Bạn đang đọc Phế Hậu Xoay Người Ký – Chương 6: Đối Thủ
Trong Thành An điện, Trinh tiệp dư vuốt ve chén ngọc chạm hoa văn nổi, dáng vẻ như đang nghiền ngẫm.
Thị nữ Bạch Du quỳ xuống bên cạnh nàng: “Nương nương, người thật sự muốn đẩy Bạc mỹ nhân ra sao?”
“Nàng ta tâm tư quá cạn, tính tình ương ngạnh, để ở bên cạnh là hoạ không phải phúc.” Trinh tiệp dư lo lắng nói. “Huống hồ trên danh nghĩa nàng ta không phụ thuộc vào ta. Nhưng trong lòng chỉ mong ta không dậy nổi. Lúc nàng ta vào cung, căn cơ chưa ổn, chủ động lấy lòng ta là chuyện hiển nhiên. Nhưng hôm nay chưa chắc đã vậy..”
“Nhưng, còn Cố nương tử bên kia..”
Tay cầm chén ngọc hơi dùng sức, nàng khẽ vuốt cằm: “Cố Vân Tiện.” Khớp xương mơ hồ trắng bệch.”Nàng ta quả nhiên giỏi, rất giỏi!”
Nếu không phải bởi vì Cố Vân Tiện, nàng sợ rằng đã không cần đi tới bước này. Bạc Cẩn Nhu phụ thuộc vào nàng, nàng tự nhiên phải giúp đỡ nàng ta. Uy nghiêm của một sủng phi cũng giảm đi khá nhiều.
Thế nhưng mà, nửa tháng trước thái giám nàng sắp xếp ở vườn mai lén truyền lời, nói Lữ Xuyên thấy nơi Hình nhu hoa ngã xuống có một tầng băng không tầm thường, chỉ sợ trong lòng đã sớm hoài nghi các nàng.
Nàng không biết Lữ Xuyên có báo cáo việc này cho Hoàng thượng hay không. Nhưng theo những biểu hiện của bệ hạ, nghĩ đến hơn phân nửa là có.
Đã như vậy, nàng không thể không có hành động.
Bên môi bỗng nhiên lộ ra nụ cười như có như không, nàng nhìn Bạch Du: “Ngươi đoán thử xem, hôm nay hậu cung có bao nhiêu người nhận được tin này?”
Bạch Du nói: “Nói vậy tất cả đều biết. Trầm thục nghi, Khương sung nghi, Chu quý nhân còn có chư vị nương nương, nương tử.” Dừng một chút: “Trong cung này tin tức truyền đi rất nhanh.”
“Đúng vậy, phế hậu một lần nữa được Thái hậu triệu kiến, chuyện lớn như vậy, làm sao có thể che đậy? Huống chi bệ hạ căn bản không muôn che giấu.” Trinh tiệp dư nói: “Hôm nay Trường Nhạc cung xảy ra chuyện này sợ rằng đã truyền khắp lục cung, Cố Vân Tiện lúc trước đắc tội không ít người, không muốn thấy nàng ta được sống yên ổn càng nhiều. Điều chúng ta cần bây giờ là an tâm chờ người xuất thủ trước..”
.
Cố Vân Tiện không biết Thái hậu có tin lí do của mình hay không. Lúc nghe Thái hậu triệu kiến, nàng liền biết nhất định người sẽ hỏi vấn đề này. Dọc đường đều suy nghĩ lí do. Tình huống nhất định không thể nói, Thái hậu chắc chắn sẽ nghĩ nàng điên rồi. Nhưng lí do khác không nghĩ ra được, đơn giản nhất chỉ có nói ra lí do nửa thật nửa giả. Thái hậu hết lòng tin theo Phật giáo, tự nhiên có thể tiếp thu.
A Từ thấy lông mày nàng nhíu lại, vội vàng rót cho nàng chén trà rồi khẽ khuyên bảo: “Tiểu thư không nên quá lo lắng. Thái hậu nương nương xưa nay rất yêu thương người, sẽ không vì vậy mà làm khó tiểu thư.”
“Ta không lo cái này.” Cố Vân Tiện nói, “Ta chỉ sợ lão nhân gia không tin ta, đuổi ta đi, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ…”
“Có việc còn quan trọng hơn việc này. Tiểu thư có lẽ nên lo lắng một chuyện khác…” A Từ không nhịn được nói.
Cố Vân Tiện nhíu mày, sau đó cười khổ: “Ừ, nghĩ đến lúc này các cung các viện đã nhận được tin tức. Biết ta đây nguyên bản là một phế hậu bị ruồng bỏ lại xuất hiện. Đêm nay chỉ sợ có nhiều người không ngủ được.”
“Điều tốt nhất ở đây chính là hiện nay hậu cung không nhiều người lắm, tiểu thư còn kịp phân rõ địch hữu, cẩn thận trù tính một phen.”
Chính xác, so với hậu cung Lân Khánh triều mà nói, hậu cung hôm nay thật sự rất thanh tĩnh.
Lúc Đại Tấn lập quốc, giống như thời Chu, dưới Hoàng hậu có tam phu nhân, cửu tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê, phàm một trăm hai mươi mốt người, Kiền Đức nguyên niên, Trung Tông hoàng đế tăng thêm một quý vi phị, tam phu nhân biến thành tứ phu nhân, từ đó noi theo. Lân Khánh triều hậu cung số lượng tăng nhiều, tiên đế một lần nữa sửa chữa, định thêm ba cấp tán hào. Hậu cung đã có biến hoá rất lớn.
Dưới Hoàng hậu là tứ phu nhân chính nhất phẩm, theo thứ tự là Quý phi, Huệ phi, Thục phi, Hiền phi. Trong đó tôn Quý phi đứng đầu tứ phu nhân.
Cửu tần chia làm thượng tam tần và hạ lục tần, thượng tam tần gồm Chiêu nghi, Chiêu viện, Chiêu dung, từ nhất phẩm, hạ lục tần gồm Thục nghi, Thục viện, Thục dung, Tu nghi, Tu viện, Tu dung, chính nhị phẩm;
Hai mươi bảy thế phụ.
Bao quát từ nhị phẩm Sung nghi, Sung viện, Sung dung, mỗi vị một người; chính tam phẩm Quý cơ và từ tam phẩm Tiệp dư mỗi vị ba người;
Sau đó là chính tứ phẩm Lệnh nghi, Thận nghi, Diệu nghi, Uyển nghi, Lệ nghi, Túc nghi, mỗi vị một người, hợp xưng lục nghi.
Từ tứ phẩm mỹ nhân và chính ngũ phẩm Tài tử, hai người đều là mỗi vị sáu người, cộng mười hai người.
Tám mươi mốt ngự thê lý thiết có từ ngũ phẩm Nhu hoa, Phương hoa, Mục hoa, mỗi vị ba người; chánh lục phẩm Quỳnh chương, khả thiết mười tám người, từ lục phẩm Quý nhân, tổng cộng hai mươi bảy người; chính thất phẩm Huy nga, cũng tổng cộng hai mươi bảy người.
Sau đó đó là Ngự nữ, Thải nữ và thừa y ba cấp tán hào, ở riêng từ thất phẩm, chính bát phẩm và từ bát phẩm, không hạn chế số lượng người.
Lân Khánh triều hậu cung vô cùng náo nhiệt, hậu cung nay ngược lại vắng vẻ bởi vì nguyên nhân Vĩnh Gia nguyên niên tổng tuyển không thu nhiều mỹ nhân. Hậu cung hiện đa phần là thị thiếp lúc còn ở Đông cung.
Lúc trước tự nhiên Hoàng hậu có thân phận tối cao, lúc nàng bị phế là do Thục nghi Trầm thị, năm hai mươi ba Lân Khánh nàng đã qua cửa, sớm hơn Hoàng hậu hai năm, là nữ nhân đầu tiên có danh phận. Sinh cho bệ hạ một nữ nhi, chính là trưởng nữ năm nay sáu tuổi. Còn có một nhi tử, đáng tiếc một tuổi thì bất hạnh chết non.
Sau đó là Khương sung nghi và Chu quý cơ, Lân Khánh năm thứ hai mươi sáu đã bị nhét vào Đông cung, nhưng không sinh được người con nào.
Từ Đông Cung ra ngoài còn có một Diệp tài tử tương đối đặc thù. Nàng tuổi tác lớn nhất, là cung nhân phụng dưỡng bên người Thái tử. Thái tử lên ngôi ban nàng tước vị Tài tử. Hôm nay đã không còn thánh ân.
Vĩnh Gia nguyên niên tổng tuyển đi ra vị phân không cao, cao nhất chính là Lệnh nghi Duẫn thị. Vĩnh Gia năm hai sinh hạ hoàng tử, là con thứ của hoàng thượng, nửa năm được tấn phong ba lần. Chính tứ phẩm Lệnh nghi, đứng đầu lục nghi.
Sau đó Bạc mỹ nhân hận thấu xương Cố Vân Tiện, cùng với người có thai là Hình nhu hoa
Trừ ra những người này, còn lại đều là tôm tép, không có gì quan trọng.
À, nàng làm sao lại quên mất. Trinh tiệp dư Cảnh thị, Vĩnh Gia năm hai nhập cung, hôm nay đã là tam phẩm tiệp dư, còn là người duy nhất trong cung có phong hào. Bất quá phong hào của nàng, có cũng như không…
Nghĩ như vậy, Cố Vân Tiện bỗng nhiên lại cảm thấy, hậu cung hiện nay, người mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít. Mà trong những người này đại đa số đều bị nàng từng ức hiếp, muốn tìm một người cùng phe với nàng, thật là không thể.
Tuy vậy…
“Ta không có ý định trang thủ tình cảm với các nàng, không cần lo lắng.” Nàng nhìn A Từ, thản nhiên nói.
A Từ nhíu mày: “Tiểu thư.. không định đông sơn tái khởi?”
“Đông sơn tái khởi?” Cố Vân Tiện cười khổ, “Ngươi nghe nói qua có phế hậu nào đông sơn tái khởi thành công? Ta hôm nay chỉ cần sống tốt, không cần ở lãnh cung chịu dằn vặt là nhờ ân điển của Thái hậu. Ta chỉ muốn yên lặng báo ân trả nợ mà thôi.”
A Từ trầm mặc một hồi: “Tiểu thư tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng những người đó khẳng định sẽ không tin. Huống hồ hôm nay bệ hạ đối xử với tiểu thư bằng thái độ này, nô tì sợ là..”
“Ta biết.” Cố Vân Tiện thấp giọng nói, “Các nàng nhất định sẽ có hành động. Tuy vậy chỉ cần ta cẩn thận một chút, mới có thể ứng phó được.”
Nàng mặc dù nói như vậy, nhưng thần sắc có chút không chắc chắn. A Từ nhìn nàng, trong mắt không chút nào che giấu nỗi lo lắng. Hậu cung đấu đá từ trước giờ tàn khốc có thể so với chiến trường. Thân phận hiện tại của tiểu thư như vậy, hôm nay những người ở đó thật sự có thể không để ý sao?
.
Tuy rằng đêm qua ngủ muộn, thế nhưng ngày thứ hai trời còn chưa sáng Cố Vân Tiện đã muốn đứng dậy. Còn không chờ nàng đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Thái hậu, liền có một cung nga quỳ gối trước mặt nàng cung kính nói: “Nô tì tham kiến Cố nương tử.” Đem khay gỗ đàn hương đưa đến gần hơn một chút, “Những thứ này là kinh thư Thái hậu lệnh cho nô tì giao cho nương tử sao chép một lần để cho nương nương đọc.”
Cố Vân Tiện nhíu mày. Tình cảnh này khiến cho nàng chợt nhớ tới lúc trước, khi đó cung nhân bên người thái hậu thường xuyên giống như vậy quỳ trước mặt nàng cầm khay Kinh Phật, mời nàng sao chép.
Nàng ngây người chốc lát, lúc phục hồi tinh thần cung nga còn đang chờ, vội hỏi:” Ta đã biết. Thỉnh nữ quan chuyển lời lại cho Thái hậu, A Vân nhất định sẽ không cô phụ nhắc nhở của người.”
Cung nhân cung kính giao Kinh Phật cho A Từ, cười cười với Cố Vân Tiện rồi xoay người rời đi. Cố Vân Tiện thấy nàng đi cũng trở về phòng, phân phố A Từ mài mực, bắt đầu sao chép.
Nhưng mà chép một tờ, nàng liền từ trong tâm trạng mừng rỡ tỉnh táo lại, trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Thái hậu để cho nàng chép kinh, rốt cuộc là dỡ xuống đề phòng với nàng hay đây chỉ là vì người không muốn để cho nàng tiếp tục để ý thuốc thang nên đã nghĩ ra biện pháp này.
.
Giờ Thìn canh ba, hậu cung bắt đầu sang Trường Nhạc cung thỉnh an. Nói là thỉnh an, kỳ thực cũng chỉ là cách một cánh cửa điện dập đầu. Thái hậu bị bệnh liệt giường cũng được một thời gian, căn bản không yết kiến hậu phi. Nhưng để bày tỏ lòng hiếu tâm nên bắt buộc phải đi qua.
Mỗi ngày, vào đúng thời điểm này Trường Nhạc cung vô cùng náo nhiệt, mà Cố Vân Tiện luôn luôn chú ý không ra ngoài, miễn cho đụng phải cố nhân. Đối với mọi người đều không có ý nghĩa.
Nhưng hôm nay nàng không ra khỏi cửa, đã có cố nhân chủ động tìm tới cửa.
Thục nghi Trầm thị mang theo thị nữ đứng trước cửa, mỉm cười nhìn Cố Vân Tiện. Nàng chải lưu vân kế, mặc áo choàng màu hồng cánh sen, vô cùng xinh đẹp, nho nhã cao quý, một đôi mắt phượng tinh quang nội liễm. Tâm tình bên trong khó lường, Cố Vân Tiện ngẩn người, buông bút lông từ từ đứng lên.
Theo như quy củ, nàng ta là chính nghị phẩm Thục nghi, nàng thân là phế hậu thải nữ, chính là nên hành lễ với nàng ta. Nhưng Cố Vân Tiện chân không thể nào quỳ xuống được.
Nàng bị phế đến hơn ba tháng nay cũng chưa từng quỳ xuống hành lễ với bất kỳ một phi tần nào.
Vô luận như thế nào trước đây nàng cũng từng là chủ mẫu của những nữ nhân này, được các nàng kính trà quỳ lạy. Hôm nay bắt nàng quỳ trở lại, thật sự là làm không được.
Hai người đứng đối diện nhau một hồi, khiến cho cung nhân hai bên trở nên lúng túng. Trầm thục nghi bỗng cất tiếng cười bước đến cầm tay nàng nói: “Sớm nghe nói tỷ tỷ ở chỗ này, ta vẫn muốn đến xem. Lại lo lắng mang phiền toái đến cho tỷ tỷ.”
Cố Vân Tiện cảm giác được bàn tay ấm áp của nàng ta, khoé miệng khẽ cười: “Trầm thục nghi khách khí.”
Đúng là khách khí. Trầm thục nghi hơn nàng hai tuổi, từ trước gọi nàng tỷ tỷ là bởi vì thê thiếp tôn ti, hôm nay gọi như vậy có chút không thích hợp.
“Ý tỷ tỷ là?” Trầm thục nghi giống như không hiểu, cười khanh khách nhìn nàng.
Người này trước giờ luôn mạnh vì gạo bạo vì tiền (1), tâm tư thâm trầm, trong lòng Cố Vân Tiện âm thầm cảnh giác nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt: “Hôm nay ta không đảm đương nổi cái gọi là “Tỷ tỷ” của Thục nghi nương nương, gọi ta là Cố nương tử được rồi.”
(1) Mạnh vì gạo bạo vì tiền: Cậy vào sự giàu có mà tỏ ra mạnh bạo hơn người