Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 5: Phong Tuyệt Sơn Mạch.
Khi Diệp Khôn cùng Diệp Viễn tới đại môn Diệp phủ thì nơi đây đã sớm đứng đầy đệ tử Diệp gia. Hai bên đường lớn trước cửa vương phủ Diệp gia, đám đệ tử Diệp gia đều mang vẻ mặt trang nghiêm đứng thẳng. Những tên đệ tử trẻ tuổi này trên người tỏa ra một cỗ uy thế nhàn nhạt hiển nhiên đều là Tiên Thiên tu sĩ!
Diệp gia hiện tại có thể nói là tinh nhuệ đã mang ra hết. Gần trăm tên Tiên Thiên tu sĩ trẻ tuổi đứng yên chỉnh tề làm cho dân chúng Vạn Trúc quốc đang đứng vây quanh cũng không dám thở mạnh. Mà ở phía trước trăm tên tu sĩ kia chính là một gã nam tử mặc bạch y tuổi không quá lớn, hắn ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, diện mạo không tính là anh tuấn nhưng ánh mắt sáng ngời, thiên đình sung mãn cũng tăng thêm vẻ bất phàm. Trên người lộ ra một cỗ khí thế sắc bén giống như một thanh lệ kiếm xuất khỏi vỏ, ở bên trong đám đệ tử Diệp gia có vẻ rất chói mắt!
Đây chính là Diệp gia đệ nhất thiên tài, đồng thời cũng là người duy nhất trong đám trẻ tuổi Diệp gia đạt tới Tiên Thiên đệ bát tầng Hóa Khí Cảnh!
Diệp Ưng!
Nghe nói Diệp Quyền lấy cái danh tự này chính là hy vọng Diệp Ưng có thể giống như một con hùng ưng trở thành một nam tử ngạo thị trời cao.
Bất quá Diệp Khôn cùng tên đệ đệ Diệp Nhạn của hắn không chung đường, ghét ốc ghét cả ổ, thấy phong tư Diệp Ưng như vậy, khóe miệng không khỏi nhảy lên một cái: “Một nhà này có thể so với đám đỏm dáng rồi.”
Diệp Viễn ở một bên nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng đỉnh chỉ, đẩy đẩy Diệp Khôn: “Khôn ca, đi nhanh lên một chút.”
Diệp Khôn nhún vai chậm rãi đi tới bên trong đội ngũ, hai mắt nhìn thẳng, lẳng lặng đứng yên.
Đám đệ tử Diệp gia xung quanh thấy hắn đi tới đây thì cùng lộ ra vẻ khinh thường. Chẳng qua lúc này đang là thời điểm quan trọng nên không ai dám lên tiếng châm chọc. Diệp Khôn cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh, tự mình đứng ở phía cuối đội ngũ.
Một lát sau, từng chiếc xe ngựa bắt đầu từ trong Diệp phủ chạy ra ước chừng có gần trăm chiếc.
Trên xe ngựa đều dùng để chuyên chở Tinh Thiết Trúc. Tinh Thiết Trúc chính là nhị cấp Linh Trúc cứng rắn vô cùng, linh khí quán chú vào trong đó có thể sinh ra một luồng khí thơm mát làm người ta cảm thấy tâm cảnh yên ổn. Nghe đồn, bên trong binh khí quân lính của Vân Cảnh đế quốc có rất nhiều vũ khí dùng Tinh Thiết Trúc luyện chế, đó cũng chính là cống vật mà Vạn Trúc quốc hàng năm đưa lên.
Theo đoàn xe chạy ra, một gã nam tử trung niên một thân áo dài xanh biếc trước ngực thêu một bức Bàn Long Chi Trúc cùng một đám Trưởng lão Diệp gia theo sau đi ra.
Trông thấy người nọ, ngã tư đường vốn đang yên tĩnh nhất thời nổi lên một mảnh hoan hô “Quốc chủ” vang tận trời xanh, bằng vào điều này cũng đủ thấy Diệp Thiên Nam rất được dân chúng Vạn Trúc quốc kính yêu.
Đệ tử Diệp gia thấy xung quanh mình hoan hô như vậy, mọi người lại càng đứng nghiêm, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười tự tin.
Ngay cả Diệp Khôn vẻ mặt mất kiên nhẫn cũng dùng ánh mắt tôn kính nhìn nam tử trung niên này.
Nam tử trung niên này chính là gia chủ Diệp gia – quốc chủ Vạn Trúc quốc, đồng thời cũng là đại bá của Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên.
Diệp Khôn khắc sâu trong đầu, lúc hắn mười ba tuổi đứng trước mộ đại ca bất lực mà khóc, Diệp Nam Thiên đã đến đây vuốt đầu hắn nói: “Cứ tận tình mà khóc đi, tuy nhiên sau khi khi khóc xong thì hãy ưỡn ngực đứng lên cố gắng vượt qua đại ca ngươi, nam nhi Diệp gia ta không tồn tại lũ hèn nhát!”
Diệp Khôn đang suy nghĩ bay bổng, Diệp Nam Thiên cũng không chú ý tới tên tiểu chất ở bên cạnh. Hắn mang theo vẻ mặt tươi cười ôn hòa nhưng cũng không mất đi sự uy nghiêm từng bước đi ra, theo sau hắn là mấy tên trưởng lão cùng đi với Diệp Ưng đến Vân Cảnh đế quốc.
Mấy người chậm rãi đảo chú mục qua Diệp Ưng bên cạnh.
Diệp Ưng lúc trước đang bận rộn sắp xếp cũng cúi đầu thi lễ, chỉ thấy người đứng trước mặt mỉm cười nói vài câu liền chậm rãi trở về Diệp phủ.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên Diệp Khôn cũng không nghe thấy gia chủ nói cái gì. Chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Ưng thì hiển nhiên là dặn dò một số việc trên đường.
Diệp Khôn rõ ràng Diệp Ưng lần này làm đặc phái viên đi sứ Vân Cảnh đế quốc cũng chính là một cái tín hiệu của Diệp gia thông báo người đảm nhiệm việc thừa kế gia tộc chính là Diệp Ưng.
Tuy nữ nhi Diệp Nguyệt của Diệp Nam Thiên có tu vi Tiên Thiên đệ bát tầng Hóa Khí Cảnh nhưng Diệp Nguyệt là nữ nhân nên không thể thừa kế đại quyền Diệp gia, Diệp Ưng trở thành người thừa kế cũng là hy vọng của mọi người.
Lần này đi sứ cũng chính là một cái khảo hạch của Diệp gia đối với Diệp Ưng.
Theo một tiếng ra lệnh của Diệp Nam Thiên, đội ngũ triêu bái lần này chậm rãi chạy ra khỏi Trúc Hải thành trong tiếng động lớn rầm rĩ dần dần hướng phía ngoại thành dời đi.
Lần đi sứ này, Diệp gia tổng cộng phái ra đội ngũ hơn hai trăm người. Trong đó, Tiên Thiên tu sĩ ba mươi người, Trúc Cơ tu sĩ một người. Chẳng qua ngoài dự liệu của Diệp Khôn, Diệp Nhạn lần này cũng không hộ tống Diệp Ưng đi sứ Vân Cảnh đế quốc.
Diệp Khôn đứng trên tường thành nhìn đoàn xe phía xa xa, tầm mắt chuyển sang trên người Diệp Nhạn đang được đám người xung quanh tâng bốc, hai mắt khẽ nheo lại.
Diệp Ưng lần này đã được coi là người chân chính kế thừa Diệp gia, Diệp Nhạn là em ruột của hắn nên địa vị tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.
Mà hắn cùng Diệp Nhạn vốn không chung đường, chuyện này thì mọi người cũng đều biết, nói vậy thì kế tiếp sẽ có không ít phiền toái tìm tới hắn đây.
Bất quá…
Diệp Khôn hit một hơi thật dài, đừng nói Diệp Ưng vẻn vẹn chỉ là người sắp được thừa kế, kể cả gia chủ thì cũng có làm sao. Đây là một thế giới coi trọng thực lực, việc hiện tại hắn phải làm chính là cố gắng tăng lên thực lực!
Đã tới lúc phải đi vào Phong Tuyệt sơn mạch!
…
Phong Tuyệt sơn mạch, cách Trúc Hải thành ba bốn mươi dặm về hướng Đông Bắc, tiến lên phía Bắc chính là Xích Viêm quận thuộc Nam bộ Vân Cảnh đế quốc. Nằm ở vị trí cuối cùng phía Nam Cảnh Châu chính là Vạn Trúc quốc, xuyên qua lãnh địa của hai mươi nước Nam bộ. Nơi đây thế núi liên miên, là một vùng khỉ ho cò gáy, cực kỳ hiểm ác.
Bên trong đầy rẫy yêu thú kết thành từng đàn, thậm chí tồn tại không ít yêu thú có thực lực so sánh với Trúc Cơ tu sĩ được xưng là Nam bộ Cảnh Châu đệ nhất hiểm địa!
Tuy rằng Phong Tuyệt sơn mạch nguy hiểm nhưng trong đó có đại lượng linh thảo, linh dược sinh trưởng. Mà da lông cùng yêu hạch của yêu thú đối với việc luyện khí, luyện đan chính là tài liệu thượng đẳng. Cho nên hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ của hai mươi nước tiến vào bên trong săn bắn yêu thú, thu thập linh dược. Thu Liệp tổ chức hàng năm của Diệp gia cũng do Trưởng lão Trúc Cơ Cảnh dẫn đội mang đám đệ tử trẻ tuổi đến đây lịch lãm đồng thời săn bắt yêu thú, thu thập linh dược.
Có thế nói ở trong này nguy hiểm cùng kỳ ngộ song song tồn tại.
Bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch, Diệp Khôn đang bước nhanh hành tẩu trong rừng cây, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng đảo qua một ít chỗ trũng, quái thạch lởm chởm. Dựa theo kinh nghiệm hái thuốc trong dĩ vãng của hắn, ở những chỗ này thường thường sẽ có không ít linh thảo cùng linh dược tồn tại.
Lần này tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch vì mục đích thu thập linh thảo linh dược đột phá bình cảnh Thông Kinh. Lấy tu vi Tiên Thiên đệ ngũ tầng Thần Lực Cảnh hiện tại của hắn cộng với việc phục dụng Chích Dương Thảo lực lượng đã tới một ngàn năm trăm cân thì trừ phi gặp phải yêu thú, chứ đám dã thú bình thường dĩ nhiên là không sợ.
Ở trong rừng đi được mấy canh giờ, khuôn mặt Diệp Khôn cũng dần dần chuyển từ vẻ mong chờ ban đầu sang nghi ngờ.
Phong Tuyệt sơn mạch này hắn không phải là chưa từng tới, địa hình xung quanh sớm đã nhập vào trong đầu. Nhưng trải qua ba canh giờ tìm kiếm hắn vẫn như trước không thu hoạch được chút linh thảo linh dược nào!
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Diệp Khôn đứng dưới một cây đại thụ cao gấp ba người mình, nhíu mày suy tư một trận, không khỏi giật mình vỗ đầu.
Hắn ngược lại quên mất, hai tuần lễ trước chính là ngày tổ chức Thu Liệp của Diệp gia, quá nửa đệ tử trẻ tuổi bất luận là Tiên Thiên tu sĩ hay Hậu Thiên võ giả đều kết bạn tiến vào bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch. Linh dược nơi này sớm đã bị càn quét không còn, muốn ở khu vực này tìm linh dược không thể nghi ngờ đây là việc làm vô ích.
Tưởng tượng đến đây, vẻ mặt Diệp Khô cũng trở nên ngưng trọng.
Chẳng lẽ hắn phải xâm nhập vào trong Phong Tuyết sơn mạch?
Đây cũng không phải là chuyện đùa, dù sao bên trong Phong Tuyệt sơn mạch chính là nơi yêu thú sinh sống. Những yêu thú này cũng không phải mấy con dã thú bình thường có thể so sánh được, không những thân thể mạnh mẽ, một ít yêu thú còn có thể thi triển yêu pháp tương đương với tu sĩ đã đạt tới Thông Kinh Cảnh thi triển chiến kỹ. Yêu thú tầm thường bình thường phải cần ba đến năm tu sĩ Thông Kinh Cảnh hợp lực đối phó, mà một ít yêu thú thực lực cường đại lại tương đương với Trúc Cơ tu sĩ!
Bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch, Diệp Khôn còn có thể ứng phó nhưng một thân một mình xâm nhập vào Phong Tuyệt sơn mạch, tuyệt đối là hung hiểm vạn phần.
Cứ như vậy mà trở về?
Diệp Khôn không cam lòng, vừa nghĩ tới lúc trước bị Diệp Nhạn giễu cợt thì ánh mắt liền lạnh như băng, không khỏi hung hăng cắn răng một cái!
Phong Tuyệt sơn mạch đích xác nguy hiểm, nhưng nếu ngay cả cái Phong Tuyệt sơn mạch nho nhỏ này mà cũng không dám tiến vào thì tương lai nói gì đến việc tung hoành thiên địa tiêu diêu tự tại?
Nghĩ tới đây, Diệp Khôn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn khu rừng rậm màu sắc rõ ràng đã trở nên thâm u, vận khởi Linh Hồ Đạp Tuyết thân pháp, thoáng cái liền xông vào bên trong khu rừng rậm.
Phong Tuyệt sơn mạch đã tồn tại trước cả hai mươi quốc gia Nam bộ, diện tích của nó cũng theo rừng rậm phát triển không ngừng mà trở nên rộng lớn. Bên ngoài Phong Tuyệt sơn mạch hiện tại kỳ thật đều do rừng rậm gần trăm năm nay khuếch trương ra, chân chính bước chân vào bên trong Phong Tuyệt sơn mạch thì Diệp Khôn mới cảm giác thấy cảnh sắc có sự bất đồng rõ rệt.
Cố thụ chọc trời xanh um tươi tốt, có cây cổ thụ cao tới hơn mười trượng, thân cành cao chót vót, cành lá rậm rạp, đem ánh mắt trời hoàn toàn che lấp. Trong rừng cây chồng chất đại lượng lá mục khiến toàn bộ khu rừng rậm tràn ngập một cỗ không khí ẩm ướt, hủ bại.
Không ai biết được bên dưới đống lá mục này dấu diếm nguy hiểm gì?
Trong rừng, Diệp Khôn cũng không đem Linh Hồ Đạp Tuyết thân pháp vận dụng đến mức tận cùng mà dùng tốc độ chậm chạp hơn rất nhiều. Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn luôn cảnh giác quét bốn phía xung quanh.
Ở trong rừng hành tầu ước chường thời gian một nén nhang, trong lúc bụng Diệp Khôn nhịn không được cô cô lên một tiếng thì ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời. Chỉ thấy chỗ rễ của một cây đại thụ cách bên phải hắn hơn mười hai trượng, một cây nấm ánh vàng rực rỡ ẩn trong bụi cỏ dại nhìn hết sức chói mắt!
“Đây là… Kim Linh Cô!” Nhìn cây nấm màu vàng giống như lông đuôi linh điểu, Diệp Khôn không khỏi vui mừng quá đỗi!
Kim Linh Cô, bên trong Diệp gia chính là đãi ngộ cao nhất đối với đệ tử trẻ tuổi, nghe nói Diệp Ưng lúc đầu được phát hiện có thiên phú tu luyện thì phần thưởng gia tộc ban tặng cho hắn là một gốc Kim Linh Cô!
Đây chính là nhất phẩm linh dược hàng thật giá thật!
Thế gian linh dược được chia làm cửu phẩm, phẩm cấp càng cao thì linh khí ẩn chứa càng nồng đậm, dược hiệu cũng càng tốt hơn. Đối với linh dược đã ngoài nhị cấp, nghe nói chỉ có ở chỗ sâu nhất bên trong Phong Tuyệt sơn mạch mới tồn tại. Nhưng ở trong đó có cả yêu thú tương đương với Trúc Cơ tu sĩ trong truyền thuyết sinh sống, cho dù là ba gã Trúc Cơ tu sĩ của Diệp gia cũng không dám dễ dàng bước chân vào!
Tuy nhiên đối với Diệp Khôn mà nói thì hắn đã tìm được nhất phẩm linh dược Kim Linh Cô. Dược hiệu của nó không phải loại linh dược không có phẩm cấp như Chích Dương Thảo có thể so sánh, thậm chí linh khí của hai mươi gốc Chích Dương Thảo hắn ăn vào cũng không thể so sánh với một gốc Kim Linh Cô!
Quả nhiên dám mạo hiểm thì sẽ có hồi báo, Diệp Khôn không nghĩ tới rằng bản thân hắn vừa mới tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch đã có thể phát hiện ra gốc Kim Linh Cô này.
Diệp Khôn mừng như điên bước tới, hắn đi vài bước đã đến trước cây đại thụ đưa tay ra chuẩn bị hái gốc Kim Linh Cô.
Hiện tại toàn bộ tâm thần hắn đã bị Kim Linh Cô hấp dẫn, nguy cơ bỗng hiện lên!