Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 143


Bạn đang đọc Phế Hậu Xoay Người Ký – Chương 143


Y bảo nàng yên tâm, nhưng Cố Vân Tiện không thấy an tâm chút nào.

Nếu ngay cả mình Hoàng đế cũng đuổi đi, thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Thôi Sóc?
Nhưng nàng biết, chính mình chỉ có thể nói đến như vậy.

Nàng càng quan tâm Thôi Sóc, đối với hắn mà nói là họa không phải phúc.
Thôi Sóc là cánh tay của quốc gia, là tri kỷ của Hoàng đế, cho dù lần này phạm phải chuyện như vậy, thì cùng lắm hắn chỉ bị giáng chức lưu đày, không đến mức tổn hại đến tính mạng của bản thân.
“Về phần Ngũ Hoàng tử…” Chỉ một câu của Lữ Xuyên đã bắt được toàn bộ tâm trí của nàng ngay lập tức, “Trong khoảng thời gian nương nương đi Mậu Sơn này, Ngũ Hoàng tử sẽ ở lại trong cung.

Ngài ấy còn rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành.”
Cố Vân Tiện đương nhiên là hiểu được.

Nếu Hoàng đế vẫn muốn sắc phong A Hoàn làm Thái tử, thì tất nhiên sẽ không cho nó cùng mình đi Mậu Sơn vào lúc này.

A Hoàn nên ở lại học tập các loại lễ nghi, chuẩn bị thật tốt để trở thành trữ quân.
Nhưng để nó một mình ở lại trong cung, nàng làm sao có thể mà đi?
“Không được, ta phải ở lại bên cạnh A Hoàn.” Cố Vân Tiện nói, “Ta không thể để Ngũ Hoàng tử ở lại một mình…”
“Hoàng hậu nương nương.” Lữ Xuyên bỗng nhiên ngắt lời nàng, “Nỗi lo của nương nương, bệ hạ đều biết rõ.

Mong nương nương yên tâm, bệ hạ sẽ chăm sóc tốt cho Ngũ Hoàng tử.

Thần bảo đảm với nương nương, chờ đến khi nương nương từ Ôn Tuyền cung trở về, ngài ấy cũng đã là Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý của Đại Tấn ta.”
Cố Vân Tiện rũ mắt.
Phải rồi.

Hoàng đế thích A Hoàn như vậy, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt cho nó.

Từ xưa đến nay, hắn luôn quan tâm đến Hoàng duệ, sẽ không vì sai lầm của hậu phi mà giận chó đánh mèo lên con cái.


Nàng không cần lo lắng rằng hắn sẽ bởi vì mình mà không thích A Hoàn.
Cho nên, hắn chỉ là không muốn nhìn thấy nàng.
Cố Vân Tiện không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, có chút thất vọng, có chút sầu lo, nhưng nhiều hơn vẫn là nỗi hờn giận không rõ nguyên do.
Dựa theo lời của Doãn Phồn Tố, tình cảm bao năm mà Hoàng đế dành cho nàng thật sự rất sâu nặng, chẳng lẽ chỉ bởi vì một chuyện như vậy, đã khiến hắn tức giận đến thế?
Rõ ràng đêm qua khi bản thân tìm được hắn, lời nào của hắn cũng là tình ý và tương tư vô hạn, vậy mà vừa quay đầu lại ngoan tuyệt như vậy!
Có thầm nghĩ muốn hỏi thẳng trước mặt hắn cho rõ ràng, nhưng lời nói của Lữ Xuyên lại quanh quẩn ở bên tai nàng.

Nàng còn có A Hoàn, nàng không thể mạo hiểm chọc giận hắn.
Hơn nữa, coi như thật sự tìm được hắn thì có tác dụng sao? Đêm qua nàng trăm cay ngàn đắng mới tìm được hắn, cùng hắn như vậy, chẳng phải cũng không thay đổi được gì sao?
Nàng bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, có lẽ ý tưởng ban nãy của mình vốn đã sai.

Hắn đuổi nàng đi không phải vì muốn làm gì cho nàng, chỉ là vì hắn giận nàng, không muốn trông thấy nàng nữa.
Hắn là đế vương cao cao tại thượng, không chấp nhận được một người phụ nữ coi thường chân tình của hắn.

Xưa kia hắn vẫn luôn nhường nhịn nàng, chờ nàng, bởi vì khi đó nàng còn chưa chạm đến giới hạn của hắn, nên hắn còn kiên nhẫn.

Nhưng buổi tối hôm đó, hắn bỗng nhiên phát hiện hóa ra trọng thần của mình vẫn luôn tư mộ thê tử của mình, mà nàng là thê tử của hắn, lại có chút động lòng với tình ý của thần tử.
Hắn bị thái độ của nàng chọc giận.
Có lẽ, hắn đã sớm thấy bất mãn với nàng, mà sự tình đêm đó, chính là cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà*.
*Chú thích:
Câu này cũng có nghĩa tương tự như: “Một giọt nước làm tràn ly.”
Nguồn gốc của cụm từ này bắt nguồn từ câu truyện sau: Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời.

Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà.

Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó.


Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.
Nàng chậm rãi trở lại sau án kỷ, ngã ngồi xuống đất như mất hết sức lực.
Đây chính là sự phiền toái của động tâm.

Thất tình lục dục không còn chịu sự khống chế của lý trí, sẽ bởi vì thái độ lên lên xuống xuống của người kia mà chua xót vui mừng.
Cảm giác như vậy, đã rất nhiều năm nàng chưa từng cảm nhận được.
Khi Lữ Xuyên trở lại Đại Chính cung phục mệnh, Hoàng đế ngồi một mình trước bàn cờ, tay cầm một quân cờ nhưng lại không hạ xuống, chỉ im lặng nhìn nó đến xuất thần.
“Thần đã truyền ý chỉ của bệ hạ, sáng sớm ngày mai Hoàng hậu nương nương sẽ rời khỏi cung.” Lữ Xuyên nói, “Trước khi rời đi, nương nương sẽ phái người đưa Ngũ Hoàng tử đến Đại Chính cung.

Nương nương nhờ thần thỉnh cầu bệ hạ, cho phép Người để lại hai Thái giám tùy thân hầu hạ Hoàng tử.”
Hoàng đế nghe vậy thì trầm mặc rất lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu thế nào?”
Lữ Xuyên đáp: “Lúc nương nương vừa nghe được mệnh lệnh của bệ hạ thì Người rất kinh ngạc, rồi sau đó có một lần muốn đến gặp mặt bệ hạ, nhưng nghe thần khuyên nên nương nương lại thôi.”
Hoàng đế nhìn bàn cờ đen như mực, cười một cách đạm nhạt.

Phải rồi, người trầm ổn như nàng lại vô cùng để ý con cái, chỉ cần lấy A Hoàn ra uy hiếp nàng, không sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí.
“Bệ hạ, thần thấy dáng vẻ của nương nương khi đó, rất là khổ sở.” Lữ Xuyên do dự một lát, vẫn quyết định nói ra, “Người thật sự muốn làm như vậy sao? Nếu sau này nương nương biết được, nhất định… Bệ hạ không sợ bản thân sẽ hối hận?”
“Bất luận trẫm làm như thế nào, cuối cùng đều sẽ hối hận.” Hoàng đế tùy tiện ném quân cờ vào lại trong hộp, hắn quay đầu nhìn về áng mây phía chân trời, ngữ khí trở nên bình đạm, “Đây đã là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến.”
Trưa hôm đó, trong cung đều đã biết tin bệnh cũ của Hoàng hậu tái phát, cần rời cung lần nữa để tĩnh dưỡng.

Còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, sáng sớm ngày hôm sau, nghi giá của Hoàng hậu đã đi Ôn Tuyền cung ở Mậu Sơn.

Lần này, Hoàng hậu đi rất vội vàng, không cho bất luận kẻ nào đưa tiễn.
Trong Dục Tú điện, Thẩm Huệ phi bưng chén trà lên uống một ngụm, cười dài, “Cố Vân Tiện kiêu ngạo lâu như vậy, bây giờ lại ngã một cú đau.

Thấy nàng ta bị đuổi đi như chó nhà có tang, bản cung thấy trong lòng thật là sảng khoái!”
Cẩn Tiệp tư nịnh hót: “Vẫn là nương nương ngài mưu đồ thỏa đáng.”
Thẩm Huệ phi cười châm chọc, “Nếu ta không biết được mối dây dưa giữa Cố Vân Tiện và Thôi Sóc, chỉ sợ thật đúng là không nghĩ ra cách để hạ gục nàng ta.”

Cẩn Tiệp dư nhớ tới tình ý hiện giờ của Hoàng đế dành cho Cố Vân Tiện, không nhịn được thầm tán thành với quan điểm này.
“Lại nói tiếp, may là việc này có Thẩm đại nhân.” Cẩn Tiệp dư nói, “Cũng dựa vào ngài ấy do thám mà biết được sự khác thường của Thôi Thượng thư, từ đó tìm hiểu cặn kẽ, mới tìm ra được manh mối này.”
Thẩm Huệ phi liếc Cẩn Tiệp dư một cái, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Thẩm Trúc Ương nhớ tới Tết Nguyên tiêu năm ngoái, bản thân được ân điển, có thể gặp mặt phụ thân.

Chính là ở lần gặp mặt đó, phụ thân nói cho nàng ta biết tin tức này.
Thẩm Ninh – phụ thân của Thẩm Trúc Ương, làm quan ở Binh Bộ Thị Lang, từ khi vào triều đã là người của Bắc đảng.

Thẩm Ninh một mực thống hận tân chính, là lực lượng trung kiên của phái quan viên cũ.

Vốn tưởng rằng bản thân dựa vào chính đảng sẽ kiên định không lay động mà chống lại tân chính, nhưng ai ngờ đồng liêu trong đảng lại bị Từ Khánh Hoa chi phối, cuối cùng tập thể phản chiến.
Thẩm Ninh cảm thấy phẫn nộ, nhưng bất hạnh là thế đơn lực mỏng, chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Nhưng sự bất mãn của ông ta vẫn bị người Nam đảng có tâm phát hiện, hai bên bàn bạc một hồi, lại trở nên ăn nhịp với nhau.
Tết Thượng Nguyên năm ngoái, chuyện Thôi Sóc gặp phải ám sát là bút tích của bọn họ.

Chỉ vì bọn họ cho rằng, nếu thủ lĩnh của tân chính đảng đột nhiên xảy ra chuyện, tất nhiên bên kia sẽ trở tay không kịp, cũng cho bọn họ cơ hội phản công.
Không thể không nói, ý tưởng này quả là chính xác.

Nhưng phiền toái chính là Thôi Sóc và Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, cho nên lúc nào bên người Thôi Sóc cũng mang theo vài tên ám vệ, bảo hộ cho sự an toàn của hắn.

Thẩm Ninh phái người theo dõi nhiều ngày đến là khổ sở, thế nhưng lại không tìm ra được chút sơ hở.
Ngay tại lúc hết đường xoay xở, một tin tức xuất hiện đã dấy lên hy vọng cho bọn họ.
Mật thám tới báo, hóa ra mỗi năm vào Tết Thượng Nguyên, Thôi Thượng thư đều không theo bệ hạ đến Thừa Thiên Môn, là có nguyên nhân –– hằng năm vào thời điểm này, hắn đều sẽ che giấu khuôn mặt, thả đèn ở bên bờ Lung Giang, hình như là để tưởng nhớ người vợ đã mất.

Mà chỉ có ngày này, hắn mới không mang theo ám vệ bảo hộ.
Thẩm Ninh vui mừng khôn xiết, lập tức sắp đặt kế hoạch chu đáo, muốn ám sát Thôi Sóc vào đúng ngày Thượng Nguyên.
Bọn họ làm đủ chuẩn bị, ai ngờ lại vẫn thất bại.
Nguyên nhân thất bại không phải là tin tức có sai sót hay là Thôi Sóc quá cao minh, mà là bởi vì một người nằm ngoài kế hoạch.
Ngày hôm đó, Thẩm Ninh đứng ở trên gác mái cách Lung Giang Trì không xa, nhìn người phụ nữ ở bên người Thôi Sóc mà khiếp sợ.

Ông ta luyện tập từ bé nên thị lực kinh người, dĩ nhiên có thể nhận ra người kia là Cố Hoàng hậu đang ở Hành cung Mậu Sơn.
Nàng ta và Thôi Sóc lại ở bên nhau!

Có phương hướng thì hỏi thăm không khó, rất nhanh, thám tử mà ông ta phái đi đã hỏi được manh mối từ Cố Tam Lang – bạn tốt từ thời xưa của Thôi Sóc.

Nghe nói, Cố Tam Lang uống rượu say bí tỉ, chính miệng nói cho mật thám, năm đó Thôi Sóc đã từng muốn xin lấy Cố Hoàng hậu.

Nhiều năm như vậy, hắn không chịu tái giá cũng không phải khó quên vợ cả, mà bởi vì lòng nhớ nhung thê tử của quân vương…
Thẩm Ninh thu hoạch được tin tức này, chẳng khác gì lấy được một kho báu lớn.

Ông ta vốn có thể nói chuyện này cho mọi người của Nam đảng, cùng nhau lập bẫy hại Thôi Sóc, nhưng mà chuyện tới trước mắt, thì bỗng nhiên lại thay đổi ý định.
Ông ta biết nữ nhi mấy năm nay ở hậu cung vô cùng thất bại, mà căn nguyên của tất cả cũng là do Cố Hoàng hậu khi xưa tính kế.

Nếu để con bé biết được chuyện này, còn lo không lật đổ được Hoàng hậu sao?
Nếu nữ nhi bước lên hậu vị, Thẩm gia của bọn họ mới thực sự là quang tông diệu tổ!
Vì thế mấy tháng sau, khi Thẩm Trúc Ương biết được tin tức động trời này từ chỗ phụ thân, lại trải qua mấy tháng chuẩn bị, kế tiếp lập ra một loạt kế hoạch.
Ngày xưa, nàng ta cũng từng chấp chưởng hậu cung nhiều năm, tuy rằng muốn động tay động chân ở bữa tiệc đêm giao thừa là việc khó, nhưng cũng không phải không làm được.

Chỉ cần khiến Cố Vân Tiện và Thôi Sóc đều uống xong rượu mà mình chuẩn bị, lại dẫn bọn họ chạm mặt, hơn phân nửa là Thôi Sóc sẽ biểu lộ chân tình, nói ra những lời khó mà lường tới.
Huống chi, căn cứ theo tin tức mà Thẩm Trúc Ương thám thính được, đoạn thời gian đó Thôi Sóc đúng là buồn khổ, phòng tuyến tình cảm vốn vô cùng yếu ớt.
Mà ở thời điểm hai kẻ đó thổ lộ tâm sự với nhau, bệ hạ sẽ được người mà nàng ta an bài dẫn qua, Người sẽ nhìn thấy tất cả mọi thứ.
“Nhu Tu dung kia đúng là vô dụng, bị nương nương nắm được nhược điểm, hù dọa mấy lần là cái gì cũng nghe ngài.” Cẩn Tiệp dư nói, “Đêm đó, nếu không phải nàng ta mở miệng, Doãn Quý phi cũng không chạy tới tìm bệ hạ, vô duyên vô cớ tự chuốc hiềm nghi về phía mình.”
“Hình Quán trời sinh tính tình yếu đuối, muốn thao túng loại người này quá là dễ dàng.” Thẩm Trúc Ương cười nhạo một tiếng, “Về phần Doãn Phồn Tố, nàng ta có đi đến đó hay không thì cũng sẽ bị nghi ngờ, chẳng qua là bây giờ bị nghi ngờ nhiều hơn thôi.”
Từ khi Cố Vân Tiện hồi cung, nàng ta đã sai người tung tin Doãn Phồn Tố và Hoàng Thứ tử được sủng ái, phụ thân lại sắp xếp đại thần ở trong triều đề xuất muốn lập Hoàng Thứ tử làm Thái tử.

Những chuyện này không chỉ để ly gián quan hệ của Cố Vân Tiện và Doãn Phồn Tố, quan trọng hơn cả là khiến Hoàng đế nghi ngờ Doãn Phồn Tố có lòng muốn gây rối.
Tuy rằng mấy năm nay, bệ hạ sủng ái Doãn Phồn Tố, nhưng lại không giống như đối với Cố Vân Tiện.

Năm đó chính mình bị tính kế, khiến Người nhận ra mình có tham vọng với hậu vị, từ đó về sau liền bị thất sủng nhiều năm.

Nếu Doãn Phồn Tố cũng bị gán tội danh này lên người, có lẽ cũng chẳng đạt được cái gì tốt.
Huống hồ, Hoàng đế phát hiện thần tử cùng với Hoàng hậu của mình có khúc mắc, trong lòng ắt hẳn cũng thập phần không vui, nhờ đó khiến bệ hạ giận chó đánh mèo lên tất cả những người biết được chuyện này.

Doãn Phồn Tố đụng phải một màn chết người như vậy, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không giải được vướng mắc trong lòng Hoàng đế.HẾT CHƯƠNG 143.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.