Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 24: Giấc Mơ


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 24: Giấc Mơ


Một vệt kiếm nhàn nhạt chém lên phía chân phải Diệp Khôn khiến máu tươi bắn ra đỏ cả ống quần. Hắn cúi đầu xuống nhìn qua, hai mắt khẽ nheo lại.
Tuy rằng hắn đã từng nghe qua Ngũ Kiếm Quyết rất lợi hại nhưng chưa bao giờ hắn được nhìn thấy tận mắt. Nhưng quả thực may mắn, nam tử mặt lạnh này mới chỉ tu luyện được một chút bên ngoài của Ngũ Kiếm Quyết, cái đó chỉ cần nhìn vào chiêu thức hắn thi triển ra là biết.
Thế nhưng, kể cả là như vậy nhưng kiếm chiêu của nam tử mặt lạnh lại đối với hắn vẫn có rất nhiều điểm khắc chế!
Nếu như Diệp Khôn học xong Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết thì trận chiến này đã không đến mức như vậy!
Trong lòng Diệp Khôn thầm than một tiếng, sau đó hắn hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển Ngự Thú Tâm Kinh. Linh khí bên trong kinh mạch cũng tuôn ra dữ dội, hội tụ trên hai tay!
“Oanh!”
Hai ngọn hỏa diễm bùng lên chạy dọc theo bàn tay hướng lên trời, bên trong khu rừng trúc tối đen trông vô cùng chói mắt.
“Ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Chiến kỹ của ngươi đều bị chiến kỹ của ta khắc chế, căn bản là vô dụng!”
Cách phía trước Diệp Khôn vài chục trượng, nam tử mặt lạnh dùng tay gạt đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn. Lúc này, trong lòng hắn cũng là âm thầm kêu khổ. Tuy nói hắn thi triển Ngũ Kiếm Quyết đối với Diệp Khôn thật sự có khắc chế rất nhiều, nhưng Diệp Khôn lại có lực lượng rất lớn, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Sau vài lần lấy cứng đối cứng, cánh tay cầm kiếm của hắn, hổ khẩu cũng đã bị rách ra!
Nhưng, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn cũng biết tình trạng hiện tại của thằng nhóc Diệp gia đang đứng đối diện cũng tuyệt đối không tốt hơn hắn là bao. Mà ngay lúc này, hắn càng không thể có nửa phần biểu hiện chính mình đang yếu thế.
Nghĩ như vậy, nam tử mặt lạnh cũng đem toàn bộ linh khí ngưng tụ tại lòng bàn tay, trường kiếm trong tay rung lên điên cuồng.

“Phá Viêm Trảm!”
Lúc này, khí thế của hắn đã ngưng tụ tới cực điểm, trong miệng hét lớn một tiếng, thân hình chợt nhảy lên. Hai tay giơ trường kiếm lên cao, linh quang trong nháy mắt ngưng tụ thành kiếm quang dài hơn bảy xích (1 xích = 1/3m), giống hệt như một pho tượng thiên thần khủng bố đang vung trường kiếm, mạnh mẽ chém về phía Diệp Khôn!
Trường kiếm xoẹt qua không khí phát ra từng tiếng “xuy xuy”, có thể thấy được sự khủng bố ẩn trong đó mạnh mẽ cỡ nào!
Đối mặt với một chiêu quyết định của nam tử mặt lạnh, Diệp Khôn ngẩng mạnh đầu, trong mắt hắn bắn ra ánh sáng tinh tường!
Trong đầu Diệp Khôn không khỏi hiện lên tình huống đối mặt với Hỏa Đề Hổ. Tình huống lúc đấy với lúc này giống nhau như đúc, tất cả đều từ trên cao đánh xuống, uy phong không ai bì nổi!
Tuy nhiên, Diệp Khôn hiện tại đã không phải là Diệp Khôn lúc trước!
Lúc trường kiếm của nam tử mặt lạnh đánh tới đỉnh đầu, Diệp Khôn bỗng nhiên hành động. Hai chân hắn đạp mạnh lên mặt đất, cơ thể giãn ra nhảy lên không trung, linh khí quanh người hội tụ vào song chưởng. Dưới tác dụng của Ngự Thú Tâm Kinh, song chưởng của hắn bùng lên hai ngọn hỏa diễm nhìn như thật. Bỗng, hắn giơ hai tay lên cao, một đôi trảo lửa lớn sáng lên trong đêm nhìn chói mắt như sao băng, hai trảo hướng lên không trung nghênh đón đạo kiếm quang!
“Hỏa Hồ… Phác Sát!”
Cùng với một tiếng thét chói tai, hỏa diễm cùng kiếm quang chạm vào nhau trên không trung. Nhưng lần này kiếm quang lại không phá được hỏa diễm, hai cái trảo lửa mạnh mẽ bóp nát kiếm quang.
“Ken két!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, trong ánh mắt kinh hãi của nam tử mặt lạnh, trường kiếm làm bằng Tinh Thiết Trúc trong tay hắn bỗng vang lên tiếng vỡ vụn. Chợt, song chưởng rực rỡ có máu tươi và hỏa diễm lẫn lộn của Diệp Khôn đã đánh một cái thật mạnh lên ngực nam tử mặt lạnh!
“Oanh!”

Một tiếng động thật lớn vang lên cùng với thanh âm xương cốt vỡ vụn. Thân thể nam tử mặt lạnh giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau, cơ thể đập mạnh lên một bụi Tinh Thiết Trúc. Thân thể giống như một cái bao tải rách nặng nề rơi xuống đất .
Mà phía bên kia, Diệp Khôn cũng co quắp nằm trên mặt đất, hắn đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó không khỏi cười khổ một tiếng.
Sự hung hiểm của trận chiến này thật sự vượt qua dự liệu của Diệp Khôn. Hiện tại kinh mạch của hắn đã trống rỗng, linh khí bên trong không còn lại chút nào, trong bụng lại xuất hiện cảm giác bồn chồn phát ra từng tiếng “cô cô”. Nhưng hiện giờ hắn dù có muốn đưa tay xuống hông lấy linh dược thì cũng không còn khí lực để cử động.
Diệp Khôn cảm thấy chính mình cũng có chút may mắn vì lúc đầu đã đem toàn bộ đám thủ hạ của nam tử mặt lạnh giết chết. Bằng không, cho dù người đứng trước mặt hắn lúc này là người bình thường thì hắn cũng không có năng lực phản kháng.
Đúng lúc này, một loạt các âm thanh ầm ỹ bỗng nhiên vang lên. Diệp Khôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài điểm ánh lửa đang từ phía xa nhanh chóng tiến về hướng này.
Trận chiến đấu vừa rồi gây nên tiếng động quá lớn, hiển nhiên đã kinh động đến tu sĩ Diệp gia. Vừa nghĩ tới điều này, Diệp Khôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hai mắt hắn nhắm lại, trực tiếp ngất đi.

Đây là một khoảng hư không vô tận, xung quanh dầy đặc sương mù màu đen, không gió, không tiếng động, yên lặng như một vùng đất chết.
Bên trong khoảng hư không này, một con yêu thú khổng lồ cả người được bao bọc bởi ánh sáng màu đen đang lơ lửng trên không trung. Con yêu thú này có thân hình giống như cự hổ, nhưng nửa người trên lại vừa giống người vừa khác người, cả người bộ lông trên thân thể tung bay, toát ra khí phách vô cùng. Mà cái bắt mắt nhất trên người yêu thú này chính là cái miệng khổng lồ. Cái miệng khổng lồ lúc mở lúc đóng giống như đang lẩm bẩm cái gì đó.
Nhưng chẳng biết tại sao Diệp Khôn vừa nghe liền hiểu được, hắn dường như nghe được nó đang nói rằng: “Đói thật, đói thật a!”. Cùng với câu nói thầm của yêu thú, một đôi mắt tham lam và hung tàn đang không ngừng quét về phía bốn phía, dường như muốn nuốt chửng cả cái thiên địa này!
“Đói!”

“Đói thật!”
Trong lúc âm thanh này vang lên, yêu thú đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Khôn. Chiếc miệng rộng bỗng nhiên há ra, bên trên hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, mồm há ra cắn về phía hắn…
Diệp Khôn đột nhiên mở to hai mắt, miệng thở hổn hển.
“Hóa ra là mình đang nằm mơ…” Diệp Khôn nuốt một ngụm nước miếng, nghiêng đầu nhìn về bốn phía.
Đập vào mắt hắn là một chiếc giường có màu sắc và mùi hương rất cổ xưa. Phía trên trần nhà còn được trang trí bằng một số đồ trang trí khéo léo. Quay đầu nhìn quanh còn có thể nhận thấy đây là một gian phòng không lớn không nhỏ. Tuy gian phòng được bài trí đơn giản nhưng nó cũng không mất đi cái tinh sảo ở bên trong.
“Đây là chỗ nào?” Diệp Khôn gắng gượng muốn bò dậy, nhưng hai tay vừa động thì hắn liền cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội truyền đến. Hắn cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện cả người mình đang được quấn băng dầy đặc. Nhất là hai cánh tay đã được băng bó khá chắc chắn.
Hơi nghĩ ngợi một chút, Diệp Khôn liền hiểu được tình cảnh hiện tại của hắn. Lúc trước, tuy rằng hắn đánh bại nam tử mặt lạnh nhưng linh khí trên người đã hao hết. Khi đó hai bên giao chiến đã kinh động tới tu sĩ Diệp gia, có lẽ tu sĩ Diệp gia đã phát hiện ra hắn và mang hắn trở về.
Nghĩ đến đây, Diệp Khôn nhất thời trở nên yên tâm, sau đó hắn liền thở ra một hơi thật mạnh. Diệp Khôn đang chuẩn bị nhắm hai mắt lại thì bỗng nhiên trong bụng truyền đến một loạt tiếng vang như tiếng sấm. Cơn đói bụng kinh khủng đột nhiên xuất hiện khiến hắn dường như sắp phát điên.
Cố quên đi sự đau đớn, Diệp Khôn cố gắng ngồi dậy, vừa sờ xuống bên hông thì phát hiện túi eo đã không còn ở đấy nữa. Trông thấy chiếc áo ngoài vẫn còn để bên cạnh thì nhất thời trở nên kinh hoảng.
Phải biết rằng toàn bộ linh dược cùng linh thạch của hắn đều để ở trong túi eo!
Nghĩ đến đây, Diệp Khôn liền không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, run run rẩy rẩy chuẩn bị bước xuống giường.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Diệp Khôn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nữ tử dáng người cao gầy, thon thả đang bước vào phòng. Nữ tử này cũng không phải là quá đẹp nhưng trên người lại lộ ra một tư thế oai hùng, nàng chính là Diệp Nguyệt.

“Nguyệt tỷ!”
Diệp Khôn giật mình nhìn Diệp Nguyệt. Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, hắn từ nhỏ đến lớn, toàn bộ Diệp gia ngoại trừ cha mẹ cùng huynh đệ thì chỉ có Diệp Nguyệt là người thân thiết nhất với hắn, giống như là chị ruột của của hắn vậy. Hiện tại nàng là người chăm sóc hắn, việc này hiển nhiên là do gia chủ sắp xếp.
“Khôn đệ, đệ tỉnh rồi ư?”
Diệp Nguyệt nhìn thấy Diệp Khôn tỉnh lại thì nhất thời lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng lúc nàng trông thấy Diệp Khôn đang chuẩn bị bước xuống giường, nàng đột nhiên đi tới bên người Diệp Khôn, không cần biết Diệp Khôn có nguyện ý hay không, trực tiếp dìu hắn quay trở về trên giường, cau mày nói: “Đệ đứng dậy làm cái gì, mau ngoan ngoãn nằm lên giường đi. Chính miệng trưởng lão Diệp Thiên Dã nói rằng thương thế của đệ phải nằm nghỉ ngơi trên giường ít nhất một tuần.”
“Một tuần?” Gương mặt Diệp Khôn nhất thời nhăn lại như quả mướp đắng. Hắn hiện tại không khuốn nằm trên giường thêm một khắc nào nữa.
“Khụ khụ, Nguyệt tỷ, ta không sao đâu, mấy vết thương nhỏ này không tính là gì, chỉ là…” Diệp Khôn đang nói, trong bụng bỗng nhiên vang lên mấy tiếng “ọc ọc” rất to, hắn không khỏi lúng túng dùng tay sờ sờ mũi mình.
Diệp Nguyệt sửng sốt, che miệng cười nói: “Hóa ra là đệ đang đói bụng, đói bụng thì cứ nói thẳng ra đi lại còn này nọ. Ta sẽ đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Thế nên, đệ hãy ngoan ngoãn nằm im ở đây cho ta. Dù sao lần này cũng may là còn có đệ.”
“Nguyệt tỷ đừng nói ra lời này, gì thì gì ta cũng là một phần tử của Diệp gia mà.” Diệp Khôn nghe vậy cười cười, hắn chợt hỏi về tình huống của mình sau khi bị hôn mê.
Diệp Khôn từ trong miệng Diệp Nguyệt biết được thêm một số việc. Lúc trước, hắn cùng nam tử mặt lạnh chiến đấu kịch liệt đã kinh động đến thủ vệ của Diệp gia. Sau khi bọn họ chạy tới, mọi người trông thấy Diệp Khôn bị thương nặng thì lập tức mang hắn trở về sau đó trói gã nam tử mặt lạnh lại. Đáng tiếc, tên này rõ ràng là một gã tử sĩ, mắt thấy không thể chạy trốn liền lập tức cắn vỡ túi độc trong miệng. Hơn nữa, từ trên người gã cũng không tìm được đồ vật nào để chứng minh thân phận. Cho dù Diệp gia biết được mấy tên này đến từ nước Ngũ Kiếm nhưng bọn họ cũng không tìm ra cách giải quyết nào thích hợp.
Mà lúc Diệp Khôn hỏi về lai lịch mấy tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm thì Diệp Nguyệt cũng chỉ nói cho qua mà thôi. Điều này càng khẳng định cho suy nghĩ của Diệp Khôn về mấy tên tu sĩ nước Ngũ Kiếm này đến đây vì quặng mỏ linh thạch.
Nói chuyện ước chừng hết thời gian một nén hương, đồ ăn liền được bưng lên. Diệp Khôn dùng tốc độ ăn như hổ đói đem phần ăn của ba người chén sạch sành sanh. Nếu không phải sợ Diệp Nguyệt nghi ngờ thì hắn đã sớm kêu phần ăn của mười người rồi. Tuy nhiên cũng may mắn là Diệp Nguyệt đã đem túi eo cùng túi linh thạch trả lại cho hắn.
“Tốt rồi, đệ nghỉ ngơi sớm đi. Nơi đây chính là một phòng độc lập bên trong nội viện, trong khoảng thời gian này đệ cứ an tâm ở đây mà dưỡng thương…” Diệp Nguyệt vừa nói vừa đi về hướng cửa phòng, sau khi mở cửa ra thì nàng lại hơi do dự một chút, quay đầu lại nói: “Thời gian gần đây trong tộc không khí rất khẩn trương, chờ thương thế của đệ đỡ đi, cha ta có vài lời muốn hỏi đệ đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.