Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 140


Bạn đang đọc Phế Hậu Xoay Người Ký – Chương 140


Cố Vân Tiện tìm khắp nơi ở trong cung đều không thấy Hoàng đế.
Sau khi hắn từ trường mã cầu về Đại Chính cung, rất nhanh đã dẫn theo Lữ Xuyên rồi đi ra ngoài, không ai biết bọn họ đi đâu.
Hà Tiến trông thấy Cố Vân Tiện đứng trong Đại Chính cung thì kinh sợ hỏi: “Nương nương tìm bệ hạ… Có chuyện gì sao?”
Cố Vân Tiện trầm mặc một lát rồi lắc đầu: “Thôi khỏi, nếu bệ hạ không có ở đây, vậy thì ngày khác bổn cung lại đến.”
Hà Tiến đi theo bên cạnh nàng, liên mồm cáo tội.

Cố Vân Tiện không phản ứng lại, chỉ lạnh lùng bước khỏi cửa lớn của Đại Chính cung.
Thời điểm này vừa lúc mặt trời sắp lặn, phía chân trời có một đám mây đỏ như lửa, khiến người nhìn cảm thấy lòng vừa náo nhiệt lại trống rỗng.
Cố Vân Tiện hơi ngửa đầu, nhìn chăm chú vào nắng chiều hoa mỹ, bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày xưa cùng Hoàng đế ngồi dưới giàn trồng hoa ở Hàm Chương điện ngắm hoàng hôn.
Hắn dùng cánh tay hữu lực ôm lấy nàng từ phía sau, đôi môi mỏng ghé vào bên tai nàng, khẽ cười nói: “Dù ánh nắng chiều có đẹp, nhưng lại luôn có chút thê lương, trông không được may mắn.

Nếu nàng thật sự thích ánh sáng xán lạn, hay là ngày khác trẫm cùng nàng ngắm mặt trời mọc?”
Lúc ấy, nàng còn cười liếc hắn một cái, nói: “Ngày nào bệ hạ cũng phải lâm triều, làm sao có thời giờ cùng thần thiếp ngắm mặt trời mọc? Đã vậy, ở trong cung làm gì có mặt trời mọc đẹp? Phải đi lên núi mới có.”
Hắn cười to, thuận miệng nói sang chuyện khác.

Chờ đến khi bọn họ thật sự đi Mậu Sơn thì lại quên mất chuyện này, cũng chưa từng cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Hàm Chương điện, nàng ở đó hai năm, lúc đó chỉ ẩn nhẫn không thể phát tác, tùy cơ mà liệu, một lòng chỉ muốn báo thù.

Cũng chính trong quá trình này, nàng cúi mình hầu hạ, cùng hắn dịu dàng thắm thiết.

Cho dù sau này biết những lời đó đều là hư tình giả ý, nhưng hai năm đó quả thực là thời gian thân mật nhất của bọn họ.
Hiện giờ nghĩ đến, lại không nhịn được có chút hoài niệm.
Cố Vân Tiện đi tới cửa sau của Hàm Chương điện, không hề bất ngờ khi thấy Lữ Xuyên đứng phía đông ngoài cửa điện.

Y nhìn thấy nàng một mình tiến đến thì kinh ngạc, trên trán đổ mồ hôi, lồng ngực vẫn còn phập phồng, dường như vừa trải qua một hồi chạy kịch liệt.
“Hoàng hậu nương nương… Người đây là?” Y nói với giọng điệu lắp bắp.
Cố Vân Tiện cắt ngang lời y, trực tiếp hỏi: “Bệ hạ ở bên trong sao?”
Lữ Xuyên thoáng quay qua nhìn hướng về trong điện, gật đầu đáp, “Dạ…”
“Để ta đi vào.” Cố Vân Tiện bình thản ra lệnh.
“Nương nương vào đó, là muốn làm gì?”
Cố Vân Tiện nói: “Bổn cung có chuyện muốn nói với bệ hạ.” Dừng một chút, nàng lại bổ sung, “Lữ đại nhân yên tâm, bổn cung biết gần đây, tâm trạng của bệ hạ không tốt, ta sẽ không ồn ào với Người.


Ta tìm bệ hạ, là vì cái khác…”
Nàng vốn nghĩ rằng Lữ Xuyên sẽ tiếp tục ngăn cản mình, đã âm thầm chuẩn bị một đống lý do để từ chối.

Ai ngờ vừa dứt lời, y chỉ do dự một cái chớp mắt, rồi giống như đã hạ quyết tâm, đáp một cách dứt khoát: “Được.

Nương nương vào đi ạ.” Ánh mắt nhìn vào trong điện: “Chỉ có điều là bệ hạ đã uống chút rượu, có khả năng không được tỉnh táo, nương nương phải…”
Cố Vân Tiện khẽ gật đầu, bước vào đông điện.
Tẩm điện này đối với nàng mà nói là quá quen thuộc, cho dù đã năm năm không trở lại, lại vẫn nhớ như in mỗi một đồ vật, mỗi một bài trí ở nơi này.

Sau khi  nàng dọn ra ngoài, Hàm Chương điện vẫn chưa có người khác vào ở, cho nên vẫn duy trì dáng vẻ như lúc nàng rời đi.

Cố Vân Tiện nhạy bén quét một vòng trong điện, không hề bất ngờ khi thấy được qua cửa sổ bóng dáng Hoàng đế đang nằm ngửa trên trường kỷ.
Đó là chỗ hồi xưa mà nàng thích nhất.

Dùng xong bữa tối, cầm một quyển sách rồi dựa vào mặt trên, nhàn nhã đọc, hoặc không làm gì cả chỉ lẳng lặng mà nhìn ngắm cây cỏ um tùm trong đình, hoa vừa hé nở, bất tri bất giác đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Lúc đó, hắn thường xuyên trêu chọc nàng, nói nàng chỉ có lúc này mới có vẻ không khéo léo như bình thường, bộ dáng lười nhác rất giống một đứa trẻ không lớn nổi…
Nhiều năm trôi qua, nàng thấy được hắn ở cùng một nơi.

Hắn cũng lười biếng mà nằm trên đó giống như nàng năm ấy, dường như chỉ muốn đắm chìm trong chuyện cũ, không muốn tỉnh dậy.
Nàng chậm rãi đến gần hắn, mỗi một bước đều thả xuống vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất sợ quấy nhiễu gì đó.
Trên mặt sàn gạch bóng loáng để hai bầu rượu nằm ngả nghiêng, đều đã rỗng tuếch.

Nàng ngửi thấy mùi rượu rất nồng trong không khí, nỗi lo trong lòng càng sâu thêm.
Nàng đứng yên bên trường kỷ, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hoàng đế.

Hai mắt mắt nhắm nghiền, trên gương mặt tái nhợt xen lẫn sắc hồng lạ thường, nhìn qua lại có chút không giống hắn.
Rõ ràng ban ngày, khi nhìn thấy hắn ở trong sân mã cầu, trông hắn vẫn phấn chấn oai hùng, nói nói cười cười, nhưng chỉ chớp mắt, lại cô đơn đến vậy.

Quả nhiên, từ xưa đến nay hắn vẫn là kẻ hiếu thắng nhất, không dễ dàng chịu yếu thế trước ai.
Đáy lòng bỗng nảy lên nỗi chua chát, nàng nhấp môi, nhẹ giọng kêu: “Bệ hạ.”

Hắn không phản ứng.
Nàng khẽ cúi người xuống, ghé sát vào mọt chút, “Bệ hạ, Người tỉnh dậy đi.

Là thần thiếp, thần thiếp có chuyện muốn nói với Người…”
Lông mày anh tuấn nhíu lại, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Đôi  mắt đen của hắn trầm tĩnh như một đầm nước lạnh, chiếu rọi lên dung nhan thanh lệ của nàng.

Hắn yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt có phần hoảng hốt khó hiểu, dường như không thể lý giải được thứ mà mình vừa nhìn thấy.

Một lát sau, lông mày sắc bén chậm rãi giãn ra, nở một nụ cười ôn nhu, “Là nàng ư…”
Trong tẩm điện u tối, Cố Vân Tiện cảm thấy toàn thân hắn đều được bao phủ bởi một cảm xúc kỳ dị.
Phảng phát người bị đè dưới vách núi, bỗng nhiên bắt được cái cây khô trên vách đá, cho dù biết sau khi chặt đứt cây vẫn là kết cục tan xương nát thịt, cũng không nhịn được mà cảm thấy vui sướng vì có thể kéo dài hơi tàn đến giờ khắc này.
Nàng còn chưa kịp nói gì, tay đã bị hắn nắm lấy, kéo vào trong lòng.
Sau cảm giác trời đất quay cuồng, nàng kinh ngạc phát hiện bản thân bị hắn đè dưới thân, còn khuôn mặt của hắn đang để sát ở trên nàng.
Hai người dựa vào rất gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở toàn là mùi rượu từ chỗ hắn phun ra.
“Bệ hạ…” Nàng thử gọi một tiếng, còn chưa nói xong đã bị hắn cắn vào môi, chặn lại câu nói kế tiếp.
Bờ môi của hắn rất nóng, mang theo ý chí chiếm đoạt vô cùng nóng bỏng, vội vàng tới mức hơi hung tợn.

Nàng bị hôn đến không thở nổi, vừa hé miệng đã cảm giác được đầu lưỡi của hắn đang tiến vào trong miệng mình.
Hắn công thành đoạt đất, mạnh như vũ bão, nàng chỉ có thể không ngừng tháo chạy, không kìm được mà lui về phía sau, nhưng giường mỹ nhân chật hẹp, nàng lại bị hắn vây dưới thân, vốn không thể lui.
Cố Vân Tiện thấy hơi hoảng loạn, mờ mịt mà không biết làm sao.
Đây không phải cảnh tượng mà nàng đã nghĩ.

Nàng tới đây là giải thích rõ mọi chuyện, chứ không phải tới cùng hắn…
Tuy hai người là phu thê nhiều năm, nhưng cũng có thời gian 5 năm chưa từng chung giường.

Cục diện hỗn loạn như vậy, nàng thật sự không biết phải đối phó như thế nào.
Hắn nhanh nhạy phát hiện nàng có ý định lùi bước, lưng đột nhiên căng thẳng, rồi sau đó rốt cuộc cũng buông lỏng ra nàng.
Thối lui một chút, hắn cười khổ nhìn vào mắt nàng, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, “Không muốn?”

Nàng há miệng thở dốc, lại không tài nào phát ra tiếng được.

Nên nói gì đây?
“Ngay cả trong mơ, ta cũng không thể được như ước nguyện…” Trong thanh âm của hắn tràn đầy chua xót và tự giễu, “Nếu đã như vậy, thì tại sao lại cho mơ một giấc mộng như vậy?”
Nàng nghe hắn nói mà sửng sốt tại chỗ.
Hắn cho rằng, đây là một giấc mộng ư?
Nương theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ để quan sát hắn, lại thấy hắn tuy rằng mồm miệng còn coi là rõ ràng, động tác lại có chút lung lay, rõ ràng là say đến không còn tỉnh táo.

Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thể giới của bản thân, cho rằng những gì nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Bởi vì ở trong mộng, hắn mới dám phóng túng bản thân như vậy, mới dám không cần kiêng kỵ gì mà thân cận với nàng sao?
Cố Vân Tiện nhớ tới mấy năm nay, hắn luôn đối xử với mình ôn hòa lại khắc chế, cảm thấy đúng là hành động vừa nãy của hắn chỉ có trong mơ mới có thể làm được.
Nhưng nàng, lại muốn né tránh hắn…
Mắt thấy hắn chống một tay lên trường kỷ, hình như muốn rời đi ngay thì nàng cũng không  biết mình lấy dũng khí từ đâu, ôm chặt eo hắn.
“Tồn Khanh…” Nàng nhẹ giọng gọi, trong giọng nói là tình ý mà đã nhiều năm chưa từng có.
Hắn giật mình kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy ánh sáng lóe lên từ chiếc trâm cài hồng ngọc trên búi tóc của nàng, “Nàng gọi ta… Là gì?”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn rồi cười nhẹ, hốc mắt hơi đỏ lên, “Tồn Khanh.

Không phải bệ hạ thích nhất là thần thiếp gọi Người như vậy sao?”
Hoàng đế nhìn nàng một hồi lâu, rồi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

Là nụ cười rất nhạt, nhưng lại rất chân thật.
Hắn cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi nàng, một bàn tay khác cũng nắm lấy chiếc trâm cài, từ từ rút ra.

Không có trâm cài cố định, một bó tóc đen theo gương mặt rũ xuống, cùng với làn da trắng nõn của nàng, càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Thân thể hai người lại một lần nữa quấn quýt lấy nhau, như dây leo đan xen.
Hồi chiều, Doãn Phồn Tố nói cho nàng biết rằng, 5 năm qua bệ hạ chưa từng lâm hạnh phi tần hậu cung.

Tuy lúc ấy nàng tin tưởng, trong lòng lại luôn cảm thấy việc này quá bất thường, suy nghĩ miên man nhưng vẫn không dám chắc chắn.

Nhưng giờ phút này cảm nhận được động tác của hắn, thì tâm của nàng rốt cuộc cũng yên ổn, cũng không còn bất kỳ nghi hoặc nào nữa.
Xưa nay, hắn là người thương hương tiếc ngọc, theo lý là người luôn tán tỉnh hết mức có thể.

Tuy rằng những kỹ xảo đó làm cho thân thể sung sướng, lại cũng khiến nàng nảy sinh mâu thuẫn trong lòng.

Mỗi lần thấy hắn như vậy, nàng sẽ không kìm được mà nghĩ đến, hắn có rất nhiều phụ nữ, cũng đủ để hắn từ từ lĩnh ngộ, làm thế nào để một phụ nữ động tình, làm thế nào đề cùng hắn cộng phó Vu Sơn.
Nhưng tối nay, hắn lại không còn ôn nhu như xưa, lỗ mãng mà nóng nảy, quả thực chả khác gì một lang quân thiếu niên chưa trải sự đời.


Ngón tay thon dài chỉ cần hai ba lần đã cởi bỏ dây lưng áo của nàng, kéo xiêm y nàng dễ như trở bàn tay.
Da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí rét lạnh, khiến nàng không nhịn được co rúm lại.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thân hình nóng bỏng của hắn đã bao phủ.
Nhiệt độ trong tẩm điện không dừng tăng lên, rất nhanh nàng đã không còn cảm nhận được sự lạnh lẽo, mà chỉ cảm thấy nóng, mỗi một tấc da thịt đều đang nóng lên.

Gáy ngọc hơi ngước lên, làn môi đỏ bừng phát ra tiếng rên rỉ hút hồn, thân hình của hắn cũng theo đó mà run lên, lại không hề tỏ ra do dự mà tiến vào trong cơ thể nàng.
“A…” Hai người đồng thời thở dài một tiếng, không phân biệt là được vui sướng hay là đau khổ.
Đã lâu không hoan ái, cơ thể của hai người đều có chút xa lạ với đối phương, nhưng từ giờ phút kết hợp này, toàn bộ ký ức về những đêm ân ái triền miên cũng ùa về, mang theo sắc hồng kiều diễm.
Khi hoan hảo, hắn thích thong thả mà vuốt ve xương quai xanh, bộ ngực sữa, cùng với chiếc bụng bằng phẳng của nàng… Hắn tập võ từ nhỏ, đầu ngón tay có vết chai mỏng, mỗi khi âu yếm đều khiến nàng run rẩy.

Mà nhìn thấy nàng như vậy, hắn thường sẽ nở nụ cười lưu manh.
Hắn còn thích nàng nói chuyện bên tai mình, mỗi lần đều phải ép nàng xin tha mới vừa lòng.

Nhưng nàng càng xin tha, thì hắn càng hưng phấn, cuối cùng đều trở thành một đêm triền miên không nghỉ.
Hóa ra những chuyện này, nàng chưa bao giờ quên…
Gương mặt hồng đến lạ thường, đúng lúc này hắn lại hung hăng đụng vào nàng một chút, làm nàng thiếu chút nữa thì thét ra tiếng chói tai.
Cằm bị nâng lên, trong mông lung nàng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn.

Gần đây, hắn gầy đi rất nhiều, ngũ quan cũng bởi vậy mà càng trở nên nguy hiểm hơn, đôi mắt đen vô cùng mê hoặc lòng người, giờ phút này đang chuyên chú nhìn nàng.
Nàng cảm thấy trong mắt hắn dường như đốt một đóm lửa, còn nàng là củi, sẽ bị đốt thành than bất cứ lúc nào.

Nhưng suy nghĩ như vậy không khiến nàng sợ hãi mà ngược lại còn thêm kích động.

Cố Vân Tiện chợt ôm lấy cổ hắn, cắn một phát lên vai hắn.
Hắn bị đai, lại không hề lùi bước nửa phần, để mặc hàm răng của nàng khảm thật sâu vào da thịt, đồng thời động tác dưới thân không ngừng.
Cố Vân Tiện cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn loạn, choáng váng đến mức không còn cách nào suy nghĩ.

Thân thể hắn chôn thật sâu vào cơ thể mình, nàng có thể cảm giác được chỗ vô cùng nóng bỏng kia, mà hàm răng mình cắn lên vai của hắn, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Dường như giờ khắc này, bọn họ thật là hai cây cùng một cội, cốt nhục dây dưa, vĩnh viễn cũng không thể tách rời.
“Vân nương…” Âm thanh của hắn chợt biến đổi, khàn khàn mà gọi nàng một tiếng.

Nàng như bị sấm đánh, chớp mắt run rẩy không thôi.
Hai người ôm chặt lấy đối phương, cùng nhau leo lên đỉnh dục tình…HẾT CHƯƠNG 140.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.