Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 36: Chiến Ý
– Không phải chỉ là một cái môn phái nhỏ bé trong Đế quốc Vân Cảnh thôi sao? Đắc ý gì chứ? !
Diệp Viễn dùng một giọng nói chua chua mà chỉ có gã cùng Diệp Khôn là có thể nghe thấy. Bởi vì gã đang đứng ngay cạnh Diệp Khôn nên đối với những ánh mắt đang nhìn vào kia cũng khiến gã cảm thấy khó chịu. Nhất là phần lớn những người đó cách đây không lâu còn đang ra sức nịnh bợ gã và Diệp Khôn. Thái độ quay ngoắt lại này khiến gã nhịn không được xổ ra vài câu cho bõ tức.
Diệp Khôn cười nhạt. Dường như những ánh mắt xung quanh cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới tâm tình của hắn. Tính từ thời điểm Diệp Khôn quay trở về Diệp gia đến nay đã được ba ngày. Vì vậy, đối với tin tức Diệp Ưng bái nhập Thiên Nguyệt Tông thì hắn cũng đã biết từ lâu.
Chẳng qua, mọi chuyện cũng không giống như bên ngoài đang đồn đại. Thiên Nguyệt Tông ở trong Đế quốc Vân Cảnh cũng chỉ là một tông môn cỡ nhỏ mà thôi. Nói về những tông môn giống như vậy, ở Đế quốc Vân Cảnh có thể nói nhiều như sao trên trời.
Sở dĩ Diệp gia truyền ra tin này, thậm chí còn bày ra cảnh tượng cả nước nghênh đón lớn như vậy, chắc chắn là muốn mượn thanh danh của Thiên Nguyệt Tông khiến cho kẻ địch đang âm thầm rình rập phải kinh sợ.
Cho dù đó chỉ là một tông môn nho nhỏ, nhưng sau lưng bọn họ chính là con quái vật khổng lồ – Đế quốc Vân Cảnh. Diệp Ưng có thể lọt vào mắt xanh của tông môn này, cũng đủ thấy thiên phú của hắn thế nào!
Nhưng, như vậy thì đã sao?
Khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch lên, ánh mắt hướng về phía Diệp Nhạn đang đứng lẫn vào đám đông cách đó không xa. Từ sau khi tên này bại dưới tay Diệp Khôn, gã đã ngay lập tức bị Diệp Quyền cấm cửa, mãi cho đến hôm nay mới được đi ra ngoài.
Đúng lúc ánh mắt Diệp Khôn nhìn qua gã, Diệp Nhạn cũng đang lúc nhìn trộm về phía bên này. Vừa tiếp xúc với ánh mắt Diệp Khôn, gã liền lập tức tránh né, giống như trong lòng đang có quỷ. Tuy nhiên ngay sau đó, Diệp Nhạn cố gắng lấy lại trấn tĩnh, hung dữ nhìn về phía Diệp Khôn, ánh mắt như muốn nói rằng: “Lát nữa sẽ cho ngươi đẹp mặt”.
Diệp Khôn nở nụ cười, miệng khẽ nhúc nhích, dùng môi ngữ trả lời:
– Ta chờ đây!
…
Một canh giờ trôi qua, phía trên bầu trời, mây đen đã càng lúc càng dầy, thời tiết oi bức khiến mọi người ở đây đều cảm thấy hít thở có chút khó khăn. Nhưng những người đang vây quanh cửa thành lại không hề lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
– Trở về rồi!
Một tiếng thét kích động từ trên tường thành vọng xuống. Ngay sau khi giọng nói này vang lên, đám người đang yên tĩnh chợt nổ lên một tràng hoan hô.
– Rốt cục đã trở về rồi. Ha ha, không biết lần này Đế quốc Vân Cảnh ban thưởng cho cái gì đây?
Một người dân thường hâm mộ thốt lên. Hàng năm, toàn bộ hai mươi nước vùng Nam bộ đều phái người đi sứ Đế quốc Vân Cảnh. Tuy việc này hao phí nhân lực cùng vật lực khủng khiếp, nhưng Đế quốc Vân Cảnh tốt xấu gì cũng là bá chủ của Cảnh Châu. Bọn họ chỉ cần tiện tay ban ột vài thứ, giá trị của mấy đồ vật ấy tự nhiên cũng hề không thấp chút nào.
– Ôi dào! Còn trông chờ được ban thưởng cái gì nữa chứ? Thu hoạch lớn nhất trong lần này chính là Diệp Ưng được Thiên Nguyệt Tông thu làm đệ tử. Đây chính là một việc trọng đại nhất. Nghe nói người đứng đầu tông môn này chính là một vị tu sĩ Kim Đan. Nếu như Diệp Ưng cũng có thể tấn cấp Kim Đan thì sau này Diệp gia chúng ta sẽ trở thành Đại thế gia đứng số một, số hai trong số hai mươi quốc gia vùng Nam bộ!
Một gã Diệp gia đệ tử cười to nói.
– Tu sĩ Kim Đan? So với Quốc chủ thì thế nào?
Người dân bên cạnh tò mò hỏi.
– Ặc… Quốc chủ thì… Ngươi phải biết rằng, trong toàn bộ hai mươi quốc gia vùng Nam bộ, tu sĩ mạnh nhất chỉ là Trúc Cơ.
Tên đệ tử Diệp gia kia xấu hổ ho khan một tiếng, trả lời.
– Trời ạ! Nếu như Diệp Ưng trở thành tu sĩ Kim Đan, không phải chúng ta sẽ xưng bá hai mươi quốc gia vùng Nam bộ hay sao?
– Điều đó là đương nhiên! Ha ha ha!
Những lời tán thưởng Diệp Ưng vẫn tiếp tục vang lên không ngớt. Phần lớn đệ tử Diệp gia đều vội vàng ưỡn ngực đứng thẳng. Ngay cả Diệp Nhạn cũng vứt bỏ vẻ suy sụp lúc trước, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tại chỗ.
– Hừ, mười sáu tuổi đạt Tiên Thiên đệ thất tầng thì đã làm sao? Cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không được tông môn nào trong Đế quốc Vân Cảnh coi trọng đâu!
Diệp Bình đang đứng bên cạnh Diệp Nhạn nói lên một câu bằng một cái giọng kéo dài, âm dương quái khí.
– Ha ha ha! Lần này Diệp Khôn ăn phải quả đắng rồi. Ta đã nói rồi mà, đệ nhất thiên tài của Diệp gia sẽ không ai khác ngoài Diệp Ưng!
– Đúng vậy! Lúc trước ta cũng đã từng nói qua, sau khi Diệp Ưng trở về chắc chắn sẽ giáo huấn Diệp Khôn!
Một đám đệ tử Diệp gia đứng quanh đều vội vàng phụ họa theo. Cả đám bày ra bộ mặt tiểu nhân khiến người khác nhìn thấy phải ghê tởm!
– Yên lặng!
Ở ngay phía trước đội ngũ, Diệp Quyền bất chợt quay đầu lại quát lớn. Tuy ánh mắt của lão rất nghiêm túc, nhưng người tinh ý đều có thể phát hiện ra vẻ vui sướng hiện lên bên trong mắt lão. Cũng khó trách, việc Diệp Ưng trở thành đệ tử của Thiên Nguyệt Tông, cho dù gã chỉ là đệ tử ký danh nhưng đó lại là cống hiến không nhỏ đối với Diệp gia. Mà với cha gã, cái này tự nhiên là nước lên thì thuyền lên. Hiện giờ lão có thể đứng đầu đội ngũ chính là một minh chứng tốt nhất.
Tuy nói Diệp Quyền chưởng quản tài chính gia tộc có quyền cao chức trọng, nhưng dù sao lão vẫn chưa phải là Trưởng lão. Đến lúc này, dường như lão đã nắm chắc trở thành vị Trưởng lão đầu tiên của Diệp gia không phải là tu sĩ Tiên Thiên!
Sau câu quát mắng của lão, toàn bộ đội ngũ Diệp gia đều trở nên nghiêm túc. Chỉ có điều, toàn bộ nội dung của câu chuyện phiếm trước đó đã bị dân chúng xung quanh nghe rõ mồn một.
– Diệp Khôn? Đó là ai?
– Ta còn nhớ hắn. Hình như hắn là em trai của Diệp Kiền.
– Nghe nói cách đây không lâu hắn đã đánh bại Diệp Nhạn!
– Hình như Diệp Nhạn chính là tu sĩ Tiên Thiên đệ lục tầng. Nếu Diệp Khôn đã đánh bại Diệp Nhạn thì hắn cũng không phải chỉ có tu vi Tiên Thiên đệ lục tầng? Mười sáu tuổi, thiên tài a!
– Thiên tài hơn nữa thì cũng có ích gì chứ? Hiện giờ Diệp Ưng đang hào quang vô hạn, thiên tài cỡ nào nào đi nữa cũng phải ảm đạm thất sắc khi đứng trước mặt hắn mà thôi. Đừng nói là Diệp Khôn, ta cảm thấy Tam đại cao thủ trẻ tuổi của hai mươi nước vùng Nam bộ đã tới lúc phải biến thành bốn rồi.
…
Trong tiếng động rầm rĩ, đội ngũ đi sứ chậm rãi tiến về cổng thành. Ở phía trước đội ngũ, Diệp Ưng mặc một chiếc áo bào trắng, cưỡi một con tuấn mã màu trắng, một người một ngựa dẫn đầu đoàn đi sứ tiến về phía đội ngũ nghênh đón của Diệp gia.
– Cha!
Diệp Ưng tung mình xuống ngựa. Thân thủ hết sức tiêu sái đã lập tức dẫn tới vô số tiếng kinh hô của đám đàn bà con gái.
– Ưng nhi, con đã trở về.
Diệp Quyền cẩn quận nhìn Diệp Ưng. Tuy rằng lão đã hết sức kìm chế hưng phấn trong lòng, nhưng bên trong giọng nói vẫn không khỏi có chút run lên nhè nhẹ. Ánh mắt Diệp Quyền nhìn Diệp Ưng tràn đầy vẻ tự hào cùng kiêu ngạo.
Đây chính là con trai của Diệp Quyền ta!
– Cha, các vị Trưởng lão, con đã không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn thành đúng như sự giao phó của Tộc trưởng. Hơn thế nữa, con còn được Trưởng lão của Thiên Nguyệt Tông coi trọng thu làm đệ tử!
Diệp Ưng nói xong, trên mặt gã khó tránh khỏi lộ ra một chút tự đắc cùng kiêu ngạo. Nhưng mọi người ở đây đều không hề cảm thấy việc đó có chút phản cảm nào hết. Tất cả đều bước lên chúc mừng.
– Không tồi, không hổ danh là Đệ nhất thiên tài của Diệp gia ta.
Một vị Trưởng lão cảm thấy rất hài lòng, vuốt râu tán thưởng.
– Đúng vậy! Đợi sau khi ngươi học thành tài ở Thiên Nguyệt Tông về, đến lúc đó vị trí Tộc trưởng của Diệp gia sẽ không ai khác ngoài ngươi!
– Năm nay Diệp gia thật sự được ông trời phù hộ. Diệp Khôn mười sáu tuổi tiến giai Tiên Thiên đệ thất tầng, còn ngươi lại được bái nhập vào Thiên Nguyệt Tông. Ha ha ha, Diệp gia thật có phúc!
Một vị Trưởng lão cũng cười nói. Nhưng chỉ có điều, sau khi lão vừa dứt lời, Diệp Ưng đứng bên cạnh bỗng nhiên trở nên sững sờ.
– Diệp Khôn? Tiên Thiên đệ thất tầng?
Nụ cười trên mặt Diệp Ưng lập tức trở nên cứng đờ. Nhưng ngay sau khi bị Diệp Quyền trừng mắt một cái, gã lại tiếp tục cười nói:
– Diệp Kiền thật sự có một người em trai tốt. Không tồi!
Những lời này nhìn qua giống như khích lệ, nhưng trên thực tế lại có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Sự khinh thường được bộc lộ rõ trong lời nói, giống như đang nói Diệp Khôn dựa vào cái gì mà đòi sánh ngang với ta.
Không khí xung quanh nhất thời xuất hiện thêm một chút khó xử. Mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Khôn. Nếu không phải đang có các Trưởng lão đứng bên cạnh, nói không chừng bọn họ sẽ nhao nhao giễu cợt Diệp Khôn .
– Tốt lắm! Tộc trưởng vẫn còn đang chờ ngươi đó, quay trở về Diệp phủ trước đã!
Lúc này, trên chiếc xe ngựa phía sau Diệp Ưng, một lão già râu tóc bạc trắng từ từ bước xuống. Ánh mắt lão nhìn lướt qua mọi người, nói bằng một giọng uy nghiêm.
– Vâng, Đại trưởng lão!
Đám người Diệp Quyền đều vội vàng hành lễ. Diệp Ưng cũng lập tức thu lại một chút khó chịu ở trong lòng, thành thành thật thật bước theo sau các vị Trưởng lão kia.
– Khôn ca…
Mắt thấy đội ngũ đang chậm rãi tiến vào trong thành, Diệp Viễn không khỏi lo lắng nhìn thoáng qua Diệp Khôn.
– Yên tâm đi.
Sắc mặt Diệp Khôn vẫn bình tĩnh như cũ. Sự bình tĩnh này không phải do hắn cố gắng trấn định mà có. Cái sự bình tĩnh này hoàn toàn do thực lực chân chính mang lại!
Cho dù được Thiên Nguyệt Tông coi trọng thì cũng đâu có gì gọi là ghê gớm cơ chứ?
Chỉ có thực lực của bản thân mới là chỗ dựa lớn nhất!
Diệp Khôn đang chuẩn bị gọi Diệp Viễn cùng về thì hắn bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt oán độc, trong lòng không khỏi rùng mình. Sau khi tấn cấp Tiên Thiên đệ bát tầng, Diệp Khôn đã cực kỳ mẫn cảm với những ánh mắt thù hận giống như vậy. Hắn nhìn lướt qua đám đông một cái, lập tức phát hiện ra chủ nhân của ánh mắt này.
Chỉ thấy Diệp Bình đang đứng trước mặt đám đông, gã dùng vẻ mặt oán độc nhìn về phía hắn.
Thì ra là tên này!
Hai mắt Diệp Khôn có chút nheo lại. Tên kia sau khi cảm nhận được ánh mắt Diệp Khôn thì đã ngay lập tức cúi đầu xuống. Tuy nhiên ngay sau đó, trên mặt gã lại hiện lên nụ cười dữ tợn, xoay người lách vào đám đông trước mặt.
Rất nhanh, Diệp Bình đã đi tới bên cạnh Diệp Ưng, nghiêng người nói nhỏ vài câu gì đó. Diệp Ưng trước tiên là sửng sốt, sau đó nghiêng đầu hỏi Diệp Nhạn đang ở bên cạnh vài câu. Sau khi nhận được hồi đáp của Diệp Nhạn, cái miệng của gã thoáng hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Diệp Ưng quay đầu nhìn lại, dùng một đôi mắt giống chim ưng, hung tợn quét về phía Diệp Khôn.
Diệp Khôn đem toàn bộ việc này thu vào trong mắt. Đối với ánh mắt gây sự của Diệp Ưng, hắn cũng không có vẻ gì là muốn né tránh, con ngươi trong veo nổi lên chiến ý mênh mông!
Rốt cục đã tới rồi sao!
Hắn đã chuẩn bị đủ lâu để đợi ngày này rồi!
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Song phương cùng nổi lên chiến ý cuồn cuộn. Mọi người đứng xung quanh đều có thể cảm nhận được rõ ràng!
……o0o……