Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 26: Tộc Trưởng Triệu Kiến Lần Thứ Hai.


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 26: Tộc Trưởng Triệu Kiến Lần Thứ Hai.


Đây là lần thứ hai Diệp Khôn tiến vào lầu các nằm sâu bên trong khu rừng trúc, hắn không hề có chút thấp thỏm hay kích động như lần đầu tiên, rất bình tĩnh đẩy cửa phòng bước vào.
Bên trong phòng, cách bài biện so với lần đầu hắn bước vào giống nhau như đúc. Diệp Nam Thiên vẫn như trước nhắm mắt khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhưng Diệp Nam Thiên so với lần trước có vẻ hơi khác lạ. Cái áp lực khiến cho linh hồn người khác phải run sợ đã được thay bằng cái vẻ bình thản vô cùng.
“Tộc trưởng!” Diệp Khôn chắp tay thi lễ.
“Cháu đã đến.” Diệp Nam Thiên mở hai mắt ra, cẩn thận nhìn Diệp Khôn một lúc, sau đó lắc đầu cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy cháu đều khiến ta phải ngạc nhiên cùng vui mừng không ít.”
Trong lòng Diệp Khôn biết Diệp Nam Thiên nói về tu vi của mình, hắn cười hì hì, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng trước mặt Diệp Nam Thiên.
“Ta đã muốn gặp cháu vào nửa tháng trước, nhưng đáng tiếc lúc ấy ta đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, cho nên lúc này mới gọi cháu tới đây.” Diệp Nam Thiên cười nói. Nếu đổi lại là người khác, ông căn bản không cần giải thích điều gì. Nhưng đối với Diệp Khôn thì lại không giống như vậy. Việc Diệp Khôn chỉ mất hai tháng đạt tới đỉnh của Tiên Thiên đệ lục tầng đã khiến Diệp Nam Thiên rất kinh hãi. Ai ngờ Diệp Khôn mới rời đi không được bao lâu, lần thứ hai hắn trở về đã tới Tiên Thiên đệ thất tầng!
Tốc độ tu luyện bậc này, Diệp Nam Thiên thật sự không tìm ra được người nào sống trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ có thể so sánh với Diệp Khôn. Chứ đừng nói đến thiên phú tu luyện chiến kỹ của Diệp Khôn còn trên cả ông!
Cũng chỉ có quốc gia khổng lồ phía Bắc hùng cứ hơn phân nửa Cảnh Châu mới có thể tìm ra thiên tài sánh ngang với thằng nhóc này.
Vừa nghĩ tới Diệp gia tồn tại tên yêu nghiệt bậc này, Diệp Nam Thiên nhịn không được muốn cất tiếng cười to!
Bị ánh mắt thích thú của Diệp Nam Thiên nhìn đến sợ hãi, Diệp Khôn nhịn không được phải đánh sang chuyện khác: “Tộc trưởng, người tấn chức rồi ư?”
“Không sai, hiện tại ta đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ rồi. Hừ, nếu như nước Ngũ Kiếm còn dám mạo phạm, ta nhất định sẽ cho bọn chúng nếm một chút thủ đoạn!”
Diệp Nam Thiên cười lạnh một tiếng, ông thật sự không hề lo lắng. Hiện tại, tu sĩ mạnh nhất nước Ngũ Kiếm chính là Lưu Hải Đào. Tuy hắn cũng là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nhưng khi ông có tu vi đỉnh của Trúc Cơ sơ kỳ đã từng giao thủ cùng Lưu Hải Đào, lần đó ông cũng chỉ thua hắn có một chiêu mà thôi. Nếu như lúc này hai người đánh lại, ông nắm chắc một trăm phần trăm đánh bại hắn.

Thấy khuôn mặt Diệp Khôn hiện lên vẻ hưng phấn, Diệp Nam Thiên cười nói: “Tốt lắm, cháu hẳn biết mục đích ta tìm cháu lần này, nói một chút về chuyện lần trước xảy ra đi.”
Diệp Khôn gật đầu, đem toàn bộ sự việc theo dõi đám người nam tử mặt lạnh kể ra hết. Khi Diệp Nam Thiên nghe đến đoạn tu sĩ mặt lạnh đánh ra Ngũ Kiếm Quyết, ông không khỏi hừ lạnh nói: “Quả nhiên là tu sĩ nước Ngũ Kiếm, những tu sĩ quốc gia khác cho dù muốn giá họa cho nước Ngũ Kiếm thì chúng cũng không thể đánh ra Ngũ Kiếm Quyết. Hừ, nước Ngũ Kiếm, chẳng lẽ các ngươi coi nước Vạn Trúc ta không có người phải không?”
Nói xong, ông nhắm hai mắt lại, có chút bắc đắc dĩ nói: “Diệp Khôn, ta nghĩ cháu đã đoán ra được mục đích đám tu sĩ nước Ngũ Kiếm tới đây rồi.”
“Linh thạch!” Tuy lời của Diệp Khôn ngắn ngọn nhưng nó lại mang ý nghĩa sâu xa.
“Không sai, chính là linh thạch. Ài, thật sự là do ta quá nóng lòng…” Diệp Nam Thiên thở dài thật sâu, chậm rãi đem tin tức về linh mạch của Diệp gia nói ra hết.
Hóa ra Diệp gia đã phát hiện được quặng mỏ linh thạch vào năm năm trước. Mà cái quặng mỏ kia lại nằm ở chỗ sâu nhất bên trong rừng Tinh Thiết Trúc. Lúc mới phát hiện, Diệp Nam Thiên còn tưởng rằng nó chỉ là một cái quặng mỏ linh thạch cỡ nhỏ, vừa khai thác vừa đem phần lớn linh thạch tìm được phân phát ột số đệ tử thiên tài trong tộc như Diệp Kiền, Diệp Ưng và Diệp Nguyệt.
Chẳng qua, theo thời gian khai thác linh mạch, Diệp Nam Thiên dần dần nhận ra có cái gì đó không thích hợp. Quặng mỏ linh thạch cũng phân chia ra phẩm chất, kiểu như linh mạch nhất phẩm thường thường được gọi là linh mạch mi ni, loại linh mạch này nhiều nhất cũng chỉ khai thác được một ngàn viên linh thạch. Mà quặng mỏ nhị phẩm thì được gọi là linh mạch loại nhỏ, nếu như khai thác, có thể kiếm được nhiều nhất là một vạn viên linh thạch. Còn linh mạch cửu phẩm trong truyền thuyết, bên trong ẩn chứa linh thạch vô cùng tận, chẳng qua linh mạch bậc này thường thường chỉ được nói đến ở trong một vài điển tịch cổ xưa mà thôi.
Mà cái linh mạch Diệp gia phát hiện được chính là một cái linh mạch nhị phẩm!
Phát hiện như vậy, dĩ nhiên khiến cho toàn bộ cao tầng của Diệp gia vừa kinh hãi vừa vui mừng như điên, đồng thời cũng khiến bọn họ có chút hoang mang lo sợ.
Nếu như khai thác được toàn bộ linh mạch nhị phẩm thì Diệp gia sẽ kiếm được một số lượng lớn linh thạch, đủ cho tất cả tu sĩ của gia tộc tăng lên một cấp bậc. Nhưng nó cũng đồng thời mang lại rất nhiều phiền toái.
Bất kỳ một tu sĩ nào trong số hai mươi quốc gia vùng Nam bộ đều biết linh mạch nhị phẩm có ý nghĩa như thế nào!
Nước Thiên Kình!

Đây từng là một quốc gia vô cùng nhỏ yếu, bởi vì một cái linh mạch nhị phẩm đã có thể trở thành quốc gia to lớn đứng số một số hai trong hai mươi nước vùng Nam bộ.
Đây thật sự là một thứ vô cùng hấp dẫn, nhưng nó cũng có thể trở thành một cái tai họa khổng lồ!
Nói đến đây, Diệp Nam Thiên không khỏi thở dài một tiếng: “Có đôi lúc, ta thật sự hy vọng cái linh mạch này chỉ là một cái linh mạch nhất phẩm.”
Diệp Khôn cũng cười khổ. Quả thật, mặc dù linh mạch nhất phẩm có thể khai thác được một ngàn linh thạch, nhưng đống linh thạch này cũng chỉ đủ ấy cái nước nhỏ lộn xộn một chút mà thôi. Nhưng linh mạch nhị phẩm lại không giống như vậy, nếu nó xuất hiện sẽ khiến cho toàn bộ hai mươi quốc gia vùng Nam bộ trở nên điên cuồng. Bây giờ Diệp Nam Thiên đã tấn chức Trúc Cơ trung kỳ, thật sự không cần lo sợ nước Ngũ Kiếm nữa, nhưng nếu là một trong số mấy quốc gia to lớn trong hai mươi quốc gia vùng Nam bộ thì sao đây?
Cho dù mấy quốc gia to lớn kia mặc kệ, nhưng mấy quốc gia xung quanh sẽ không ngồi im nhìn nước Vạn Trúc vượt mặt. Dù sao một quốc gia to lớn quật khởi, cái đi kèm chính là thâu tóm cùng chiến tranh với các nước. Chắc chắn nước Ngũ Kiếm sẽ không trơ mắt nhìn Diệp gia thâu tóm mình!
Diệp Nam Thiên nhìn thoáng qua Diệp Khôn đang cau mày, ông thở dài thêm lần nữa, từng câu từng chữ nói ra: “Sở dĩ ngày hôm nay nói cho cháu biết những điều này, thật sự có liên quan tới anh trai của cháu…”
Diệp Kiền? !
Diệp Khôn mở to hai mắt, theo từng lời Diệp Nam Thiên chậm rãi nói ra, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, khuôn mặt tuấn tú cũng dần dần trở nên âm trầm như nước…

Trong một khu rừng cây nhỏ nào đó cách thành Trúc Hải không xa, cây cối xung quanh đều bị đổ gẫy giống như vừa có một con thú lớn ở đây tàn phá bừa bãi.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai mắt Diệp Khôn trở nên đỏ ngầu, hắn đứng dưới một gốc cây đại thụ chừng bốn người ôm, một quyền lại một quyền, dùng hết sức mình đánh vào cây đại thụ.

“Két!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, đại thụ đổ ầm xuống đất khiến bụi bay mù mịt cả bốn phía.
“A!”
Trong đám bụi mù mịt, Diệp Khôn ngửa mặt lên trời gào thét giận giữ. Hắn giống như một đầu dã thú bị thương, hướng về một phía chạy đi điên cuồng!
“Đùng đoành…”
Một vệt tia chớp đánh giữa trời không, giống như bầu trời cũng không nhịn được phải rơi lệ, cơn mưa lớn rào rào đổ xuống. Trong nháy mắt, cả đất trời liền biến thành một thế giới nước.
Trong cơn mưa lớn, Diệp Khôn hổn hển thở ra từng ngụm lớn. Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Khôn đã bước tới bên cạnh một con sông lớn. Nhìn lên mặt sông cuồn cuồn từng cơn sóng dữ, hai đầu gối hắn trở nên mềm nhũn, quỳ gối xuống mặt đất.
Trong đầu hắn chỉ còn quanh quẩn một câu nói lúc trước của Diệp Nam Thiên…
“Anh trai Diệp Kiền của cháu đã bị người khác giết chết trên đường vận chuyển linh thạch khi họ đi qua quận Xích Diễm thuộc vùng Nam bộ đế quốc Vân Cảnh. Mặc dù ta không xác định được hung thủ là ai, nhưng…”
Mấy câu nói tiếp theo, Diệp Khôn cũng không nghe lọt được câu nào nữa. Tuy nhiên, hắn đã xác định được một điểm!
Hung thủ giết anh trai hắn, mục đích của chúng chính là linh mạch của Diệp gia!
Nước Ngũ Kiếm, nước Thiên Phong và nước Đại Chu, cả ba nước này đều là những nước giáp ranh với đế quốc Vân Cảnh… Thậm chí là bất cứ quốc gia nào trong số hai mươi quốc gia vùng Nam bộ đều có thể là hung thủ giết anh trai hắn!
Hơn nữa, tên địch nhân này hẳn đang sống bên trong Diệp gia. Tuy Diệp Nam Thiên không nói rõ ràng nhưng Diệp Khôn sao lại không hiểu được. Dù sao việc Diệp Kiền vận chuyển linh thạch qua quận Xích Diễm đối với Diệp gia cũng cực kỳ bí mật. Nhưng trên đường đi bọn họ lại gặp phải tập kích, hiển nhiên là có gian tế trốn bên trong!
“Ta không cần biết các ngươi là ai, dám hại chết anh trai ta, ta nhất định bắt các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!” Diệp Khôn đấm mạnh một quyền lên tảng đá, lực lượng khổng lồ trong nháy mắt đem tảng đá chia năm xẻ bảy.

Hung hăng phát tiết một lúc cộng với nước mưa lạnh như băng chảy trên người, Diệp Khôn dần dần lấy lại tỉnh táo.
Hiện tại, địch nhân vẫn như trước ẩn trong bóng tối. Tuy nói nước Ngũ Kiếm đáng nghi nhất, nhưng trải qua suy nghĩ cẩn thận, Diệp Khôn lại phát hiện ra không có khả năng là nước Ngũ Kiếm. Nếu như đã có gian tế trốn trong Diệp gia, bọn chúng lại phái người lẻn vào rừng Tinh Thiết Trúc dò xét thì hóa ra bằng thừa à. Sở dĩ tên địch nhân ẩn trong bóng tối kia không có hành động, khả năng lớn nhất chính là: địa vị của tên gian tế kia ở Diệp gia cũng không cao. Mặc dù biết được chuyện Diệp gia phát hiện ra linh mạch, nhưng hắn cũng không biết chắc đó là linh mạch nhất phẩm hay linh mạch nhị phẩm, cho nên hiện tại vẫn án binh bất động!
Yên lặng suy nghĩ một lúc, Diệp Khôn bỗng thở mạnh ra một hơi, khôi phục lại sự tỉnh táo như lúc trước.
Muốn bắt được gian tế thì còn phải cẩn thận quan sát. Tuy nhiên, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn để làm!
Nếu có thể giết chết Diệp Kiền đã đạt tới tu vi Tiên Thiên đệ bát tầng thì thực lực của tên này hẳn là phải trên Tiên Thiên đệ bát tầng, thậm chí hắn có thể là tu sĩ Trúc Cơ!
Nếu muốn chính tay mình giết chết kẻ thù, lấy thực lực hiện tại của hắn thì còn lâu mới đủ!
Nhìn mặt sông cuồn cuộn sóng lớn, Diệp Khôn hít sâu một hơi, sau đó tung người nhảy xuống dòng sông!
Hiện tại, các chiêu thức trụ cột của Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyệt đã được hắn tu luyện tới bình cảnh. Nếu như Diệp Khôn muốn đột phá thì hắn nhất định phải thay đổi phương pháp tu luyện. Mà ở trong nước, hành động của con người cũng sẽ trở nên chậm chạp hơn, nhất là bên dưới những con sông lại có các dòng chảy ngầm chảy xiết, càng khiến cho người ta khó có thể đứng yên.
Nếu như Diệp Khôn có thể ở bên trong dòng sông thi triển Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết một cách tự nhiên như ở trên đất bằng thì hắn đối với việc nắm giữ lực lượng trong tay sẽ tăng thêm một tầng!
Tiên Thiên đệ bát tầng chính là nắm giữ trong tay khả năng khống chế lực lượng. Nếu ở chỗ này tu luyện, không chỉ có chiến kỹ được thăng cấp mà còn có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng lên tu vi.
Bên trong con sông, dòng chảy ngầm vẫn đang cuồn cuồn chảy. Bàn chân Diệp Khôn vừa mới chạm tới đáy sông đã bị dòng chảy ngầm cuốn ra vài chục trượng, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc, trong lòng khẽ quát một tiếng: “Lang Hành Thức!”
Linh khí được rót vào hai chân, Diệp Khôn lần nữa đạp vào đáy sông. Hắn rõ ràng cảm nhận được da thịt toàn thân hiện đang run rẩy điên cuồng, cố gắng hết sức chống lại dòng chảy ngầm. Bên dưới cái áp lực rất lớn này, hắn chậm rãi bước ra một bước!
Sau thời gian một nén hương, dòng nước đục vẫn đang cuồn cuồn chạy, bất thình lình một cái đầu từ bên dưới ngoi lên. Hai tay Diệp Khôn bắt đầu quẹt nước, hắn thở hổn hiển ra từng ngụm khí lớn. Mới vừa rồi hắn chỉ bước ra được hai bước thì không thể bước tiếp được nữa. Tuy nhiên, hắn rõ ràng nhận thấy bản thân mình cũng có chút tiến bộ. Miệng há ra hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn lại tiếp tục lặn xuống dòng nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.