Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 51: Điên Cuồng Săn Yêu Thú
– Với thực lực hiện giờ của ngươi thì không cần biết đến lai lịch của Bích Không Tử Khí Trúc. Tuy nhiên, nói cho ngươi biết hiệu quả của Bích Không Tử Khí Trúc cũng được. Thật ra thì tổ tiên Diệp gia các ngươi cũng có được một chút tiên duyên. Thế nhưng, đáng tiếc ở chỗ, khi tên nhóc kia gặp được cây trúc này thì hắn mới chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Thao Thiết lắc đầu. Y không đợi Diệp Khôn mở lời, nói tiếp:
– Bên trong Bích Không Tử Khí Trúc ẩn chứa một loại tử khí rất đậm đặc. Đây chính là vật rất quan trọng để tu sĩ Kim Đan đột phá bình cảnh. Mà nói về độ rắn chắc của vật kia, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không thể chặt đứt được nó. Thậm chí là đất đai nuôi trồng xung quanh cũng sẽ được loại tử khí này nuôi dưỡng trở nên rắn vô cùng. Tuy nhiên, Bích Không Tử Khí Trúc này mỗi mười năm lại sinh ra một búp măng. Tuy nói Bích Không Tử Khí Trúc vô cùng rắn chắc, thế nhưng búp măng này lại rất là mềm yếu. Linh nhũ ẩn chứa trong nó là vật rất quý giá đối với mỗi tu sĩ. Quả thật, linh khí vô cùng tinh thuần bên trong có thể giúp cho tu sĩ đột phá được bình cảnh. Thế nhưng, đây cũng chỉ là một phần công hiệu của nó mà thôi. Nếu như ngươi dùng Thao Thiết chi vị luyện hóa nó thì thần thức của ngươi sau khi tiến giai Trúc Cơ sẽ được tăng lên rất nhiều. Mà thứ bản tôn cần chính là lợi dụng lượng linh nhũ này để chữa trị yêu hồn bị thương.
Nói đến đây, Thao Thiết nhìn Diệp Khôn, nói:
– Dĩ nhiên, hương vị của linh nhũ này cũng rất ngon. Chậc chậc.
Nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của Thao Thiết, Diệp Khôn liền liếc mắt nhìn y. Cái y nói là phí phạm của trời, hóa ra lại là hương vị của linh nhũ!
Tuy nhiên, sau khi nghĩ tới việc Bách Không Tử Khí Trúc có trợ giúp rất lớn cho tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đột phá bình cảnh, Diệp Khôn không những không hưng phấn, ngược lại cảm thấy lo lắng trong lòng.
Người thường vô tội nhưng mang ngọc thì có tội. Nếu như tin tức về Bích Không Tử Khí Trúc được truyền ra bên ngoài, chắc chắn Diệp gia sẽ gặp phải tai họa mang tính hủy diệt!
Chẳng qua, nghĩ đến chuyện Bích Không Tử Khí Trúc đã được che dấu hơn trăm năm vẫn chưa lộ ra ngoài, Diệp Khôn cũng phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nói Diệp gia không biết được giá trị thật sự của Bích Không Tử Khí Trúc, thế nhưng bọn họ cũng biết được hiệu quả của búp măng kia. Đối với vấn đề này chắc chắn Diệp gia sẽ bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Hiện giờ, thật ra hắn lại có chút buồn phiền vô cớ.
– Thế nào? Nhân loại, giao dịch này ngươi có làm hay không? Mặc dù búp măng kia có hiệu quả rất tốt, thế nhưng nó vẫn sinh trưởng trong Diệp gia các ngươi mà thôi. Sau này, đợi khi ngươi có được thực lực mạnh mẽ, ngươi dĩ nhiên sẽ không cần lo lắng về một, hai cái búp măng này đâu. Mà hiện tại, không cần bản tôn phải nói rõ một bộ chiến kỹ tứ phẩm có sự trợ giúp thế nào với tu vi của ngươi chứ?
Thao Thiết nhìn Diệp Khôn vẫn đang do dự chưa quyết, y liền cau mày nói.
– Đúng như ngươi nói. Tuy nhiên, lão yêu quái, trong tâm lão cũng hiểu được giá trị của cái búp măng này. Thế nhưng, ta nhớ rõ giao dịch ban đầu giữa ta và lão chỉ là tính một nửa giá tiền so với một bộ chiến kỹ tứ phẩm mà thôi. Hình như cái này ít hơn so với một trăm viên yêu hạch cộng với búp măng kia đúng không?
Diệp Khôn cười như không cười, nói.
– Hừ! Nhân loại gian xảo!
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng. Sau khi suy nghĩ một lúc, y liền lên tiếng:
– Nếu như chiến kỹ tứ phẩm này có thể trợ giúp ngươi tăng thêm một thành tỷ lệ đạt tới cảnh giới “Thú Thế” thì sao?
– Cái gì!
Diệp Khôn hô lên thất thanh. Hắn nói một cách khó tin:
– Sao vậy được? Chiến kỹ dưới lục phẩm vốn không thể đạt tới cảnh giới “Thú Thế” được.
– Hừ! Nhân loại ngu dốt! Cho dù bộ tộc Hỏa Linh Yêu Hồ có thực lực kém nhất, yếu hơn mấy lần so với bộ tộc Ngân Lang. Thế nhưng, sau khi được bản tôn sửa đổi lại chút ít, bộ chiến kỹ tứ phẩm này cũng có thể được coi là một bộ chiến kỹ chuẩn ngũ phẩm rồi.
Thao Thiết khinh thường, nói. Bất chợt, y cười khặc khặc lên mấy tiếng, nói:
– Dĩ nhiên, chỉ cần ngươi chịu trải qua chút gian khổ, bộ Hỏa Hồ chiến kỹ do bản tôn sửa đổi này sẽ giúp cho ngươi đạt tới cảnh giới “Thú Thế”!
Diệp Khôn nghe vậy, hắn liền rùng mình một cái. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới sự mong chờ của Diệp Nam Thiên, Diệp Khôn liền cắn răng đáp ứng giao dịch với Thao Thiết.
…
Chớp mắt một cái đã trôi qua nửa tháng.
Trong nửa tháng nay, tốc độ giết yêu thú của Diệp Khôn càng lúc càng tăng. Ở nơi hắn đi qua, vô số những con yêu thú đều đã trở thành oan hồn như: Hỏa Đề Hổ (hổ vuốt lửa), Thanh Nham Tích Dịch (thằn lằn đá màu xanh), Độc Nhãn Ban Văn Xà (rắn đốm một mặt), Huyết Mao Trư (lợn lông máu), Liệp Yêu Chu (nhện săn yêu), Tứ Trảo Hạt (bọ cạp bốn chân)… Trong đó có rất nhiều yêu thú có sức mạnh ngang với tu sĩ đạt tới đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng. Thế nhưng, những con yêu thú này lại bị Diệp Khôn dùng thực lực rất mạnh đánh chết hết!
Bên cạnh đó, Diệp Khôn cũng đã từng gặp phải không ít nguy hiểm. Ví như một lần hắn xông vào một cánh rừng rậm toàn những cây gỗ màu đen, nếu như lần ấy không có Thao Thiết nhắc nhở thì hắn đã trở thành bữa tối cho con yêu thú cấp hai đỉnh là Hắc Phong Báo rồi.
Thế nhưng, trải qua lần chém giết không biết mệt này, thực lực của Diệp Khôn cũng đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại, bên trong đan điền của hắn, nguyên lực đã được ngưng kết lại thành một khối tròn. Mà khối nguyên lực giống thai nhi này lại đang đập từng nhịp không ngừng, giống như có thứ gì đó sắp sửa xông ra từ bên trong.
Diệp Khôn biết rõ tu vi của hắn chỉ còn cách đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng một bước ngắn nữa mà thôi. Sau khi bước xong một bước này, hắn có thể chân chính bước vào đỉnh Tiên Thiên đệ cửu tầng. Đến khi đó, chỉ cần dung hợp khối nguyên lực này với âm hồn thì hắn sẽ tạo ra nguyên thần!
– Ào ào…
Cơn mưa rào đổ xuống qua từng nhành cây, kẽ lá trong khu rừng rậm. Trên trời xuất hiện từng tia chớp như những con rắn đang cuốn lấy nhau. Thỉnh thoảng, một vài tia chớp đánh xuống khu rừng cây bên dưới khiến cho cây cối bốc cháy. Tuy nhiên, những đám cháy đó đã bị cơn mưa rào dập tắt rất nhanh. Cả đất trời chỉ còn lại những tia mưa rơi mà thôi.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, ở một nơi nào đó về phía đông nam dãy núi Phong Tuyệt bỗng vang lên tiếng sói tru từng hồi.
Trong cơn mưa rào, hơn mười con sói lớn toàn thân màu xanh, trên đầu có đám lông dài cũng màu xanh đang bao vây một người thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Ở phía sau mấy con sói lớn này có một con to hơn hẳn. Mắt phải của nó đã bị mất, bên trên chỉ còn một vết sẹo do móng vuốt gây ra. Hiện tại nó đang không ngừng gầm gừ ra lệnh ấy con sói trong đàn xông lên tấn công gã thiếu niên đứng giữa vòng vây.
Động tác nhịp nhàng của bọn chúng nghiêm trang như trong quân đội!
Con Thiên Thanh Lang này chính là yêu thú cấp một. Một gã tu sĩ Tiên Thiên đệ thất tầng đã có thể đối phó được với một con Thiên Thanh Lang. Thế nhưng, loài Thiên Thanh Lang này lại chính là bá chủ của dãy núi Phong Tuyệt. Bởi vì, nếu như loài yêu thú nào đó gặp phải một bầy sói Thiên Thanh Lang có số lượng rất đông thì ngay cả là yêu thú cấp hai cũng phải tìm cách tránh né bọn chúng.
Người thiếu niên này dĩ nhiên là Diệp Khôn. Hiện giờ, hắn vừa lúc gặp một bầy sói nhỏ. Mà đối với hình thù của con đầu đàn này thì Diệp Khôn vẫn nhớ rõ. Ngày trước, khi Diệp Khôn tìm được một cây Lang Hồn Trảo, chính hắn đã bị con Thiên Thanh Lang này dẫn theo mấy con sói trong đàn đuổi hắn chạy thục mạng.
Hiển nhiên con sói lớn này cũng nhận ra hắn. Tuy nhiên, Diệp Khôn hiện giờ đã không phải là tên nhóc không có sức phản kháng như trước nữa!
– Ngao ngô!
Con sới lớn gầm lên một tiếng giận dữ. Bốn con Thiên Thanh Lang cùng lúc vồ tới Diệp Khôn.
– Hỏa Hồ Câu Trảo!
Diệp Khôn quát mạnh một tiếng. Bước chân đạp mạnh lên mặt đất, hắn vươn hai cánh tay được lửa bao bọc ra phía trước!
– Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Hai tay Diệp Khôn đánh thẳng vào đầu hai con Thiên Thanh Lang. Đi cùng với một tiếng xương gãy, hai con Thiên Thanh Lang chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị đánh chết!
Cùng lúc đó, bước chân của Diệp Khôn chợt di chuyển, nhanh nhẹn nhảy tới chỗ hai con Thiên Thanh Lang khác. Ngọn lửa trên hai tay hắn nhất thời chuyển thành luồng khí màu xanh. Lờ mờ trong đó là hai cái đầu sói xuất hiện trên hai tay Diệp Khôn. Hắn dùng hai tay bóp chặt vào cổ họng hai con Thiên Thanh Lang, sau đó dồn sức vào hai tay. Hai tiếng “Rắc!” “Rắc!” vang lên, cổ họng của hai con Thiên Thanh Lang đã bị hắn bóp nát!
Tuy nhiên, trong lúc Diệp Khôn giết chết bốn con Thiên Thanh Lang, hai con sói đứng phía sau cũng vồ tới lưng hắn.
– Hự!
Diệp Khôn kêu lên một tiếng đau đớn, phần cơ bắp phía sau lưng phát ra khí kình. Hai con Thiên Thanh Lang bị lực lượng mạnh mẽ này đánh bay về phía sau. Tuy nhiên, bên dưới lớp áo đã rách nát sau lưng, trên làn da chỉ xuất hiện hai dấu răng mờ mờ!
Hiện giờ, Ngự Thú Tâm Kinh của hắn đã đạt tới tầng thứ tư. Thêm việc nửa tháng nay không ngừng sử dụng Hóa Huyết Trận để luyện thể, sự mạnh mẽ của cơ thể hắn đã đạt tới một cảnh giới trước nay chưa từng có. Kể cả là tầng thứ năm của Ngự Thú Tâm Kinh cũng không thể mạnh hơn được cơ thể hắn lúc này!
Bây giờ hắn đã giống như một con yêu thú đột lốt người rồi!
– Chết!
Diệp Khôn nổi giận gầm lên một tiếng. Bước chân đạp mạnh xuống đất khiến nước bùn bắn lên tung tóe. Màn mưa trước người hắn giống như bị bổ ra làm đôi. Một giây sau đó, Diệp Khôn liền xông thẳng vào bầy sói!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai tay không ngừng hoạt động, biến đổi thành các chiêu quyền, chưởng, trảo. Mỗi một lần ra tay là một con Thiên Thanh Lang bị đánh bay ra ngoài. Mà lực lượng mạnh mẽ của hắn cũng khiến cho từng con Thiên Thanh Lang bi đánh bay ra ngoài không thể đứng dậy được!
Thực lực mạnh mẽ được hắn thể hiện ra rất rõ ràng!
– Ngao ngô!
Trong mắt con sói lớn đầu đàn toát ra vẻ sợ hãi. Nó tru lên một tiếng, sau đó muốn dẫn đàn chạy trốn!
– Chạy đâu!
Diệp Khôn cười to. Hắn sử dụng “Lang Hành Thức” bước ra khoảng cách ba, bốn trượng. Chỉ mấy bước đã tới gần con Thiên Thanh Lang đầu đàn!
Biết không còn cách nào để chạy trốn, trong mắt con sói lớn hiện lên vẻ kiên quyết giống như con người. Nó xoay người vồ lại. Cùng lúc, chỏm lông màu xanh trên đầu nó nhất thời phát ra ánh sáng chói mắt màu xanh. Sau đó, hai lưỡi dao gió phát ra từ đó bay thẳng về phía mặt Diệp Khôn.
– Lang Trảo Thức!
Diệp Khôn vươn hai tay ra phía trước. Nguyên lực bên trong tụ lại thành hai cái trảo lớn màu xanh. Hắn nhẹ nhàng vung ra hai trảo đã khiến hai lưỡi dao gió này vỡ nát!
Trong khi đánh ra hai trảo, bước chân của Diệp Khôn cũng không dừng lại chút nào. Dường như trong nháy mắt, sau khi hai lưỡi dao gió bị đánh tan, Diệp Khôn đã tới trước mặt con sói lớn. Hắn vung ra hai trảo chụp tới!
– Phụt!
Mười ngón tay đâm thẳng vào trong lớp thịt của con sói lớn. Bất chợt, trên mặt Diệp Khôn hiện lên một nụ cười dữ tợn:
– Lang Tê!
– Xoẹt!
Máu tươi bắn ra tung tóe. Một con sói lớn như lợn rừng đã bị Diệp Khôn xé thành hai nửa!
Máu tươi vừa xối lên người đã bị cơn mưa rào rửa trôi hết. Diệp Khôn cầm cái xác sói trong tay, quay đầu nhìn lại. Ngoài tám cái xác sói rải rác xung quanh thì những con Thiên Thanh Lang khác đã sớm chạy đi từ lâu.
– Mày cũng nghĩa khí đấy chứ? Dám hy sinh bản thân để giành chút thời gian cho đàn mình bỏ chạy.
Diệp Khôn cười khổ, lắc đầu. Tuy nhiên, đối với yêu thú, hắn không hề có chút thương xót nào. Diệp Khôn cúi xuống, móc từ trong đầu con sói lớn ra một viên yêu hạch. Không những thế, từ bên trong xác của tám con Thiên Thanh Lang kia hắn lại kiếm được thêm ba viên yêu hạch. Nhìn bốn viên yêu hạch trong tay, Diệp Khôn cười lên vui vẻ.
Tính thêm bốn viên yêu hạch này, số lượng yêu hạch trong tay hắn đã đạt tới một trăm viên rồi!