Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 17: Túi Linh Thạch


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 17: Túi Linh Thạch


“Rất tốt!” Sau khi quan sát Diệp Khôn một lúc, linh quang trong mắt Diệp Nam Thiên dần biến mất, hắn mỉm cười gật đầu: “Ta vốn tưởng rằng cháu chỉ mới tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, không nghĩ cháu đã đạt tới đỉnh rồi, thật đúng là ngoài dự liệu của ta!”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Khôn có chút kinh hãi. Hắn không ngờ được rằng, Diệp Nam Thiên chỉ cần nhìn một cái đã có thể xem thấu tu vi của mình, thủ đoạn bậc này là năng lực của tu sĩ Trúc Cơ sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của Diệp Khôn, Diệp Nam Thiên cười nói: “Một khi đạt tới tu vi Trúc Cơ, linh khí bên trong cơ thể tu sĩ sẽ chuyển thành pháp lực, dùng pháp lực ngưng tụ vào hai mắt là có thể nhìn ra tu vi thật của tu sĩ thấp giai hơn. Cháu thật sự khiến ta kinh ngạc không ít.”
“Đây đều là nhờ ơn tộc trưởng lúc trước tại phần mộ đại ca nói ra một câu thức tỉnh cháu.” Diệp Khôn cung kính nói.
“Không cần khiếm tốn, cháu có thể đạt được thực lực như bây giờ đều là kết quả của sự cố gắng rèn luyện. Dù sao, cháu cũng không giống với ca ca của cháu cùng Diệp Ưng, Nguyệt nhi bọn chúng. Mấy người bọn họ đã sớm biểu hiện ra tư chất tu tiên cường đại, mọi tài nguyện của gia tộc đều dùng để bồi dưỡng cho chúng. Cháu có thể đạt tới thành tựu như hôm nay, Diệp gia thực sự không trợ giúp được gì nhiều cho cháu.” Diệp Nam Thiên nói xong liền thở dài: “Ta đây thân là tộc trưởng mà lại không phát hiện ra tư chất của cháu, khiến cháu phải một mình tiến vào Phong Tuyệt sơn mạch đầy rẫy nguy hiểm, ta thay mặt Diệp gia thực sự xin lỗi cháu.”
Diệp Khôn nghe vậy kinh hãi, định mở miệng từ chối nhưng mãi không thốt lên được lời nào.
Cho dù suy nghĩ của hắn đã trở nên thành thục nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi. Sau khi đại ca Diệp Kiền mất, gia tộc đối với tài nguyên tu luyện của hắn có phần giảm đi, nếu nói trong lòng không có điều gì bất mãn thì thực sự là dối lòng. Nhưng hiện tại, Diệp Nam Thiên thân là tộc trưởng lại tự mình giải thích thì thật sự khiến cho Diệp Khôn rất kinh ngạc!
Nhìn Diệp Khôn tay chân luống cuống, Diệp Nam Thiên nở nụ cười, hắn vẫy vẫy tay: “Khôn nhi, lại đây.”
“Vâng, tộc trưởng.” Diệp Khôn gật đầu, bước nhanh đi đến bên cạnh Diệp Nam Thiên, ngồi xuống một chiếc bồ đoàn trước mặt Diệp Nam Thiên, hoàn toàn nhu thuận lắng nghe lời dạy dỗ.

“Ở đây gọi ta là đại bá được rồi. Khôn nhi, ta nghe Nguyệt nhi nói, cháu hiện tại đã nắm giữ Hỏa Hồ chiến kỹ đến giai đoạn Thú Ý rồi hả?” Diệp Khôn vừa ngồi xuống, Diệp Nam Thiên liền vội vàng hỏi.
“Vâng, thưa đại bá. Kỳ thật Hỏa Hồ chiến kỹ đột phá cũng là do cháu may mắn. Thậm chí còn muốn cảm ơn đầu Hỏa Đề Hổ kia, cháu từ Hỏa Đề Phác Sát lĩnh ngộ ra được một ít nên mới may mắn đột phá được.”
Nói xong, Diệp khôn xòe bàn tay ra, bắt đầu vận khởi Hỏa Hồ chiến kỹ, hồng quang nhàn nhạt chợt lóe trên lòng bàn tay. Theo tâm niệm của hắn vừa động, hồng quang chậm rãi chuyển hóa thành ngọn hỏa diễm trông như thật, một luồng khí tức nóng rực khuếch tán ra.
“Quả nhiên là Thú Ý!” Diệp Nam Thiên ngẩn người ra rồi lẩm bẩm nói.
Cũng khó mà trách tại sao hắn lại trở nên kích động đến vậy. Diệp gia sở dĩ có thể chiếm cứ Vạn Trúc quốc, một nguyên nhân quan trọng chính là bên trong gia tộc có ba gã tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn.
Khi Diệp Kiền bỏ mình, tu sĩ Diệp gia nhất thời gặp khó khăn. Trong số đệ tử trẻ tuổi của Diệp gia, ngoại trừ Diệp Ưng cùng Diệp Nguyệt có khả năng tấn cấp Trúc Cơ thì hầu như không còn ai khác nữa. Bỗng nhiên lúc này xuất hiện Diệp Khôn quật khởi, làm sao mà hắn không vui mừng cho được?
Huống chi Diệp Khôn đối với Hỏa Hồ chiến kỹ đã nắm giữ tới giai đoạn Thú Ý rồi!
Phải biết rằng, toàn bộ Diệp Gia hiện giờ, cũng chỉ có mấy người đem công pháp trụ cột Hỏa Hồ chiến kỹ tu luyện đến cảnh giới Thú Ý. Mà điều này thì ngay cả Diệp Ưng cũng chưa thể làm được, chứ đừng nói tới Diệp Khôn mới chỉ ly khai gia tộc có hai tháng. Cho dù hắn vừa ly khai gia tộc liền tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, nhưng chỉ mất hai tháng đã có thể đem Hỏa Hồ chiến kỹ nắm giữ đến giai đoạn Thú Ý, tốc độ tu luyện khủng bố như vậy thì chỉ có thể dùng hai từ “yêu nghiệt” mà hình dung thôi!
Thiên tài, thiên tài chân chính!

Trong lòng Diệp Nam Thiên vô cùng kích động. Nhưng dù sao hắn cũng là tộc trưởng, rất nhanh bình ổn lại tinh thần, ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng trở nên gần gũi.
“Tốt, tốt lắm, thiên phú tu luyện của cháu cũng không thua kém Diệp ưng chút nào, thậm chí thiên phú về tu luyện chiến kỹ còn hơn hẳn một bậc. Thiên tài như vậy, ta thân là gia chủ sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Vừa nói, Diệp Nam Thiên vừa lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài cùng một cái túi làm bằng da trâu đặt lên bàn, đem lệnh bài đưa cho Diệp Khôn.
Hắn đưa tay nhận lấy lệnh bài, nhìn lệnh bài có viền được mạ vàng trên tay, trong lòng không khỏi hết sức vui mừng.
Đệ tử Diệp gia sau khi tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng sẽ được đeo một tấm lệnh bài đại biểu cho đệ tự hạch tâm của gia tộc, bằng vào lệnh bài này có thể tiến vào một số ít khu vực trọng yếu trong tộc.
Nhưng lệnh bài viền vàng mà Diệp Nam Thiên đưa cho hắn lại hoàn toàn không giống. Đây chính là lệnh bài dành cho cao tầng của Diệp gia hoặc những đệ tử có cống hiến to lớn mới có được. Đương nhiên, một số ít đệ tử có thiên phú tu luyện kinh người cũng có thể đạt được lệnh bài này. Lúc trước, ca ca hắn là Diệp Kiền cũng đồng dạng nhận được lệnh bài viền vàng này. Chỉ cần có được lệnh bài này thì hầu hết các nơi trong Diệp gia đều có thể lui tới, đặc biệt là tầng thứ ba của Tàng Thư Các – nơi cất giữ công pháp trọng yếu của Diệp gia.
Vừa nghĩ tới việc nhờ lệnh bài này mà có thể bắt đầu tu luyện “Ngự Thú Tâm Kinh”, ánh mắt Diệp Khôn nhất thời sáng lên. Hiện tại, xương cốt trên người hắn đã trải qua sự rèn luyện của Luyện Cốt Thảo trở nên vô cùng chắc chắn. Nhưng Luyện Cốt Thảo chỉ hiệu quả ở chỗ luyện cốt, đối với da thịt, kinh mạch thì không tăng thêm chút nào. Mà “Ngự Thú Tâm Kinh” thì hoàn toàn bất đồng, công pháp này vốn dùng để cho đệ tử Diệp gia tu luyện chiến kỹ mô phỏng yêu thú. Nếu tu luyện “Ngự Thú Tâm Kinh” phối hợp với Hỏa Hồ chiến kỹ đã đạt tới cảnh giới Thú Ý thì thực lực của hắn tuyệt đối sẽ tăng thêm một lần nữa.
Đó là còn chưa nói đến chuẩn tam phẩm chiến kỹ “Tàn Lang Khiếu Nguyệt Quyết”, đây chính là chiến kỹ trấn tộc của Diệp gia!
“Đa tạ đại bá”. Trong lòng Diệp Khôn tràn đầy vui mừng dắt lệnh bài vào bên hông, hắn đang muốn ngay lập tức đi Tàng Thư Các nhìn xem qua một chút.

Nhìn bộ dạng nóng lòng của hắn, Diệp Nam Thiên nở nụ cười, ho khan một tiếng nói: “Tốt lắm, hãy cất lệnh bài đi, cháu xứng đáng có được lệnh bài này.”
Đợi Diệp Khôn mang lệnh bài cất đi, lúc này Diệp Nam Thiên mới hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi da trâu trên bàn, nắm trong tay trầm tư suy nghĩ.
Thấy trong mắt Diệp Nam Thiên hiện lên vẻ không nỡ, Diệp Khôn không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ bên trong cái túi nhỏ này có vật gì đó quý giá?
Cũng không đợi Diệp Khôn suy đoán gì nhiều, vẻ mặt Diệp Nam Thiên dần dần trở nên ngưng trọng, đem túi da trâu trong tay đưa cho hắn.
Diệp Khôn nhận lấy túi da trâu, liền cảm thấy bàn tay khẽ trùng xuống. Hắn vội vàng mở ra, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Diệp Khôn hoàn toàn đờ người ra!
Bên trong túi da chứa đầy những viên đá màu xanh biếc to nhỏ như ngón tay cái, nhìn qua vô cùng óng oánh cùng lấp lánh. Nhưng đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong những viên đá này ẩn chứa linh khí tinh thuần cực kỳ kinh người khiến cho vẻ mặt Diệp Khôn cũng phải biến đổi.
“Đây… Đây là linh thạch?” Diệp Khôn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Túi da trâu này mặc dù nhỏ, nhưng bên trong ít nhất cũng phải chứa tới hai mươi khối linh thạch. Cho dù hắn lấy da và bốn cái móng vuốt của Hỏa Đề Hổ đem bán thì cũng chỉ được một đến hai viên linh thạch mà thôi. Chỉ cần lấy ra ba bốn viên linh thạch trong túi da trâu này đã bằng toàn bộ gia tài hiện có của Diệp Khôn!
Huống chi, ở hai mươi quốc gia vùng Nam bộ xa xôi này, căn bản không có quặng mỏ linh thạch nào tồn tại. Cho nên linh thạch ở chỗ này có thể nói là tài nguyên vô cùng khan hiếm. Cho dù hắn muốn dùng mấy thứ trong tay đổi lấy linh thạch, chỉ sợ cũng chẳng có ai muốn đổi!
Phải biết rằng lúc trước, Diệp Nhạn không có bao nhiêu thiên phú tu luyện, bản thân hắn chỉ cần dựa vào một viên linh thạch đã có thể tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng. Hơn nữa, linh thạch còn là vật quan trọng dùng để luyện đan, luyện khí cùng bố trí pháp trận, qua đó thấy được linh thạch có giá trị thế nào!
Mà hiện tại trong tay hắn có tận hai mươi viên linh thạch!

“Đại bá… Cái này cho cháu ư?” Diệp Khôn ngẩng đầu, có chút không tin tưởng hỏi ngược lại một câu.
“Không sai, túi linh thạch này chính là vật mà Diệp gia dùng để bồi thường lại cho cháu mấy năm qua.” Diệp Nam Thiên vừa nói, vẻ mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng: “Diệp Khôn, những linh thạch này cháu cứ yên tâm mà giữ lấy. Cháu hãy cẩn thận đừng cho kẻ nào biết, cũng không nên đem ra trước mặt người khác, kể cả là cha mẹ cháu.”
Nhìn bộ dạng Diệp Nam Thiên trịnh trọng như vậy, khóe mắt Diệp Khôn khẽ giật một cái, dường như đoán ra chuyện gì đó, lúc này mới trịnh trọng nói: “Vâng, thưa tộc trưởng!”
Diệp Nam Thiên gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, khoát tay áo nói: “Cháu đi đi, nhớ đừng nói cho ai khác biết.”
“Vâng, thưa tộc trưởng!”
“Ừ.” Diệp Nam Thiên gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như lại bắt đầu tu luyện.
Diệp Khôn đứng dậy, vái một cái rồi xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi lầu các, trông thấy Diệp Nguyệt vẫn còn đứng chờ ở đó thì vẻ mặt vốn đang tràn đầy hưng phấn của hắn nhất thời hiện ra vẻ đau khổ, bị Diệp Nguyệt nhéo lỗ tai một cái rồi lại tiếp tục nghe nàng dạy dỗ.
Lúc hắn trở lại ngoại viện thì sắc trời đã chuyển thành màu đen, Diệp Khôn đành phải buông tha cho ý định đến Tàng Thư quán, một mình hướng chỗ ở mà đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.