơ thể lại chỉ còn mỗi một chút xíu linh khí vừa mới hút vào.
– Ọc ọc…
Tiếng bụng sôi vang lên. Cơn đói đã lâu không gặp khiến hai mắt Diệp Khôn trợn lên.
Nhưng, đang lúc hắn chuẩn bị móc linh dược ra, bên trong đan điền bỗng tuôn ra một luồng lực hút dữ dội!
– Hút…
Linh khí xung quanh theo đường hô hấp cùng lỗ chân lông tràn vào trong cơ thể. Sau khi thông qua kinh mạch vào tới đan điền, những luồng linh khí này bắt đầu xoay tròn, ngưng tụ với tốc độ càng lúc càng nhanh bên trong đan điền. Nó giống như đã hóa thành một cái lốc xoáy khổng lồ.
Lốc xoáy giống như một cái động không đáy hút hết đống linh khí xung quanh vào. Tiếp đó, Thao Thiết chi vị của Diệp Khôn cũng bắt đầu cắn nuốt điên cuồng…
Bên ngoài căn lầu, hai người đệ tử Diệp gia đang đứng thẳng tắp bảo vệ. Hai người lúc này đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
– Huynh nói Diệp Khôn có thể tiến giai được hay không?
Một người tu sĩ trẻ tuổi hỏi đùa.
– Hừ, im mồm đi. Từ giờ đừng xem hắn như thằng bé còn chạy theo đít Diệp Kiền như ngày xưa nữa. Hiện giờ hắn chính là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Diệp gia. Việc hắn đánh vào Trúc Cơ đối với chúng ta mà nói chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Một người tu sĩ trung niên khẽ trừng mắt, trách móc tên kia.
Người tu sĩ trẻ tuổi nghe vậy liền lúng túng. Y đang muốn mở miệng nói thêm thì bỗng cảm nhận được điều gì đó, nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh một cái:
– Huynh có cảm giác được rằng linh khí xung quanh…
– Hả?
Thấy y hỏi vậy, người tu sĩ kia cũng nhận ra đôi chút. Gã nhắm mắt lại cảm nhận, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi:
– Linh khí giống như đã trở nên mỏng hơn. Không, dường như chúng đang phóng tới bên trong!
Gã hoảng sợ quay đầu lại nhìn căn phòng trên tầng hai.
Chẳng lẽ…
Trong lúc đó, ở đại sảnh nghị sự của Diệp gia, một đám người thuộc tầng lớp trên Diệp gia đang cùng nhau thương thảo việc tuyển chọn người trẻ tuổi đi tham dự Chư Quốc Võ Đấu Hội được tổ chức tại nước Thiên Phong vào nửa tháng sau.
– Đáng tiếc, Diệp Nguyệt đã hơn hai mươi lăm tuổi rồi. Nếu như thời gian sớm hơn nửa năm… Ài…
Một vị trưởng lão cảm thấy hơi đáng tiếc nói.
– Những đệ tử khác tham gia lần Chư Quốc Võ Đấu Hội này cũng chỉ giống như nhân vật phụ mà thôi. Chủ yếu chính là hai người Diệp Khôn cùng Diệp Ưng.
Ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, Diệp Thanh Bình từ tốn nói.
Diệp Nam Thiên gật đầu. Dĩ nhiên ông cũng đồng ý với câu nói của Diệp Thanh Bình. Mặc dù lời nói này có hơi tàn nhẫn với tám tên đệ tử khác của Diệp gia, thế nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật.
Dựa theo quy tắc của Chư Quốc Võ Đấu Hôi, mỗi nước trong hai mươi quốc gia đều phải tự mình phái ra mười tên đệ tử tới tham dự. Mặc dù điều đó có vẻ rất công bằng, thế nhưng trên thực tế, việc này đối với các nước lớn như nước Thiên Phong thì thật sự dễ dàng khi chọn ra mười tên đệ tử ưu tú nhất đến tham dự. Không giống như nước Vạn Trúc nhỏ bé, toàn bộ nguồn tài nguyên chỉ đủ tập trung bồi dưỡng ra được hai, ba người đã là rất tốt rồi. Về phần những đệ tử khác tham gia chỉ như nhân vật phụ, giống như một người hầu theo thái tử đi học.
Chân chính đoạt được thành tích cũng chỉ có hai người Diệp Khôn cùng Diệp Ưng mà thôi!
Đặc biệt là Diệp Khôn!
Ở bên trái ghế trung tâm, Diệp Long Chiến cười nói:
– Hiện giờ Diệp Ưng đã đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng. Thực lực lúc này của nó so với lão phu năm đó đi tham dự cũng không kém là bao. Việc lọt vào tốp năm mươi có vẻ khá dễ dàng. Nếu như vận may khá tốt, nó còn có thể lọt vào tốp ba mươi người đứng đầu. Điểm mấu chốt chính là Diệp Khôn có thể đạt tới Trúc Cơ hay không. Nếu như nó thành công, Diệp gia chúng ta lần này có thể một tiếng vang…
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Diệp Long Chiến đột nhiên thay đổi. Lão hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Không chỉ có lão mà ngay cả Diệp Nam Thiên, Diệp Thiên Khung, Diệp Thanh Bình cùng Diệp Thiên Nhai đều cảm nhận được điều gì đó. Tất cả cùng đứng bật dậy khỏi ghế.
– Chẳng lẽ là Diệp Khôn? Không thể nào, hiện giờ chưa tới một ngày mà!
Diệp Nam Thiên thất thần nhìn về hướng hậu viện. Không quan tâm tới cử chỉ thất lễ vừa rồi, ông bật người phóng thẳng về hướng hậu viện. Ở phía sau, đám người Diệp Thiên Khung, Diệp Long Chiến đều mất hết vẻ lão thái ngày thường, tất cả đều bước như bay theo sát Diệp Nam Thiên.
Dần dần, không chỉ là tu sĩ Trúc Cơ mà ngay cả một số tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng cũng cảm nhận được một cái lực hút truyền tới từ phía hậu viện. Nó giống như đã hút hết hơn một nửa linh khí của Diệp phủ về hướng đó.
Cái dị tượng dường như khá quen thuộc đã khiến cho cả Diệp gia bị kinh động!