Phệ Linh Yêu Hồn

Chương 12: Tất Cả Đều Khiếp Sợ.


Đọc truyện Phệ Linh Yêu Hồn – Chương 12: Tất Cả Đều Khiếp Sợ.


Diệp Khôn sảng khoái ứng chiến như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Nhạn ngẩn cả người.
Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh ồ hết cả lên!
Không ai nghĩ rằng Diệp Khôn lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy!
Mọi người trong tộc đều biết Diệp Nhạn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, còn về phần Diệp Khôn thì cũng chỉ có tu vi Kiện Cốt Cảnh mà thôi!
Chẳng lẽ hắn đột phá lên tầng cao hơn?
Không ít người ở đây đều nghĩ đến điều đó. Nhưng, cho dù đột phá thì làm sao, Tiên Thiên đệ lục tầng chính là một đường ranh giới. Cho dù mấy tầng trước có mạnh hơn nữa thì vẫn chỉ là thân thể phàm nhân. Cũng chỉ khi nào tấn cấp lên Thông kinh Cảnh thì mới có thể hấp thu linh khí ình sử dụng. Riêng về điểm này thì ngay cả Tiên Thiên đệ ngũ tầng Thần Lực Cảnh cũng không thể nào thắng được!
Chứ chưa nói đến việc sau khi tấn cấp Thông Kinh Cảnh, tu sĩ có thể bắt đầu tu luyện chiến kỹ. Mà uy lực của chiến kỹ thì không phải mấy loại võ học thô lậu được đơn giản hóa từ chiến kỹ ra có thể so sánh được.
Chẳng lẽ tên Diệp Khôn này chưa biết Diệp Nhạn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh hay là đầu óc của hắn xảy ra vấn đề?
“Hừ, phô trương thanh thế!” Diệp Bình kỳ quái nói: “Tộc đệ vẫn còn quá nhân từ. Cái gì mà một trận chiến không cần biết thắng bại sẽ xóa bỏ mọi ân oán. Chỉ sợ tiểu tử này cũng đang mong được như vậy a.”
Hóa ra là vậy!
Không ít đệ tử Diệp gia đều tỏ ra vẻ chợt hiểu, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Khôn tràn đầy sự khinh thường.
Cố làm ra vẻ đáng thương đây mà!
Thì ra tiểu tử này cố tình muốn Diệp Nhạn đánh một trận rồi coi như mọi chuyện kết thúc, chấm dứt mọi ân oán a.
Chuyện Diệp Ưng được thừa kế gia tộc đã là chuyện sớm hay muộn. Mà Diệp Nhạn cũng đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, địa vị sau này trong gia tộc tự nhiên sẽ càng ngày càng cao. Đắc tội với một người như vậy, rõ ràng là tự chuốc lấy phiền toái. Trước kia Diệp Khôn có ca ca là Diệp Kiền che chở, bây giờ Diệp Kiền đã chết, cho dù gia tộc có nể tình chiếu cố Diệp Khôn đi nữa thì sau mười năm, hai mươi năm sẽ như thế nào?
“Ha ha, ta còn chưa rõ vì cái gì mà hắn lại có một bộ dáng bình tĩnh như thế, hóa ra là có suy nghĩ này!”

“Hừ, đừng có giả bộ, giả bộ sẽ bị sét đánh đấy. Diệp Nhạn tộc huynh, huynh nhất định phải ra tay thật mạnh, đánh cho tên này ít nhất cũng phải nằm trên giường dăm bữa nửa tháng a.”
Tình thế trong chớp mắt đã đổi chiều, từng tiếng quát mắng liên tiếp vang lên. Diệp Nhạn nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn qua phía Diệp Bình.
“Đi thôi Diệp Khôn tộc đệ, người trong gia tộc muốn luận võ thì phải đến võ đài.”
Nói xong, hắn liền dẫn mọi người tới võ đài đặt ở giữa quảng trường.
Diệp Khôn mỉm cười, đối với những tiếng quát mắng thì mắt điếc tai ngơ, chậm rãi đi tới võ đài.
Võ đài đặt ở giữa quảng trường, ột trượng, mỗi bên dài rộng hai mươi trượng, là nơi dành cho đệ tử trong tộc tỷ võ tranh tài. Mấy năm trước, cũng ngay tại nơi này, Diệp khôn đã dựa vào sự linh hoạt của thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết đánh bại Diệp Nhạn lớn hơn hắn bốn tuổi, khiến cho Diệp Nhạn trở thành trò cười cho đám đệ tử trong tộc.
Lúc này, Diệp Nhạn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi căm hận muốn biến tất cả thành hư vô. Hắn hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, linh khí màu xanh nhạt bao quanh toàn thân, đạp chân một cái trên không trung, liền vững vàng đứng ở trung tâm võ đài.
Hắn quay đầu lại, nhìn về Diệp Khôn bên dưới: “Tộc đệ, mời!”
Diệp Khôn cười cười, đưa tay ném bao da hổ trên vai xuống đất rồi sau đó tung người nhảy lên. Hắn cũng không vận dụng linh khí mà vẫn vững vàng đứng trên võ đài.
Chẳng qua, hai người so sánh với nhau thì Diệp Khôn dĩ nhiên rất tầm thường. Đám đệ tử Diệp gia trên quảng trường ngay từ đầu đã không có ai tin tưởng Diệp Khôn có thể chiến thắng Diệp Nhạn!
Mà dọc theo quảng trường, Diệp Viễn trơ mắt nhìn Diệp Khôn nhảy lên võ đài thì hung hăng dậm chân một cái, bước nhanh về hướng nội viện Diệp gia.
Ngay lúc Diệp Khôn trở về, Diệp Viễn đã có mặt trên quảng trường rồi. Tuy hắn chỉ nhìn một cái là nhận ra Diệp Khôn nhưng lại không dám kêu to, sợ mọi người biết được. Dù sao, trong khoảng thời gian này, ai ai cũng biết chuyện Diệp Nhạn luôn tìm Diệp Khôn gây phiền toái. Mà hắn chính là bạn tốt của Diệp Khôn, cho nên mạp mạp gần đây cũng bị một vài tên đệ tử lấy lòng Diệp Nhạn đánh không chỉ một lần.
Chỉ tiếc là Diệp Khôn vẫn bị mọi người nhận ra. Mà chuyện xảy ra sau đó đã ngoài dự liệu của Diệp Viễn, lúc này hắn chỉ muốn đi tới nội viên tìm Diệp Nguyệt thôi.
Cho dù Diệp Khôn là anh em tốt của Diệp Viễn, nhưng hắn cũng không tin Diệp Khôn có thể là đối thủ của Diệp Nhạn. Hắn chỉ mong Diệp Khôn có thể kéo dài được thêm chút thời gian, đợi hắn tìm được Diệp Nguyệt đến…
Lúc này, trên võ đài, một gã đệ tử Diệp gia hơn ba mươi tuổi được mọi người cử ra. Hắn bước chân lên võ đài, nhìn Diệp Khôn với ánh mắt thương hại, lại nhìn thoáng qua Diệp Nhạn một cái, hít một hơi thật sâu: “Tỷ võ trong tộc, đến giới hạn là dừng, không được gây nguy hiểm đến tính mạng….”
Hắn đang chuẩn bị đọc một hồi quy củ thì bị Diệp Nhạn đang mất kiên nhẫn chợt cắt đứt: “Tộc huynh, mấy điều này đệ tử Diệp gia đều biết cả rồi, không cần nói lại đâu, trực tiếp tuyên bố luôn đi.”

Tên đệ tử Diệp gia này, mặc dù cũng là Tiên Thiên đệ lục tầng nhưng lại không dám đắc tội với Diệp Nhạn, bất đắc thở dài một tiếng rồi chợt vung tay xuống: “Tỷ võ bắt đầu “
Sau khi nghe hiệu lệnh, Diệp Nhan cười ngạo nghễ, thanh quang xuất hiện trên hai tay, cười to nói: “Tộc đệ yên tâm, vi huynh cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, ta sẽ không sử dụng chiến kỹ.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người phía dưới đều phát ra từng tiếng trầm trồ khen ngợi.
Diệp Nhạn cười ha ha, ánh mắt nhìn qua Diệp Khôn, linh quang quấn quanh hai tay, chân đạp xuống đất thật mạnh rồi hung hãn hướng Diệp Khôn xông tới. Nếu so với hai tháng trước ở cửa Diệp phủ thì động tác của hắn giống nhau như đúc!
Diệp Khôn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Nhạn. Nhưng thật kỳ lạ, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Nhạn đã cách mình càng ngày càng gần!
Mười trượng, năm trượng, ba trượng, một trượng!
Chớp mắt, Diệp Nhạn đã xông tới trước mặt Diệp Khôn, hai tay hắn giơ lên cao, hướng đầu Diệp Khôn đánh xuống!
Thấy vậy, đệ tử Diệp gia xung quanh đều rối rít hô lên thành tiếng, một số người lại càng lộ vẻ khinh thường.
Theo như mọi người nghĩ, Diệp Khôn có lẽ có thể dựa vào thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết mà miễn cưỡng chạy vòng vòng một lát, nhưng bây giờ hắn lại đứng yên bất động thì làm sao có thể là đối thủ của Diệp Nhạn đây cơ chứ.
Có lẽ, mọi chuyện đúng như Diệp Bình nói, Diệp Khôn lên đài chẳng qua chỉ để Diệp Nhạn đánh ột trận rồi sau đó giải quyết mọi ân oán cũ mà thôi…
Nhưng, trong chớp mắt hai tay Diệp Nhạn vừa hạ xuống, Diệp Khôn bắt đầu hành hộng.
Chỉ di chuyển một bước nhưng cũng đủ để hắn dễ dàng tránh đi đòn tấn công của Diệp Nhạn. Thấy song chưởng của mình chỉ lướt qua vạt áo của Diệp Khôn, con ngươi Diệp Nhạn nở rộng, chẳng lẽ là trùng hợp?
Đám tu sĩ xung quanh đều mở to mắt ra mà nhìn một màn không thể tin được này.
Diệp Khôn vẫn duy trì một tư thế như vậy, trên mặt nở ra một nụ cười phong khinh vân đạm (1), giống như đang đạp thanh du ngoạn chứ không phải là tỷ võ nữa.
“Hừ, thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết của tộc để quả nhiên có chút tinh tiến.” Diệp Nhạn từ từ quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó coi. Ánh mắt hắn hiện lên một tia cẩn thận, linh quang dưới chân chợt động, xoay mạnh người, tung ra một cước về phía Diệp Khôn!
Một cước ẩn chứa linh lực, tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Khôn. Đối mặt với đòn này, bàn chân Diệp Khôn khẽ nhích, thân thể ngửa ra sau, lại nhẹ nhàng tránh được!

“Sao có thể như vậy!”
Diệp Nhạn lạc giọng kêu lên một tiếng sợ hãi, nếu lần trước là do hắn may mắn, vậy thì lần này giải thích thế nào đây? !
Thân pháp Linh Hồ Đạp Tuyết đã trở nên linh hoạt đến mức này từ bao giờ? !
Nhìn Diệp Khôn cười cười nhìn mình, Diệp Nhạn đã thật sự bị chọc tức!
“A!” Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay hắn điên cuồng vận chuyển, linh khí bắt đầu chuyển động khiến hai tay hắn như hai thanh đại chùy, ở trước ngực vung lên không còn một khe hở. Nhưng điều làm mọi người khiếp sợ lại là Diệp Khôn. Hắn vẫn như trước không hề ra tay, chỉ liên tiếp dịch chuyển bước chân, mỗi một bước như có đạo lý huyền diệu, đều rất dễ dàng né đi công kích của Diệp Nhạn.
Thời gian một nén nhang nhanh chóng qua đi, hai tay Diệp Nhan chống lên đầu gối, há mồm thở hổn hển, trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng cùng kinh ngạc!
Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy!
Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh giống như bị trúng Định Thân Thuật, cả đám đều trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì đang diễn ra trên võ đài.
Quá quỷ dị! Quá điên cuồng!
Chẳng ai nghĩ tới, sau thời gian một nén nhang chiến đấu, ngay cả góc áo của Diệp Khôn mà Diệp Nhạn cũng không chạm vào được.
Chuyện gì thế này!
Trong lòng mọi người tràn ngập sự khiếp sợ!
“Diệp Nhạn tộc huynh, có chuyện gì vậy, nếu ngươi không đánh nữa thì đến lượt ta đánh đây.” Diệp Khôn chắp hai tay sau lưng, trên mặt của hắn không có chút mồ hôi nào, khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười phong khinh vân đạm, làm cho người khác cảm thấy rất thần bí!
“Không thể nào!” Diệp Nhạn hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ lên như máu, hai nắm tay nắm chặt, móng tay cắm thẳng vào da thịt.
Hắn không tin tất cả những sự việc vừa xảy ra là sự thật!
Một sự sợ hãi cùng với tức giận trào lên. Hắn như người mất trí, hai tay vươn ra, một luồng linh khí màu xanh mạnh mẽ tuôn ra, quấn quanh trên hai tay hắn.
“Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết.” Một gã đệ tử Diệp gia hoảng sợ kêu lên.
Trong đầu Diệp Nhạn không còn bất cứ điều gì khác, chỉ còn lại một ý niệm điên cuồng là đánh bại Diệp Khôn! Không tiếc giá nào!

“Lang Nha!” Diệp Nhạn quát khẽ một tiếng, linh khí màu xanh trên tay biến thành một cái đầu sói dữ tợn, nhe răng há miệng trông vô cùng hung ác!
Đây chính là thức đầu tiên trong công pháp chuẩn tam phẩm của Diệp gia, Tàn Lang Khiếu Nguyệt quyết.
Đối diện với một kích này, vẻ mặt thoải mái của Diệp Khôn cũng dần dần trở nên cẩn thận, cùng lúc đó, hắn cũng chậm rãi vươn một cánh tay ra.
Diệp Nhạn giống như mất hết lý trí nhưng nhìn thấy một cảnh như vậy cũng hơi sửng sốt. Chẳng qua rất nhanh, vẻ điên cuồng trong mắt hắn đã được thay thế bằng vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy Diệp Khôn vươn tay phải ra, trên tay xuất hiện một luồng lửa màu hồng rực rỡ bao phủ cả cánh tay của hắn.
Tiên Thiên đệ lục tầng Thông Kinh Cảnh!
Giờ phút này, Diệp Khôn cuối cùng đã đem thực lực chân chính của mình, thể hiện ra trước mắt mọi người.
“Không thể nào!”
Tiếng kêu sợ hãi cùng âm thanh hít phải khí lạnh đồng loại vang lên, tất cả mọi người trên quảng trường đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Khôn.
Thì ra là vậy! Thảo nào, thảo nào hắn dám khiêu chiến Diệp Nhạn!
Bên dưới võ đài, hai người Diệp Niên cùng Diệp Bình đều trợn mắt há mồm nhìn linh quang màu đỏ đang quấn trên tay Diệp Khôn.
Mười sáu tuổi tấn cấp Thông Kinh Cảnh.
Hơn nữa, thực lực hiện tại của Diệp Khôn rõ ràng là không phải vừa tấn cấp Thông Kinh Cảnh. Nếu không, Diệp Nhạn làm sao mà ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm vào được.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy cay đắng vô cùng. Lại xuất hiện thêm một thiên tài, mà thiên tài này, lại chính là người ban nãy bọn họ vừa đắc tội…
Cách đó không xa, Diệp Nguyệt đang ngơ ngơ ngác ngác đứng ở phía sau đám người trên quảng trường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.
Sau khi được Diệp Viễn báo tin, nàng vội vội vàng vàng chạy tới quảng trường. Ban đầu, Diệp Nguyệt định ra tay ngăn cản trận đấu này. Nhưng vừa đến quảng trường, nàng lại được chứng kiến một màn không thể tin nổi!
(1) phong khinh vân đạm (nhẹ như gió, nhạt như mây): chỉ sự bình thản, không màng đến những điều gì khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.