Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 54: Ra Tay


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 54: Ra Tay


Hai hàng lông mày Diệp Khôn nhíu chặt lại. Hắn nhìn chằm chằm vào trận chiến bên trong sơn cốc. Nhưng rất nhanh, hai hàng lông mày đang nhíu chặt đã giãn ra.
Sau khi nhìn qua một lúc, Diệp Khôn đã nhìn ra hai người bọn họ đều là tu sĩ Tiên Thiên đệ cửu tầng.
Người con trai trẻ tuổi kia sử dụng loại chiến kỹ Mô Phỏng Thú giống như Diệp Khôn. Tuy nhiên, người con gái kia lại sử dụng loại chiến kỹ Ngũ Hành. Chiến thuật mà hai người bọn họ sử dụng rất đơn giản. Ngươi con trai trẻ tuổi chịu trách nhiệm dụ con Xích Diễm Hồ đuổi theo còn người thiếu nữ lại đứng từ xa sử dụng loại chiến kỹ Ngũ Hành tấn công Xích Diễm Hồ. Mặc dù hai người phối hợp cực kỳ ăn ý với nhau, thế nhưng bọn họ cũng không tránh khỏi sự chênh lệch về thực lực. Rất nhanh, bọn họ đã sắp không địch lại được Xích Diễm Hồ.
– Rống!
Xích Diễm Hồ gầm lên giận dữ. Một ngọn lửa lớn bắn về phía người con trai trẻ tuổi. Luồng hơi nóng kinh khủng dồn người con trai trẻ tuổi lui về phía sau liên tục.
– Bạo Viêm Kích!
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ vang lên.
Cô gái kia vung tay bắn về phía đỉnh đầu Xích Diễm Hồ vài điểm sáng như đom đóm. Sau khi thiếu nữ nắm tay lại, mấy điểm sáng này chợt nổ tung ầm ầm. Xích Diễm Hồ đang chuẩn bị đánh về phía người con trai kia bị mấy tiếng nổ mạnh này đẩy lùi liên tiếp về phía sau. Bộ lông trên đỉnh đầu nó đã bị cháy đen.
– Rống!
Dường như đã bị chọc giận, Xích Diễm Hồ chuyển ánh mắt về phía người con gái cách đó không xa. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, tung người nhảy bổ về phía trước mặt người thiếu nữ!
– Tiểu muội cẩn thận!
Người con trai thấy vậy lập tức hoảng sợ. Gã không hề quan tâm tới ngọn lửa xung quanh nữa, hai tay nắm chặt lại, nguyên lực ào ào tuôn ra quanh người tạo thành hai cái ảo ảnh hình vuốt gấu rất lớn. Gã vọt tới phía trước, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Xích Diễm Hồ, hai chưởng đánh thẳng tới!
– Rống!
Xích Diễm Hồ không quay đầu lại mà cứng rắn đón lấy hai chưởng đang đánh tới. Cùng lúc đó, nó há miệng phun ra một ngọn lửa lớn về phía người thiếu nữ.
– Viêm Bích!
Cái khó ló cái khôn, trong giây phút đối mặt với ngọn lửa, thiếu nữ giơ hai cánh tay lên, ngọn lửa chạy dọc theo tay phóng ra tạo thành một bức tường lửa ngay trước mặt nàng. Người thiếu nữ bấm tay niệm chú, dường như nàng đang chuẩn bị phóng ra pháp thuật công kích Xích Diễm Hồ.
Nhưng, ngay vào lúc này, con Xích Diễm Hồ bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hẹp hiện lên vẻ gian xảo. Nó đâm thẳng đầu về phía bức tường lửa mà người thiếu nữ vừa biến ra.
– Bùm bụp!
Tia lửa bắn ra khắp nơi. Bức tường bằng lửa đã không cản nổi bước đi của Xích Diễm Hồ. Cùng lúc đó, hai móng vuốt của Xích Diễm Hồ cũng chụp thẳng xuống đầu người thiếu nữ kia!

Đối mặt với thế tấn công này, sắc mặt người thiếu nữ tái nhợt đi. Trong mắt nàng hiện lên vẻ hoảng loạn. Dĩ nhiên, kinh nghiệm thực chiến của nàng cũng không hề phong phú!
Cũng may, vào thời khắc nguy cấp, người con trai trẻ tuổi kia đã kịp thời phản ứng vọt tới đây. Gã nghiêng vai húc về phía Xích Diễm Hồ.
– Thiếp Sơn Kháo!
Nguyên lực cuồn cuộn trên cơ thể tụ lại thành bóng của một con gấu lớn, gã nghiêng vai húc mạnh vào bụng con Xích Diễm Hồ!
– Ngao ô!
Xích Diễm Hồ hú lên một tiếng thê thảm, nó đã bị người kia húc bay ra ngoài. Thế nhưng, người con trai trẻ tuổi kia cũng không tốt hơn, gã há mồm phun ra một vốc máu tươi.
– Anh, anh không sao chứ?
Người thiếu nữ vừa tìm được đường sống từ chỗ chết cũng không thừa thắng xông về phía Xích Diễm Hồ. Ngược lại, nàng đưa tay đỡ lấy người con trai kia, quan tâm hỏi.
– Chạy mau! Tiểu muội, chúng ta không phải là đối thủ của con súc sinh này đâu.
Người con trai lau vết máu tươi ở miệng, lắc đầu cười gượng. Gã biết rằng hai huynh muội bọn họ không đấu lại được con yêu thú cấp hai này. Lúc này gã không hề do dự vác eo người con gái kia lên vai, chạy thẳng ra phía ngoài sơn cốc.
Thế nhưng, người con trai này lại tu luyện một loại chiến kỹ chú trọng về lực phòng ngự và sức bật, sao có thể chạy thoát khỏi Xích Diễm Hồ. Sau khi chạy ra khỏi sơn cốc được vài bước, bên trong sơn cốc đã vang lên một tiếng gầm rú. Một khắc sau đó, con Xích Diễm Hồ toàn thân lửa cháy đã nhanh chóng đuổi theo phía sau!
Chỉ sau mấy hơi thở, Xích Diễm Hồ đã đuổi kịp hai người. Nó há miệng phun ra một chùm lửa về hướng hai người đang chạy!
– Súc sinh!
Người con trai trẻ tuổi căng hai mắt như muốn nứt ra. Đối mặt với nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của gã chính là ném người thiếu nữ trên vai về phía trước.
– Tiểu muội, chạy mau đi, đừng quay đầu lại!
Một khắc sau, ngọn lửa kia đụng trúng vào lưng người con trai trẻ tuổi. Gã hét thảm một tiếng, cả người bị ngọn lửa đánh bay lên không trung. Gã đập mạnh người lên một thân cây, một vốc máu tươi ộc ra từ miệng.
– Anh!
Người thiếu nữ nằm trên mặt đất thấy người con trai trẻ tuổi bị đánh bay, trong đôi mắt sáng của nàng nhất thời ứa ra đầy nước mắt. Nàng không cần suy nghĩ chuẩn bị chạy lại cứu người con trai trẻ tuổi. Tuy nhiên, tốc độ của nàng sao nhanh được bằng Xích Diễm Hồ. Trong lúc người con trai bị đánh bay lên không trung, Xích Diễm Hồ cũng tung người nhảy lên cao. Nó mang cả cơ thể hừng hực lửa đánh về phía người con trai trẻ tuổi!
Nếu như bị con Xích Diễm Hồ này vồ trúng, người con trai trẻ tuổi chắc chắn sẽ phải chết!

Nhưng, ngay vào lúc này, một tiếng than nhẹ bỗng vang lên từ đâu đó. Một khắc sau, một bóng người đỏ rực bỗng nhiên nhảy ra từ trong rừng.
Bóng người đó chính là Diệp Khôn không chịu được phải ra tay!
– Hỏa Hồ Súy Vĩ!
Trên không trung, sau lưng bóng người đỏ rực giống như mọc ra một cái đuôi lớn bằng lửa. Hắn vung cái đuôi lửa về phía bụng của Xích Diễm Hồ!
– Ngao ô!
Xích Diễm Hồ rú lên một tiếng thê thảm, bay ngược người về phía sau.
Nó không ngờ xung quanh vẫn còn một tên nhân loại đang ẩn nấp. Một kích tấn công vào bụng của Diệp Khôn cộng với một chiêu “Thiếp Sơn Kháo” vừa rồi của người con trai trẻ tuổi đã khiến nó vô cùng đau đớn. Xích Diễm Hồ quỳ hai chân xuống, nằm rạp trên mặt đất.
– Đa tạ người huynh đệ đã ra tay tương trợ!
Người con trai trẻ tuổi cũng không ngờ xung quanh vẫn còn người đang ẩn nấp. Cho dù gã đoán được Diệp Khôn đã sớm nấp ở một bên, thế nhưng gã cũng không nói thẳng ra mà chỉ đứng dậy chắp tay nói cảm ơn.
Nhìn người con trai trẻ tuổi đứng lên giống như không có chuyện gì xảy ra, trong mắt Diệp Khôn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Chẳng qua, hiện giờ hắn đang ở trong trạng thái một đuôi, lấy đâu ra thời gian để nói chuyện cơ chứ. Hắn lạnh lùng nói:
– Đánh được nữa không?
– Yên tâm, vẫn đánh tiếp được!
Người nam tử vừa mở miệng đã động tới vết thương trên người, gã không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Diệp Khôn đành lắc đầu. Hắn định chuẩn bị một mình đối phó với con Xích Diễm Hồ này. Tuy nhiên, nếu có hai người này giúp đỡ không công, phần thắng của hắn sẽ tăng lên không ít. Lúc này, hắn dùng một giọng nói đáng tin căn dặn:
– Ta sẽ nhận việc kiềm chế nó, ngươi hãy bảo em gái đứng từ xa mà công kích. Còn ngươi hãy đứng bên cạnh bảo vệ em gái ngươi!
Nói xong, hắn cũng không quan tâm người con trai trẻ tuổi kia có đồng ý hay không. Hắn bước dài xông về phía con Xích Diễm Hồ vừa mới đứng dậy!
– Hỏa Hồ Câu Trảo!
Diệp Khôn vung hai tay lên. Hai vệt lửa hình bán nguyệt đỏ như máu lướt nhanh về phía Xích Diễm Hồ!

– Rống!
Sau khi liên tiếp bị thương nặng, Xích Diễm Hồ cũng đã nổi giận. Nó lại há miệng phun ra một chùm lửa về phía Diệp Khôn!
– Phá!
Hai tay Diệp Khôn hợp lại một chỗ đánh thẳng vào giữa ngọn lửa. Bất chợt, hai tay hắn xé một cái, ngọn lửa kinh khủng kia đã bị hắn xé rách ra làm đôi!
Cùng lúc đó, hai tay Diệp Khôn hợp thành trảo bổ về phía đầu Xích Diễm Hồ!
– Ngao!
Xích Diễm Hồ cũng nổi giận. Nó giơ hai cái móng vuốt lên đối chiến với hai cánh tay của Diệp Khôn!
– Hự!
Diệp Khôn kêu lên đau đớn, liên tục lùi về phía sau mấy chục bước.
Mà con Xích Diễm Hồ phía đối diện cũng không chịu đựng nổi. Trạng thái một đuôi Diệp Khôn đang sử dụng đã vượt xa lực lượng của một tu sĩ Trúc Cơ. Sau khi va chạm với nhau, con Xích Diễm Hồ kia cũng liên tục lui về phía sau. Tuy nhiên, dù sao bản thân nó cũng chính là yêu thú, nó đã hóa giải hết cái lực lượng vừa tác động lên người. Nó gào lên một tiếng, trong miệng lại phun ra lửa. Lần này, ngọn lửa mà Xích Diễm Hồ phun ra lại là một cột lửa có màu tím nhạt. Mặc dù đang đứng cách xa nhau vài chục bước, Diệp Khôn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng ẩn trong đó!
– Yêu thú cấp hai quả nhiên khác hẳn!
Diệp Khôn di chuyển bước chân, không chính diện đỡ tiếp một chiêu này nữa. Trong trạng thái một đuôi, tốc độ hắn bộc phát ra rất khủng khiếp. Cả người biến thành một cái bóng màu đỏ chạy vòng quanh Xích Diễm Hồ!
Cùng lúc đó, Diệp Khôn quay đầu lại, quát lớn:
– Các ngươi còn chờ gì nữa? !
Cách đó không xa, hai huynh muội nước Thiên Kình bị tiếng quát này làm cho tỉnh mộng. Vừa rồi bọn họ đã bị thực lực của Diệp Khôn dọa tới ngây người. Bằng vào nhãn giới của bọn họ, hai người đều nhìn ra Diệp Khôn không phải là tu sĩ Trúc Cơ. Thế nhưng, ngay vừa rồi, Diệp Khôn đã bằng vào sức mình đối chiến với Xích Diễm Hồ bất phân thắng bại!
– Tiểu muội, động thủ đi!
Người con trai trẻ tuổi nhìn Diệp Khôn một cái thật sâu, quay đầu lớn tiếng nói với người thiếu nữ.
– Dẫn Viêm Thuật!
Người thiếu nữ nghe vậy liền đưa hai tay lên niệm chú. Sau khi nàng dùng tay chỉ một cái, cột lửa màu tím nhạt do Xích Diễm Hồ phun ra bỗng chậm lại một chút. Nó giống như đang bị một loại lực lượng vô hình nào đó khống chế.
Mà chiến kỹ Ngũ Hành là loại tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Hai bên thái dương người thiếu nữ chảy ra đầy mồ hôi. Thế nhưng ánh mắt nàng vẫn rất chăm chú. Nàng gẩy nhẹ đầu ngón tay bắn ra vài đốm sáng về phía Xích Diễm Hồ.
– Bạo Viêm Kích!
– Bùm bụp! Bùm bụp! Bùm bụp!

Liên tiếp những tiếng nổ vang lên xung quanh Xích Diễm Hồ. Nó rú lên một tiếng thê thảm, cột lửa màu tím nhạt đã hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, Xích Diễm Hồ cũng dời sự chú ý của mình sang phía người thiếu nữ. Trong đôi mắt hẹp của nó hiện lên vẻ dữ tợn. Nó không để ý tới Diệp Khôn mà phóng thẳng tới người thiếu nữ kia.
Đối mặt với Xích Diễm Hồ đang hung hăng xông tới, người con trai trẻ tuổi liền bước ra một bước. Hai tay gã giơ lên, nguyên lực trong người trào ra dữ dội!
– Bạo Hùng Trọng Kích!
Sau khi gầm lên một tiếng giận dữ, người con trai trẻ tuổi giơ hai tay lên cao. Bất chợt, ngay lúc Xích Diễm Hồ xông tới trước mặt, gã vung hai tay đập mạnh xuống đất!
– Ầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên. Lấy nơi người con trai trẻ tuổi đang đứng làm trung tâm, mặt đất xung quanh bỗng nứt ra từng vết. Chợt, một luồng lực lượng khủng khiếp từ dưới mặt đất bỗng phóng thẳng về phía bụng Xích Diễm Hồ!
– Bùm bụp!
Lực lượng khủng khiếp đánh bay Xích Diễm Hồ lên không trung, bên dưới bụng của nó đang lõm vào một lỗ. Không ngờ người con trai trẻ tuổi sử dụng chiến kỹ lại mạnh đến vậy. Một kích vừa rồi của gã đã khiến con yêu thú cấp hai này bị thương nặng!
– Đây là loại chiến kỹ gì? !
Cảm nhận được mặt đất ở dưới chân đang rung mạnh, trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất. Tuy nhiên hắn cũng không bỏ qua cơ hội này. Hai chân hắn đạp mạnh lên mặt đất, cả người bay thẳng lên trời.
– Hỏa Hồ Phác Sát!
Diệp Khôn giãn người ra, lực lượng toàn thân hợp lại trên hai tay. Hai cái vuốt cáo bỗng hiện ra như thực. Giờ phút này, hắn giống như đang hóa thân thành một con cáo lửa đánh về phía Xích Diễm Hồ trên không trung!
– Bùm bụp!
Hai trảo của Diệp Khôn bổ thẳng vào đầu Xích Diễm Hồ. Trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ đã đập nát đầu Xích Diễm Hồ!
Yêu thú cấp hai Xích Diễm Hồ sau khi nhận đủ sát chiêu do ba người thi triển đã bị trực tiếp đánh chết!
Diệp Khôn hạ xuống đất, quay đầu nhìn về phía hai người huynh muội kia một cái. Hắn không có chút gì gọi là khách khí, một tay tóm lấy xác của Xích Diễm Hồ, lạnh lùng nói:
– Xác của Xích Diễm Hồ sẽ thuộc về ta. Ta nghĩ các ngươi không có ý kiến gì chứ?
Diệp Khôn không để cho bọn họ nói đã giành cái xác về mình khiến người con trai trẻ tuổi đành gượng cười. Tuy nhiên, người thiếu nữ phía sau lưng gã lại dựng hàng lông mi thanh tú lên, kêu khẽ:
– Ngươi nói gì vậy? Xích Diễm Hồ do ba người chúng ta cùng nhau đánh chết mà!
Diệp Khôn liếc người thiếu nữ một cái, mặt không đổi sắc, nói:
– Đúng là vậy! Thế nhưng, nếu như ta không ra tay thì các ngươi đã bị Xích Diễm Hồ giết chết rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.