Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 19: Bản Đồ Và Ngự Thú Tâm Kinh


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 19: Bản Đồ Và Ngự Thú Tâm Kinh


Luyện Khí Quyết chính là một quyển bí tịch rất cơ sở, nó được đặt trong Tàng Thư Các một thời gian đã lâu. Nhưng cũng không có ai nghĩ đến, cái quyển công pháp tầm thường có lớp bìa thật dầy này lại ẩn chứa một thứ khác bên trong.
Kỳ thật đó cũng do Diệp Khôn có vận khí tốt, nếu không phải là do quyển sách này hàng năm đều bị lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần thì lớp bìa bên ngoài cũng không mục nát đến mức móng tay của hắn có thể làm rách. Mà nếu không phải vậy, hắn cũng không thể phát hiện ra bí ẩn giấu bên trong.
Nhìn chằm chằm quyển Luyện Khí Quyết một lúc, hai tay Diệp Khôn dùng một chút lực, bìa sách ngay lập tức bị xé rách. Một miếng kim loại to bằng lòng bàn tay được làm từ một vật liệu nào đó không biết tên rơi xuống giường.
Diệp Khôn tò mò cầm miếng kim loại lên, trong tay cảm thấy lạnh lẽo, giống sắt nhưng không phải là sắt. Miếng sắt trước mặt rõ ràng là một tấm bản đồ cỡ nhỏ!
“Đây là Phong Tuyết sơn mạch!”
Chỉ cần liếc mắt một cái, Diệp Khôn đã nhận ra tấm bản đồ này chính là bản vẽ phác thảo Phong Tuyệt sơn mạch. Nhưng dường đây chỉ là một địa phương nào trong đó ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, địa phương này cụ thể ở đâu thì hắn lại hoàn toàn không biết.
Dù sao thì Phong Tuyệt sơn mạch cũng cực kỳ rộng lớn, muốn vẽ được một tấm bản đồ về địa hình của Phong Tuyệt sơn mạch thì không phải bất kỳ một quốc gia nào trong số hai mươi quốc vùng Nam bộ có thể làm được. Có lẽ, chỉ duy nhất Vân Cảnh đế quốc mới có đủ khả năng làm được điều này.
Nhưng đây chỉ là một tấm bản đồ bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, tại sao cần phải cất giấu bí mật như vậy?
Trong mắt Diệp Khôn hiện lên vẻ nghi ngờ. Nhưng trên miếng kim loại này cũng không có ghi bất cứ chữ viết hay dấu hiệu nào, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu cũng không đoán ra được điều gì cả.
Dường như, đây chỉ là một tấm bản đồ bình thường mà thôi.
Diệp Khôn nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định sẽ không để ý đến miếng kim loại này nữa, dù sao thì chính mình lúc nào có thời gian rãnh rỗi vẫn có thể tiếp tục nghiên cứu nó. Hiện giờ hắn còn đang băn khoăn về Ngự Thú Tâm Kinh cùng Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.

Đem miếng kim loại cất vào hầu bao, Diệp Khôn từ bên trong lấy ra quyển Ngự Thú Tâm Kinh.
Đưa tay mở ra, ở ngay trang đầu tiên là một hàng chữ rồng bay phượng múa: “Ngự Thú Tâm Kinh” là bí tịch trụ cột được truyền thừa từ Thú Vương Điện, chỉ có đệ tử trong tộc mới được tu luyện, không được phép truyền ra bên ngoài, hãy nhớ lấy!
Nhìn chữ viết quen thuộc này, Diệp Khôn bất giác rùng mình. Đối với nét chữ này, mỗi tên đệ tử Diệp gia đều có thể nhận ra, đây chính là nét chữ của tổ tiên Diệp gia!
Thú Vương Điện?
Diệp Khôn nhíu mày, tông phái này hẳn là tông phái thuộc Vân Cảnh đế quốc. Tương truyền, tổ tiên Diệp gia lúc trước chính là đệ tử của một đại tông phái thuộc Vân Cảnh đế quốc. Bởi vì tu vi không thể tiến thêm nên nản lòng thoái chí rời khỏi tông môn, đi tới vùng Nam bộ xa xôi của Cảnh Châu sáng lập ra Diệp gia cùng đất nước nhỏ bé Vạn Trúc quốc.
Nói như vậy, Thú Vương Điện hẳn là một tông môn lấy Mô Phỏng Thú chiến kỹ cùng công pháp cường hóa thân thể mà nổi danh, sau này nếu có cơ hội thì nhất định phải đi học hỏi một phen.
Diệp Khôn nghĩ vậy, liền đưa tay mở trang thứ hai ra. Bên trên trang thứ hai ghi lại công pháp, còn có rất nhiều chú thích đều là bút tích của lão tổ Diệp gia ghi lại chỗ tâm đắc trong tu luyện. Hắn không vội vã đọc phần đó, trước tiên đem toàn bộ bí tịch xem kỹ một lượt, sau đó mới bắt đầu đọc từng câu từng chữ ghi trên phần chú thích.
Ngự Thú Tâm Kinh không hổ danh là nhị phẩm công pháp, so sánh với Luyện Khí Quyết thì hiệu quả của Ngự Thú Tâm Kinh còn rõ ràng hơn gấp hai lần. Ngoại trừ điều đó, trong Ngự Thú Tâm Kinh còn có một pháp môn đặc thù tên là Thối Thể Thuật, đây chính là cái mà Diệp Khôn coi trọng nhất trong Ngự Thú Tâm Kinh.
Thối Thể Thuật chính là trong lúc tu luyện thông qua pháp môn đặc thù đem linh khí trong kinh mạch đánh tan khiến cho thân thể được rèn luyện, quải tra thời gian dài tích lũy dần dần làm cho thân thể trở nên mạnh mẽ.
Thông qua những dòng chú thích, Diệp Khôn cũng hiểu được nhiều điều. Thối Thể Thuật này thật ra là bắt chước một số yêu thú cấp thấp rèn luyện thân thể, được con người trải qua phương pháp đặc biệt tạo thành. Ngự Thú Tâm Kinh tổng cộng chia làm ngũ tầng, mỗi một tầng đều là một tầng Thối Thể Thuật, cũng được gọi là ngũ tầng Thối Thể. Nếu tu luyện thành công ngũ tầng Thối Thể thì độ mạnh mẽ của thân thể có thể so sánh với nhị cấp yêu thú. Nếu tu vi đạt đến Trúc Cơ, được trải qua tẩy tinh phạt tủy thì thân thể còn có thể so sánh với tam cấp yêu thú – đây cũng chính là tương đương với tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
Cả quyển sách ngắn ngủn có hơn hai mươi trang, Diệp Khôn xem đi xem lại mãi hồi lâu cho đến khi xem thấu triệt cả quyển bí tịch. Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.

“Không hổ danh là Ngự Thú Tâm Kinh. Nó chẳng qua chỉ là nhị phẩm bí tịch mà đã có công hiệu đến mức này, nếu như là bí tịch có phẩm cấp cao hơn thì…”
Diệp Khôn thì thầm một tiếng, rồi chợt cười khổ lắc đầu. Những bí tịch như vậy không phải hắn cứ muốn là có được.
Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị thử nghiệm công pháp, trong bụng Diệp Khôn bỗng reo lên như tiếng sấm.
Sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, Diệp Khôn nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới phát hiện ra sắc trời đã dần dần chuyển sang tối. Hắn mải mê nghiên cứu vậy mà đã được bốn năm canh giờ rồi!
Diệp Khôn lấy ra hai gốc thảo dược không có phẩm cấp “Diễm Thải Hoa”, hắn đang chuẩn bị ăn vào thì bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.
Những tu sỹ khác luyện Ngự Thú Tâm Kinh có lẽ phải tu luyện dần dần từng bước một, nhưng việc này đối với hắn lại không cần. “Năng lực tiêu hóa” thần kỳ có thể trợ giúp hắn hấp thu linh khí bên trong linh dược. Nếu như cùng lúc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh, liệu có thể hay không thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng dưng nhảy lên một cái, lập tức đem Diễm Thải Hoa bỏ vào trong miệng, dựa theo phương pháp dẫn khí được ghi trong Ngự Thú Tâm Kinh chậm rãi vận chuyển.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khi Diệp Khôn khoanh chân vận công chừng một nén nhang, hai mắt của hắn chợt mở ra.
“Chính là lúc này!”
Diệp Khôn lúc này mới đem Diễm Thải Hoa nuốt vào trong bụng. Một luồng nhiệt lượng kinh khủng tràn ra trong cơ thể, dạ dày hắn cũng đúng lúc này sinh ra một luồng hấp lực khủng bố!

Hết thảy đều diễn ra như hắn dự đoán, linh khí cuồng bạo bên trong Diễm Thải Hoa đã được da dày chậm rãi hấp thu, linh khí sau đó liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn chảy vào mười hai chính kinh trong cơ thể.
Diệp Khôn chỉ cảm thấy cả người căng phồng lên, nhưng hắn vẫn không động đậy, từng bước dựa theo phương pháp dẫn khí ghi trong Ngự Thú Tâm Kinh chậm rãi dẫn dắt linh khí bên trong kinh mạch đã căng phồng!
Linh khí bên trong cơ thể chậm rãi dựa theo phương hướng điều khiển của Diệp Khôn mà vận chuyển, ở trong cơ thể tạo thành một vòng chu thiên tuần hoàn.
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới chiếu vào trong căn phòng. Diệp Khôn bình tĩnh mở to hai mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi.
Ngự Thú Tâm Kinh bước đầu tiên, thành công!

Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, Diệp Khôn cũng ở bên trong phòng ngây người hết ba ngày.
Trong ba ngày này, hắn dường như không ngủ không nghỉ lúc nào, đói bụng thì ăn linh dược. Dù sao thì việc tu luyện Ngự Thú Tâm Kinh đối với linh khí trong cơ thể tiêu hao rất lớn, một gốc linh dược không phẩm cấp bình thường thì chưa hết một canh giờ đã bị hấp thu. Mà không ngừng hấp thụ linh khí, Diệp Khôn đối với việc thấu hiểu Ngự Thú Tâm Kinh càng ngày càng trở nên rõ ràng.
“Ọt ọt…” Trong bụng lại truyền đến cảm giác đói. Diệp Khôn cũng không mở mắt, bàn tay thò vào trong túi chuẩn bị lấy ra linh dược để bổ sung. Nhưng đúng lúc này, hắn chợt mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khổ sở.
“Thật không ngờ, nhanh như vậy đã gần hết sạch rồi.” Diệp Khôn cười khổ, gỡ hầu bao đeo bên hông xuống. Hiện tại, trong túi ngoại trừ một gốc thảo dược hình phiến lá giống như vuốt sói ra thì không còn một gốc linh dược nào khác!
Sờ sờ trán, Diệp Khôn không khỏi đau đầu. Hiện giờ, hắn rõ ràng cảm giác được Ngự Thú Tâm Kinh đã đạt tới giới hạn, chỉ cần thêm một chút nữa là hắn có thể phá tan bình cảnh Ngự Thú Tâm Kinh đệ nhất tầng!
Trong ba ngày tu luyện, phần lớn linh khí trong cơ thể hắn đều dùng để rèn luyện thân thể. Hiện tại, độ mạnh mẽ của thân thể hắn ít nhất phải tăng thêm năm thành. Nếu thực sự có thể đánh tan bình cảnh đệ nhất tầng, Diệp Khôn tin rằng nếu có phải một lần nữa đối mặt với Hỏa Đề Hổ, phối với Hỏa Hồ chiến kỹ đã đạt tới cảnh giới Thú Ý của mình thì hắn có thể vững vàng chiến thắng!
Nhìn thảo dược hình vuốt sói trong tay, Diệp Khôn vẫn đang do dự có hay không phục dụng linh thảo này.

Gốc linh thảo này chính là nhất phẩm linh thảo “Lang Hồn Trảo”. Linh khí ẩn chứa bên trong còn không bằng Kim Linh Cô hay Lệnh Tiễn Thảo, nhưng gốc linh thảo này lại rất được loài yêu thú thuộc họ sói yêu thích. Lúc trước, chỉ vì hái gốc này mà hắn đã bị một đám Thiên Thanh Lang đuổi giết suốt một ngày, cuối cùng hắn đành phải liều chết chạy vào lãnh địa của một đầu nhị cấp yêu thú nên mới có thể may mắn thoát thân.
Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn vì gốc linh thảo này mà không quản đến nguy hiểm đắc tội với yêu thú họ sói bên trong Phong Tuyệt sơn mạch chính là chuẩn bị cho Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết.
Tuy nhiên, nếu bây giờ không phục dụng gốc linh thảo này, chẳng lẽ lại phải tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch?
Đừng có đùa, thời gian vừa đi vừa về cộng với việc thu thập linh thảo ít ra cũng phải mất hai tuần lễ. Thời gian lâu như vậy, không bằng ngồi hấp thu linh thạc còn hơn…
Khoan đã!
Ánh mắt Diệp Khôn sáng lên, đưa tay thò vào trong ngực tìm kiếm, từ bên trong túi nhỏ lấy ra một viên linh thạch lấp lánh cầm trong lòng bàn tay.
Túi linh thạch này từ khi hắn nhận được đến giờ căn bản không có đem ra sử dụng. Thứ nhất, “Năng lực tiêu hóa” thần kỳ của hắn đối với việc hấp thu linh thảo có tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với việc cầm linh thạch hấp thu. Thứ hai, một hai gốc linh thảo không có phẩm cấp làm sao có thể so sánh được với giá trị của một viên linh thạch.
Hiện tại nghĩ đến linh thạch, đầu óc hắn bỗng trở nên linh hoạt.
Sau khi Diệp Khôn nhận được túi linh thạch, hắn vẫn luôn một mực suy nghĩ rằng liệu linh thạch có giống như linh thảo có thể trực tiếp cắn nuốt hay không nữa. Nếu như có thể, linh khí ẩn chứa trong một viên linh thạch cũng đủ bằng linh khí bên trong một gốc nhất phẩm linh dược.
Chẳng qua, linh thạch có thể trực tiếp nuốt vào rồi tiêu hóa sao?
Có nên thử một lần hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.