Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 47: Tiên Thiên Đệ Cửu Tầng
Một vệt kiếm quang sáng chói hình bán nguyệt giống như phá vỡ hư không xuất hiện. Ở nơi kiếm quang đi qua, từng ngọn lửa đang cháy hừng hực đều bị bổ ra làm đôi. Từ phía xa nhìn lại, nó giống những ngọn lửa đang tự động nhường ra một lối đi. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang đã tiến sát tới Diệp Khôn!
– Chịu chết đi! Phân Diễm Trảm!
Lưu Dong giơ cao trường kiếm giống như thiên thần hạ phàm. Kiếm quang phát ra từ mũi kiếm dài chừng sáu, bảy trượng chém thắng xuống đầu Diệp Khôn!
– Hừ! Chỉ có mỗi chiêu này thôi sao?
Diệp Khôn cười lạnh. Nếu như Lưu Dong thi triển ra những kiếm quyết khác của Ngũ Kiếm Quyết thì Diệp Khôn cũng không dám tự tin như vậy. Thế nhưng đối với chiêu Phá Hỏa Kiếm này thì hắn lại cảm thấy rất tự tin!
Trong nháy mắt, khí thế toàn thân Diệp Khôn cũng lập tức thay đổi. Ngọn lửa đang cháy hừng hực bỗng chốc biến thành ánh sáng lấp lánh màu xanh. Hai tay hắn giống như móng vuốt, nghênh đón trực diện kiếm quang trên đỉnh đầu!
– Lang Tê!
Hai luồng nguyên khí biến hóa giống như thực chất thành móng vuốt cùng kiếm quang va chạm vào nhau. Luồng gió kình khủng bố lấy trung tâm từ nơi hai người va chạm quét ra bốn phía.
Luồng gió kình khổng lồ gần như đã khiến cho tất cả mọi người xung quanh không thể nào mở mắt ra nổi.
Ở phía trên lôi đài, Diệp Khôn cùng Lưu Dong sau một hồi giằng co ngắn ngủi thì cả hai cùng đồng thời lui về phía sau. Giống như đã giao hẹn với nhau, cả hai người đều tự mình lùi lại hai bước, đồng thời cùng nhau sải bước tiến về phía trước.
Một khắc sau đó, kiếm quang phủ kín trời lại một lần nữa cùng với cự trảo màu xanh va chạm với nhau trên không trung!
– Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng âm thanh nặng nề vang lên không ngừng. Sau mỗi một lần va chạm, luồng gió kình cũng theo đó cuộn lên liên tục!
Nếu như trận chiến trên Võ Đấu Đài càng lúc càng trở nên quyết liệt thì đám người đang xem cuộc chiến bên dưới lại đang giống như đã quên mất cách nói chuyện. Tất cả đều há to mồm, si dại nhìn cuộc kích đấu của hai người.
Ngay cả đám trưởng lão Diệp gia đang quan sát cuộc chiến từ trên đài cao cũng giống hệt như vậy.
Lưu Phong nhìn chằm chằm xuống lôi đài, bàn tay đang nắm tay vịn ghế nổi lên đầy gân xanh. Đặc biệt khi nhìn thấy Lưu Dong đang liên tiếp rơi vào thế yếu thì thân thể lão lại càng nghiêng về phía trước. Lão giống như đang hận bản thân mình không thể thay thế Lưu Dong lên chiến đấu.
Mà Diệp Nam Thiên ngồi bên cạnh lão cũng không có lòng dạ nào cười nhạo Lưu Phong. Ông cũng không khá hơn lão chút nào. Thêm nữa, ánh mắt của ông lúc này cũng càng ngày càng trở nên chăm chú!
Mặc dù lúc này Diệp Khôn nhất thời chiếm được thế thượng phong nhưng Diệp Nam Thiên vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng. Hiện giờ Diệp Khôn đã dốc hết toàn lực mà hắn vẫn không thể làm gì được Lưu Dong!
Nếu như tình hình vẫn tiếp tục kéo dài thì sự chênh lệch giữa một tầng cảnh giới sẽ gây ra tình thế không thuận lợi cho Diệp Khôn. Dù sao thì tốc độ khôi phục nguyên khí của Tiên Thiên đệ bát tầng cũng không thể nào so sánh được với Tiên Thiên đệ cửu tầng. Chưa nói tới việc Diệp Khôn cùng Lưu Dong đều tu luyện bí tịch nhị phẩm. Thế nhưng Diệp Khôn lại tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh lấy việc luyện thể làm chủ đạo. Còn Lưu Dong thì tu luyện bí tịch nhị phẩm của nước Ngũ Kiếm là “Minh Kiến Quyết” có thiên hướng nghiêng về tốc độ hấp thu linh khí trong chiến đấu!
Về điểm này, Diệp Nam Thiên đã cùng đệ nhất tu sĩ của nước Ngũ Kiếm là Lưu Hải giao thủ vào lần nên ông biết rất rõ.
– Diệp Khôn…
Hai mắt Diệp Nam Thiên hơi nheo lại, trong mắt toát ra vẻ lo lắng vô cùng.
Trận kịch chiến trên Võ Đấu Đài vẫn còn đang tiếp tục!
Theo những lần va chạm liên tục, trên cơ thể hai người cũng liên tiếp vuất hiện các vết thương!
– Xoẹt!
Một vệt kiếm quang xoẹt qua mặt Diệp Khôn khiến máu tươi trên mặt hắn tóe ra. Nhưng hiện giờ Diệp Khôn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hai tay hắn hợp lại thành trảo, toàn lực chụp vào ngực Lưu Dong. Trên ngực Lưu Dong lập tức xuất hiện năm vết cào sâu tới tận xương!
– Hừ!
Lưu Dong kêu lên một tiếng. Hai chân gã đạp mạnh xuống đất một cái, cả người bật ngược về phía sau!
– Muốn chạy? !
Diệp Khôn cười lạnh. Bước chân hắn liền di chuyển, cả người giống như giòi trong xương bám sát lấy Lưu Dong. Hai tay hắn mang theo hàn mang màu xanh chụp thẳng vào mặt Lưu Dong.
– Hậu Thổ Kiếm!
Trong mắt Lưu Dong lóe lên tinh quang, gã đưa trường kiếm lên chắn ngang trước mặt. Hai trảo của Diệp Khôn vừa tiến tới liền giống như đụng phải một bức tường rất chắc và kiên cố được xây bằng đất cứng.
– Phá…!
Diệp Khôn quát lớn một tiếng. Hai tay hợp thành một trảo, dường như muốn bẻ gãy thanh trường kiếm trong tay Lưu Dong!
Đối với tu sĩ sử dụng Khí chiến kỹ mà nói, việc vũ khí bị bẻ gãy sẽ giống như chính mình bị bẻ gãy một cánh tay!
Thế nhưng, trong chớp mắt khi Diệp Khôn dùng sức, hắn chợt nhìn thấy được sự xảo quyệt lóe lên rồi biến mất trong mắt Lưu Dong!
– Nguy rồi!
Ánh mắt Diệp Khôn ngưng lại, muốn thu tay lại rồi lùi về.
– Muộn rồi! Ha ha ha, ngươi chết đi! Toái Phong Kiếm!
Lưu Dong cười lên một cách điên cuồng. Ngay một khắc sau đó, trên tay gã chợt xuất hiện một luồng nguyên lực dồi dào, điên cuồng phóng về thanh trường kiếm trên tay phải của gã. Thanh trường kiếm giống như không chịu nổi luồng nguyên lực khổng lồ, phát ra một hồi âm thanh sắc nhọn, sau đó chợt vỡ ra tung tóe.
Từng mảnh nhỏ vỡ ra từ thân kiếm mang theo từng luồng kiếm quang màu xanh giống như trở thành một cài vòi rồng khổng lồ bao vây Diệp Khôn vào bên trong!
Đột nhiên xuất hiện biến cố lập tức làm ọi người trở nên hoảng sợ!
Chẳng ai ngờ Lưu Dong lại sử dụng hành vi xảo trá cùng tàn nhẫn như vậy. Chỉ vì muốn Diệp Khôn bị thương nặng, gã đã không tiếc tất thảy phá hỏng trường kiếm trong tay mình. Phải biết rằng, vũ khí đối với người sử dụng Khí chiến kỹ thật sự không khác gì một cánh tay trên cơ thể. Không tiếc hết thảy bỏ đi một cánh tay để làm Diệp Khôn bị thương nặng. Lòng dạ ác độc cùng suy nghĩ kín đáo của Lưu Dong đã được thể hiện vô cùng sâu sắc!
– Đúng là một tên tiểu tử độc ác!
Đại trưởng lão Diệp Thiên Nhai đứng bật dậy, hai nắm tay của lão nắm chặt lại. Dường như nó còn phát ra tiếng kẽo kẹt của xương cốt ma sát với nhau!
– Diệp Khôn!
Diệp Kiếm Hải hô lên thất thanh. Nhìn cái vòi rồng được tạo bằng vô số lưỡi kiếm gãy đang bao phủ Diệp Khôn, hai mắt ông giống như nứt ra!
– Xoẹt! Xoẹt!
Từ trong cái vòi rồng màu xanh bắn ra từng vệt máu tươi. Chỉ trong giây lát, từng vệt máu bắn ra đã khiến cho Võ Đấu Đài bị nhuốm đỏ hơn một nửa. Trong loáng thoáng, mọi người đều có thể thấy được Diệp Khôn ở trong vòi rồng đang đưa hai tay lên đan xen trước mặt. Quần áo trên người hắn hiện giờ đã bị vòi rồng cắt thành từng sợi hòa lẫn với máu tươi chảy ra từ cơ thể!
Thế nhưng Diệp Khôn lại không hề ngã xuống!
Tuy nói một chiêu này của Lưu Dong là một chiêu không ai ngờ tới, thế nhưng hiện tại thân thể của Diệp Khôn đã trở nên rất mạnh mẽ. Hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được một kích kia!
Nhưng hắn vẫn bất động như trước, cả người đứng vững giống như đã trúng phải thuật định thân!
Vào lúc này, không ai tưởng tượng được Diệp Khôn lại làm ra một việc cực kỳ điên rồ!
Mặc kệ bản thân đang đứng trong vòi rồng màu xanh do kiếm quang tạo ra, Diệp Khôn đang thử phá vở bình cảnh của Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Hàng vạn hàng nghìn kiếm quang chém lên người đều giống như hàng ngàn chiếc chùy lớn đang đánh lên cơ thể Diệp Khôn. Nguyên khí hộ thể trên người hắn vừa liên tục được cô đọng, vừa liên tục bị phá tan, hết sinh rồi lại diệt. Nguyên khí của Diệp Khôn cũng từ từ trở nên ngưng tụ lại thành thật!
Trong khi những thứ này đang không ngừng tôi luyện nguyên khí hội tụ trên đan điền hắn một tấc, hai mắt Diệp Khôn bỗng phát ra tinh quang!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vô thanh vang lên trong cơ thể hắn. Bình cảnh ngăn cản nơi đan điền của hắn giờ đây đã bị phá vỡ hoàn toàn!
Nguyên khí quanh người biến mất, tất cả đều tụ lại trong đan điền. Dần dần, một luồng lực lượng thần bí được sinh ra, từ trong đan điền phát ra chạy dọc khắp cơ thể.
– Đây chính là nguyên lực ư? Nguyên thần chi lực được ngưng tụ? !
Diệp Khôn cảm nhận được bên trong nguồn nguyên lực này chứa đầy sinh mệnh lực. Nó giống như đứa trẻ đang còn nằm trong bụng mẹ muốn phá thể chui ra, hóa thành nguyên thần!
Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Diệp Khôn nắm chặt hai tay, trên người hắn tràn ngập các luồng nguyên lực. Sau khi được nguồn nguyên lực dồi dào sinh mệnh lực này chữa trị, những vết thương trên cơ thể hắn cũng nhanh chóng được khép lại!
– Hả?
Ở cách đó không xa, Lưu Dong đang mang vẻ mặt chắc thắng dường như đã nhận ra được chuyện gì đó không đúng. Sau khi nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn bên trong vòi rồng, trong mắt gã hiện lên vẻ ác độc:
– Thật đúng là bách túc chi trùng tử nhi bất cương (1). Được rồi, ta sẽ cho ngươi chết luôn!
Vừa dứt lời, gã liền đưa tay về phía chuôi kiếm đang được quấn quanh bên hông, rút ra!
– Keng!
Một tiếng kiếm minh vang lên, Lưu Dong bước dài về phía trước, trường kiếm chỉ thẳng vào đầu Diệp Khôn!
– Không ổn!
Mọi người Diệp gia đều vội vàng hô lên. Thậm chí một số vị trưởng lão còn đứng bật dậy. Tuy nhiên, do vướng phải quy tắc của sinh tử đấu nên bọn họ đều không dám ra tay mù quáng. Mọi người cùng nhìn về phía Diệp Nam Thiên trên đài cao!
Mà ngay lúc này, Diệp Nam Thiên cũng không hề động đậy, ông giống như không còn nghe thấy tiếng cười to tùy tiện của Lưu Phong. Hai mắt ông nhìn chằm chằm vào người Diệp Khôn!
Sau khi đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, sự nhạy bén của giác quan đã khiến cho ông nhận ra được khí chất trên người Diệp Khôn lúc này dường như có gì đó khác lạ!
Chẳng lẽ…
Diệp Nam Thiên không nói khiến cho đám người của Diệp gia cũng không dám hành động. Chỉ trong thời gian chần chừ ngắn ngủi, Lưu Dong đã tiến tới trước mặt Diệp Khôn. Từ trên thân thanh kiếm quấn quanh người gã ban nãy phát ra kiếm quang, đâm thẳng tới mặt Diệp Khôn một cách ác độc!
Nếu một kích xuyên não này được đâm trúng, Diệp Khôn chắc chắn sẽ mất mạng ngay lập tức!
– Khôn nhi!
Trước mắt Diệp Kiếm Hải trở nên tối sầm, dường như sắp bất tỉnh!
Thậm chí một số người nhát gan còn quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa!
Nhưng, ngay khi một kiếm này sắp chạm tới mặt, Diệp Khôn vốn đang đan tay trước ngực giống như bức tượng bỗng nhiên hành hành động!
Hắn đưa tay trái ra trước, một chiêu bắt trúng ngay mũi thanh trường kiếm!
– Xoẹt!
Máu tươi bắn ra tung tóe. Một luồng lực lượng khổng lồ từ trên mũi kiếm truyền đến tay Lưu Dong. Gã cảm nhận được rõ ràng, cho dù gã có dùng lực thế nào đi nữa thì thanh kiếm này cũng không thể tiến thêm một phân nào về phía trước được!
Đúng vào lúc này, Diệp Khôn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh quang. Bất chợt, một luồng khí tức kinh khủng bỗng phát ra từ trên người hắn!
– Ngươi đã đột phá Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Sắc mặt Lưu Dong đột nhiên biến đổi. Gã không hề nghĩ ngợi gì nữa, lập tức thu kiếm lui về phía sau!
Trong lòng gã đã sinh ra sợ hãi!
Lưu Dong không tài nào nghĩ ra nổi. Đang ở trong lúc giao chiến kịch liệt mà Diệp Khôn vẫn có thể nhàn nhã đột phá tu vi!
Rốt cuộc tên này là loại quái vật gì? !
Phải biết rằng, lúc trước Diệp Khôn chỉ cần dùng tu vi đỉnh của Tiên Thiên đệ bát tầng đã đủ cùng gã chiến đấu tới bất phân thắng bại. Huống chi lúc này hắn đã đạt tới Tiên Thiên đệ cửu tầng!
Sự sợ hãi bao trùm lên toàn bộ tâm trí của gã. Vào giờ phút này, Lưu Dong chỉ muốn đem ý nghĩ giết chết Diệp Khôn ném đi chỗ khác mà chạy thẳng một mạch xuống lôi đài. Hiện tại gã đã mất hết dũng khĩ để chiến đấu!
– Đây chính là sinh tử đấu. Người thắng sống, kẻ bại chết, ngươi muốn chạy đi đâu?
Một giọng nói bình thản vang lên bên tai Lưu Dong. Gã hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Vào giờ phút này, hồn vía của gã bay hết lên trời!
Hai chân Diệp Khôn bước ra như sói chạy hổ vồ. Mỗi bước đều vượt qua khoảng cách hơn mười trượng. Mặc dù cả người hắn đang đẫm máu nhưng trông hắn lại không hề có chút tả tơi nào. Lúc này Diệp Khôn giống như một con ngân lang cao quý đang ngạo nghễ nhìn con mồi bỏ chạy!
-A!
Lưu Dong nổi giận gầm lên một tiếng thật lớn. Từ mấy ngón tay của gã bắn ra từng đạo kiếm quang về phía Diệp Khôn!
Trong sinh tử chi đấu, cái kiêng kỵ nhất chính là sự sợ hãi. Vậy mà lúc này, trong lòng Lưu Dong rõ ràng đã mất hết đi chiến ý cùng dũng khí, khiến ấy vệt kiếm quang gã bắn ra đều hiện lên sự mềm yếu, vô lực. Diệp Khôn nghiêng đầu, mấy vệt kiếm quang chỉ hơi hơi lướt qua gò má của hắn mà thôi. Bất chợt, thân hình hắn chỉ nhoáng một cái liền xuất hiện ngay trước mặt Lưu Dong. Tay phải Diệp Khôn đưa lên bóp chặt vào cổ họng Lưu Dong!
– Ngươi thua rồi!
Diệp Khôn lạnh lẽo nhìn Lưu Dong, trong miệng gằn ra từng chữ!
Tất cả mọi người ở đây đều trở nên ngây dại. Không ai nghĩ tới người còn đang vững vàng như Lưu Dong lại lập tức biến thành một đứa trẻ không còn sức phản kháng chỉ trong giây lát. Gã đã bị Diệp Khôn nhấc cổ giơ lên!
Sự trái ngược to lớn này đã khiến cho toàn bộ mọi người ở đây bị chết lặng. Thậm chí cả đám tu sĩ Diệp gia cũng hoàn toàn quên đi việc hoan hô, cả đám chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh này!
– Ta thua! Ngươi buông ta ra!
Sắc mặt Lưu Dong trở nên hoảng loạng. Gã nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, vừa giãy vừa nói.
– Được ư? Đây chính là sinh tử chi đấu đó!
Diệp Khôn nhìn chằm chằm vào Lưu Dong, trên mặt hắn hiện lên nụ cười lạnh như băng!
Diệp Khôn không phải là loại người có lòng dạ đàn bà. Riêng việc đối đãi với kẻ địch, hắn chắc chắn sẽ không nể nang chút nào!
Chết!
Bàn tay Diệp Khôn bỗng nhiên dùng sức. Trong lúc hắn đang chuẩn bị dùng sức bóp nát cổ họng của Lưu Dong, một luồng sát khí lạnh thấu xương bỗng khóa chặt hắn lại!
– Cút!
……o0o……
(1) bách túc chi trùng tử nhi bất cương (con rết chết mà không ngã): câu này dùng để hình dung người tuy đã thất bại nhưng sự ảnh hưởng vẫn còn tồn tại).