Phế Hoàng Hậu

Chương 5: Phượng hoàng niết bàn


Đọc truyện Phế Hoàng Hậu – Chương 5: Phượng hoàng niết bàn

Vào một buổi tối nọ, khi Vương Du đang nằm trên huyễn tháp nghỉ ngơi thì đột nhiên nàng bật dậy, ho khan ra một vũng máu, nàng cười khổ, xem ra số nàng đã tận rồi, nàng nhắm mắt lại, qua được đêm nay thì là phúc,còn không thì coi như là tận.

Thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, Dao Dao lặng lẽ bước đến, điểm vào á huyệt của nàng, nàng mở mắt lên, bình tĩnh nhìn Dao Dao đang từ từ khiêng nàng bỏ vào trong xe ngựa

“Chủ tử, nô tỳ đây là muốn tốt cho người, mong người tha thứ cho nô tỳ,và…người nhớ sống tốt nhé”

Nói xong Dao Dao nghẹn ngào giục phu xe chạy đi, còn bản thân lại đi về hướng ngược lại

Đêm nay,là lần cuối nàng nhìn thấy Dao Dao

******

Phu xe chạy hơn một ngày đường, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà đổ nát, rồi sau đó giải huyệt cho nàng

“Hoàng Hậu, lão phu trước đây đã từng bị bệnh dịch, chính người đã dùng đôi tay này cứu lấy tấm thân già của lão,nay lão báo ơn người, chỉ cần đi vào tòa nhà này,người sẽ có được thứ mình muốn. Vĩnh biệt!”

Nói xong, như một cơn gió thoảng qua, ông lão biến mất trước mặt Vương Du. Nàng giật mình, quay lại muốn tìm chiếc xe ngựa thì cả con đường lúc trước cũng đã biến mất

Chết tiệt! Là ảo cảnh!


Hết cách, nàng đành phải đi vào trong tòa nhà

Chợt một mũi tên theo gió lao tới, nàng vội vàng tránh né, từ đâu lại có thêm một mũi, rồi lại một mũi nữa,nàng không ngờ, cứ như vậy hàng trăm mũi tên đã tập kích nàng được 5 ngày…

Khi chỉ còn nửa cái mạng, nàng cắn môi, cứ tiếo tục dùng sức tránh né như vậy nàng sẽ chết vì mất sức, hít một hơi sâu, nàng rút con dao găm trong người mạnh mẽ khắc vào giữa trán một bông hoa sen 7 cánh, miệng lẩm bẩm một lọai cổ ngữ kỳ bí, làm xong xuôi, nàng phun ra một ngụm máu, thần sắc bi thương

“Phụ thân, Du Nhi xin lỗi người, lời thề với người nữ nhi không giữ được”

Rồi sau đó những mũi tên như bị điểm huyệt, tất cả rơi xuống, một giọng nói phất phơ theo gió vang dội

“Khá lắm, đủ can đảm, bị kiệt sức đến mức chỉ còn nửa c kpái mạng cũng vẫn kiên quyết không mở phong ấn ra, ngươi đúng thật đặc biệt”

Nàng kinh hãi, ai đang ở đây? Sao nàng không cảm nhận được?

“Ai? Ai đang nói chuyện?”

Tức thì một bóng đen thù lù xuất hiện trước mặt nàng, ma không ra ma quỷ không ra quỷ

Vương Du “….”

Khụ, cái kia…là ma hả?

Bóng đen như đọc được suy nghĩ của nàng, tức đến mức giậm chân, hắn là thần, là thần chứ không phải ma!

“Mau đọc “Bát cú ngữ”

Nàng mịt mù, miệng lại nhanh hơn não, nhanh chóng đọc xong ngữ cú.

Bóng đen kia dần biến hóa, cuối cùng trong mắt nàng hiện ra một ông lão phiêu diêu mặc trường bào trắng, ánh mắt vẫn “ai óan” nhìn nàng

“Nha đầu,võ công không tệ, sao lại phong ấn?”

Nàng im lặng, năm ấy khi biết mình cũng có thể tu luyện võ công, nàng trốn phụ mẫu điên cuồng tập luyện, càng tập càng hăng, ban ngày tỏ ra như không có gì, ban đêm nàng lén phong tỏa gian phòng để tập luyện, đến khi đạt đến cảnh giới nhất định, nàng hớn hở định đi khoe Hiếu Vũ ca ca, thì lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện bông đùa của hắn với thuộc hạ


“Thái tử, người nói nữ nhi của Phiêu Kỵ tướng quân võ nghệ cao cường, mạnh mẽ quyết đóan như vậy mà sắp trở thành một cây mía già rồi, haha”

Tâm trạng hắn dường như rất vui, cũng bông đùa lại với thuộc hạ của mình

“Phận nữ nhi mà học võ nghệ, lại còn tính cách như nam nhân, quả nhiên nữ tử mềm mại nho nhã đoan trang, thông minh hiểu biết vẫn là mẫu hình thê tử của nam nhi chúng ta”

Sau đó là một tràng cười sảng khóai

Hồi đó, cả nàng và hắn đều rất bồng bột, lời lẽ chẳng kiêng dè gì, hắn chưa lãnh tâm như bây giờ, nàng cũng vẫn còn rất ngây thơ, suốt ngày đi theo hắn gọi Hiếu Vũ ca ca như cái đuôi nhỏ, chính vì vậy khi nghe hắn không thích nữ tử học võ, nàng liền nhờ phụ thân phong ấn võ công mình,khi nàng nói việc này cho phụ thân, ông đã rất tức giận, bởi vì ông biết học võ công rất đau đớn, phải trải qua hơn 10 lần tẩy rửa xương cốt, đau đớn không tả nổi, nữ nhi của ông sao lại phải chịu khổ như vậy cơ chứ?

Vì vậy ông liền bắt nàng thề cả đời này sẽ không mở phong ấn đó ra một lần nào nữa

“Nha đầu?”

Mải chìm trong kí ức bi thương, nàng suýt nữa đã quên sự tồn tại của lão đồng này

“Ta vì một lời nói không thích của một người mà phong ấn lại võ công của chính mình”

Lão nheo mắt lại, nhìn gương mặt đag bọc thuốc kín mìt của ta, sau đó khẽ kêu lên kinh ngạc

“Ngươi bị trúng nguyền rủa thuật”


Nàng kinh hãi? Lời nguyền? Nàng bị khi nào chứ?

Ông lão trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu, rồi lại lắc đầu

“Lời nguyền của ngươi hơi kỳ lạ..”

“Xin lão giải thích rõ”

“Vào trăng tròn năm 30, phượng hòang niết bàn!”

Sao ông ta biết nàng sinh vào ngày trăng tròn? Rồi cả tuổi tác của nàng nữa

Lão ta nhìn biểu hiện của Vương Du, cặn kẽ giải thích

“Đại khái là ngươi sẽ bị lột da một lần vào năm 30 tuổi, trở thành một hình dạng khác, xương cốt cũng bị tẩy rửa, trẻ lại như 18 đôi mươi, nhưng vấn đề là nỗi đau trên mặt ngươi chỉ là “lột da”,vấn đề lớn hơn nữa là ngươi còn một lần tẩy kinh phạt tủy, đau đến tê tâm liệt phế, nếu trong quá trình đó mà ngươi không chịu được, ngươi sẽ chết,còn nếu ngươi vượt qua được, quá trình đó sẽ diên ra 30 năm một lần.”

“tuy nhiên…”

***Còn***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.