Đọc truyện Phế Hậu Tướng Quân – Chương 2: Thần, không còn gì để nói
Binh lính từ sau chạy tới kéo nàng lên, khi ấy chân của nàng
đã in bốn, năm vết rắn cắn, khuôn mặt trắng bệch nhận lấy Phong hỏa Liên hoàn
tiễn từ tay binh sĩ. bàn tay run lẩy bẩy.
Họ bắt được một con rắn từ trên người nàng, rắn trắng vằn
đen. Có người thấy thần sắc của nàng khác lạ, dè dặt hỏi: “Tướng quân không sao
chứ?”
Nàng cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, môi không còn chút
máu, hít một hơi trả lời rõ ràng: “Có rượu không?”
Có người đưa cho nàng một túi da đựng rượu, nàng hớp một ngụm
lớn, giống như né tránh thứ gì đó bay nhanh tới phía sườn núi. Khi về cung, phó
tướng Vương Nam đang điểm danh quân số, thấy nàng cả người đầy đất, còn bốc mùi
hôi thối, tất cả không ai dám tin.
Vương Nam thuận tay chỉ một thị nữ nhanh nhẹn: “Mau giúp Tướng
quân tắm rửa thay quần áo.”
Thị nữ đó vui vẻ ra mặt, bởi nàng ta biết mình vừa thoát chết
Tối, nàng sốt cao, mơ màng nói nhảm vài câu, thị nữ kia lanh
lợi, không dám sơ ý, rất nhanh chạy ra ngoài, nhưng không biết phải bẩm báo với
ai. May sao lúc ấy Vương Nam vốn ngủ muộn, thấy nàng ta hớt ha hớt hải, bèn giữ
lại hỏi, dù sao cũng là Thái tử phi Viêm triều, hắn cũng thấy hơi khó xử.
Hoàng thượng lúc này đang ở Ngọc Lan cung của Khương Hậu.
Thái giám canh cửa chạy vào bẩm báo, còn chưa hết lời đã bị Mộ Dung Viêm ném gối
đuổi ra.
Thị nữ nói rất nghiêm trọng, Vương Nam thẩm tra khắp đại
lao, xem có ai là người của Thái y viện không, hỏi cả canh giờ mới tìm được người.
Hắn tức tốc đến Phồn Hoa uyển nơi Tả Thương Lang đang tạm nghỉ. Lão Thái y bắt
mạch, kêu lên vài tiếng “thật nguy hiểm”, run rẩy kê đơn, sai cung nữ giúp nàng
hạ nhiệt, đợi đến khi sắc xong thuốc cũng đã nửa đêm.
Người ít, còn nàng giãy giụa không chịu uống thuốc, Vương
Nam cũng đành bất chấp tị hiềm, nói với thị nữ: “Ồm chặt nàng, ta sẽ đút thuốc.”
Ép buộc một hồi, cũng sang canh tư.
Vương Nam dặn dò thị nữ, Thái y tạm nghỉ ngoài điện, lúc ra
đến cửa còn nghe thấy tiếng nàng đang mê sảng, nội dung mơ hồ, nghe không rõ.
***
Mộ Dung Viêm đưa Khương Bích Lan về triều, đã có nhiều lời đồn
thổi nổi lên. Nhiều người biết tình cảm của hắn đối với Khương Bích Lan, cũng
biết hắn sẽ phế Hoàng hậu cũ.
Mọi cặp mắt đều đang nhìn vào, nhưng không ai đoán được rốt
cuộc câu chuyện sẽ ra sao.
Tả Thương Lang quỳ ngay ngắn trước triều, phía trước mặt là
bản tấu chương bị quăng xuống đất, ở trên viết rõ ràng việc Vương Nam Tướng
quân đêm khuya vào Phồn Hoa uyển nơi Thái tử phi đang ở, đến tận sáng sớm hôm
sau mới rời đi.
Mộ Dung Viêm nói giọng lạnh như băng: “Tả Thương Lang, nàng
thân là Hoàng hậu Viêm triều, vậy mà lại gây ra chuyện này, nàng còn gì để
nói?”
Triều thần cúi đầu đứng nghiêm túc, Vương Nam không thể ngờ
được có người sẽ bẩm tấu chuyện này, quỳ trên mặt đất thất thanh: “Hoàng thượng,
mạt tướng gan to tày trời cũng không dám có ý đồ bất chính với nương nương, đêm
đó…”
“Thần thiếp… không có gì để biện minh.” Tả Thương Lang nhẹ
nhàng đáp, nhưng mọi người đều nghe rất rõ ràng, nàng từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu,
nói từng chữ: “Xin Hoàng thượng trách tội.”
Mộ Dung Viêm nhìn người đang khom gối quỳ, cảm thấy không có
chút hứng thú. Hắn vẫy vẫy tay, Vương công công ở bên cạnh giọng the thé tuyên
chỉ: “Nay Hoàng hậu Viêm triều Tả thị đã không còn trong sạch, làm hổ thẹn
hoàng gia, tội đáng phải chết” Vương công công len lén nhìn sắc mặt Hoàng hậu:
“Nhưng niệm tình Tả thị cầm quân chinh chiến, có công trong việc xây dựng cơ
nghiệp Đại Viêm, tội chết được miễn. Nay phế ngôi vị Hoàng hậu, phong làm Hộ quốc
Tướng quân, khâm thử. Tả Tướng quân, mau tạ ân điển.”
“Thần… đa tạ long ân.”
Không ai nói gì, toàn bộ quan lại trong triều đều nhìn nàng
với ánh mắt thương hại, ngay cả Vương Nam cũng nhìn ra, muốn gán tội cho người,
sợ gì không có lý do.
Mộ Dung Viêm vẫn đứng ở trên cao, hắn hy vọng nhìn ra được
chút biểu cảm nào từ khuôn mặt đó, nhưng nàng chỉ cúi đầu, nên hắn đành từ bỏ,
dù sao… chuyện này cũng hơi quá đáng.
Có điều, Tả Thương Lang, ta giao toàn bộ binh quyền Viêm triều
vào tay nàng, chắc nàng cũng nên biết hài lòng.
“Nàng còn gì để nói?”
“Thần… không có gì để nói.”
“Nếu đã không, vậy mau đem phượng ấn giao cho bộ Lễ. Ngoài
ra, Tướng quân phủ của nàng vẫn sẽ là Tả tướng phủ.
“Tuân mệnh.”
Tả Thương Lang chuyển đến phủ Tướng quân, nơi này là một tòa
biệt phủ gần Hoàng cung nhất, cũng có thế nói là xa hoa, rộng lớn. Vương Nam đi
theo nàng thỉnh tội, nàng cũng chỉ cười trừ, một nụ cười đau thương mà chua xót
***
Thoáng cái, đã đến ngày phong tân Hoàng hậu.
Nghi thức long trọng, Khương Bích Lan vận bộ cung trang cầu
kỳ, một màu đỏ cao quý, màu đỏ hoa lệ, màu đỏ đoan trang mà uy nghiêm. Quan tư
lễ thực hiện nghi thức không chút sai sót, còn nàng chịu trách nhiệm đảm bảo an
toàn và duy trì trật tự ở ngoài đại điện.
Nàng đứng trên mái, đó là nơi có thể quan sát rõ toàn bộ
hoàng cung. Có thể trông thấy thích khách, có thể trông thấy binh mã các lộ,
cũng có thế trông thấy Hoàng hậu lộng lẫy trên lễ đài. Vẻ đẹp của nàng ấy, đủ
khiến tất cả mọi người phải tự ti.
Bao gồm cả người đang đứng trên chỗ cao này – Tả Thương
Lang.
Vẻ đẹp đó, quả thực khiến người ta ghen tị.
Nếu Tả Thương Lang có ý muốn Mộ Dung Viêm sẽ xót thương
nàng, nàng đã chết từ lúc bấy giờ rồi. Có làn gió thổi qua, thêm vài phần buốt
giá, nàng nhìn về phía buổi đại lễ bên dưới, hai người họ tay trong tay. Cho dù
nàng cố gắng không nghĩ ngợi nữa, nhưng vẫn không tránh được cảm giác quạnh
hiu. Nơi biển người khó tới, một vai phụ, đang ngắm vai chính cô đơn.
Đám đông có vẻ khác thường, Tả Thương Lang lao tới trong chớp
mắt, nỏ trâm độc của tên thích khách vừa giương, nàng đã vặn trật tay hắn, sau
đó nhanh chóng điểm huyệt, cuối cùng áp giải hắn rời khỏi, ra bên ngoài mới
giao cho Vương Nam, không hề gây ra bất cứ sự hỗn loạn nào.
Cả đội Ngự lâm quân không ai dám mở miệng, tin này truyền ra
ngoài họ sẽ bị phạt tội không làm tròn chức trách, sợ rằng chém đầu vẫn còn nhẹ
nhàng. Nàng cũng không nói gì, lặng lẽ quay lại vị trí cũ, vẫn chăm chú quan
sát toàn cục như con sói cần mẫn.
Người người trong Ngự lâm quân đều mở to mắt, chỉ mong có thể
lục soát cả con kiến đang bò qua.
Tối, nàng trở về phủ Tướng quân. Cả một ngày phải cảnh giác
đề phòng, nói không mệt chắc chắn là nói dối. Trong phủ chỉ có một thị nữ lần
trước được đưa tới, nàng đặt tên là Tả Vi Vi, khiến cung nữ đó cảm động tới mức
chỉ hận không thể dập đầu lạy ba cái.
Ngâm mình trong nước ấm, nàng vuốt nhẹ cơ thể hơi thô ráp của
mình, ngắm nhìn làn da màu bánh mật trong nước, tự nhiên thở dài một tiếng.
Siết chặt tấm chăn mỏng trên giường, vẫn không sao ngủ được,
nàng chăm chú ngắm nhìn ngọn nến cháy bập bùng trên bàn, cảm giác thế giới này
quá mức tịch liêu.
Đột nhiên có tiếng động khe khẽ, Tả Thương Lang lập tức nắm
chặt cung bạc bên gối, vừa xoay người đứng dậy đã bị một thân hình đè nặng xuống,
sau đó ánh nến trên bàn cũng phụt tắt.
Người này toàn thân nồng nặc mùi rượu, vô cùng thô bạo xé
tan váy trong của nàng. Chỉ là hơi thở này, nàng nhận ra là của hắn. Nàng không
phải không vui mừng ngạc nhiên, chỉ là thấy có chút mông muội, dường như không
tin vào mắt mình. Người này… bỏ lại tân Hoàng hậu mới sắc phong, chạy đến đây
làm gì?
Hắn không để nàng phải nghi hoặc hồi lâu, chẳng hề làm bước
dạo đầu, tiến sâu vào cơ thể nàng. Còn nàng, rõ ràng đã hoàn toàn thích nghi với
hắn.
Mộ Dung Viêm thỏa mãn rên rỉ vài tiếng. Cơ thể này lúc nào
cũng vậy, dù hắn chỉ cần dùng một tay chạm nhẹ, nàng đã có những chuẩn bị thích
hợp chào đón hắn.
Lực ở tay hắn hoàn toàn không có chừng mực, lưu lại vài vết
mờ trên làn da bánh mật của nàng. Cảm nhận được sự phối hợp của người phía dưới,
hắn càng điên cuồng hơn, như đang phát tiết gì đó, cánh tay to rộng của hắn như
muốn nghiền nát hàng lông mày của nàng. Nàng rên khẽ, cuối cùng không chịu nổi
gạt tay hắn ra, hắn lại dùng sức áp chế nàng dưới thân, lực càng mạnh hơn, giọng
nói mơ hồ: “Ta còn tưởng nàng không biết đau là gì!”
Tả Thương Lang không biết vì sao hắn tức giận, nỗ lực phối hợp
cùng hắn để giảm bớt đau đớn cho mình.
Hắn đứng dậy, ép nàng mở miệng, đem một viên thuốc màu đỏ ấn
vào, dùng sức bắt nàng nuốt xuống, quay người mặc quần áo chỉnh tề rời đi.
Đến, thần không biết quỷ không hay, đi, cũng như chưa từng
có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Tả Thương Lang ôm tấm chăn mỏng ngồi trước đầu giường,
cơ thể nóng bừng dần nguội lạnh, trống rỗng khôn cùng.
Nàng thắp lại ngọn nến, nhìn chằm chằm thứ ánh sáng trên
bàn, sau đó nhắm mắt ngủ.
***
Lúc trước Viêm triều hai phe phân tranh, một số nước lân
bang thừa cơ gây rối, nay đại cục ốn định, đương nhiên phải xử lý chuyện biên
cương. Vì thế, Tả Thương Lang không ở trong cung thường xuyên, nàng thường ở
ngoài biên ải, chỉ có trên những bức quân hàm từ xa chuyển về kinh mới không ngớt
những nét chữ rắn rỏi của nàng.
Tháng thứ hai, truyền đến tin Khương Hoàng hậu mang thai,
triều đình trên dưới vui mừng khôn xiết, Tả Thương Lang ngồi trong doanh trại
ngoài biên cương ngắm nhìn tấm thiếp màu đỏ, bên trong có kèm mật chỉ phải công
hạ Lạc Liêu. Nàng chỉnh tề ngồi trong trướng lớn, nghĩ về người ở phương xa…
lúc này chắc hắn đang rất hạnh phúc.
Người có tình… cuối cùng cũng thành thân thuộc.
Quân hàm qua lại thường xuyên, chữ viết của hắn ngắn gọn mà
súc tích, Tả Thương Lang thường nhớ lại lần đầu hắn hỏi nàng đầy mê hoặc: “Có
phải nàng thích ta?”
May thay nàng không có nhiều thời gian nhung nhớ, ngoài biên
ải bão cát rất lớn, khí hậu không ổn định, ốm là chuyện rất xa xỉ đối với nàng.
Thế nên, nàng học cách tự bảo vệ mình, học cách tự chăm sóc mình, học cách kiên
cường, cũng học được sự trầm tĩnh. Trước mặt các thuộc hạ của mình nàng luôn là
một người tính toán kỹ càng. Nhưng trong số các nước lân bang, Liêu Thành là lớn
nhất. Tả Thương Lang vốn định dùng kế vây hãm, ngăn thương gia vào thành, vây một
năm rưỡi sẽ bắt đầu ra tay, để có thể giảm số lượng hy sinh đến mức tối thiểu.
Giờ nếu muốn dùng Liêu Thành làm quà chúc mừng tiểu Hoàng tử, thời gian không
thế chậm trễ được nữa.
Liêu Thành địa thế hiểm yếu, nếu chỉ có quốc vương Phan Lập
Hồng thì không đáng sợ, có điều…
Tả Thương Lang lặng lẽ lật xem cuốn sổ trong tay, đó là tư
liệu về tướng Long Bình của Liêu Thành. Người này không ham tửu sắc, được lòng
quân sĩ, dụng binh như thần. Khi Mộ Dung Viêm và Mộ Dung Nhược tranh đấu, hắn
chi dựa vào vỏn vẹn gần mười vạn binh lực trong tay lập ra Liêu Thành, đưa Phan
Lập Hồng lên làm vua.
Người này vô cùng cơ trí, hắn đã tính toán đường lui cho
Liêu Thành khi Mộ Dung Viêm đánh bại Mộ Dung Nhược. Hiện nay lương thảo trong
thành đầy đủ, dùng kế “dĩ dật đãi lao”1, bởi đại quân của Tả Thương Lang từ xa
tới, cần dùng số lượng lương thảo khổng lồ. Hơn nữa nếu luận địa hình, chắc chắn
không thể am hiểu bằng đối phương.
Tả Thương Lang phân tích hậu quả bẩm báo Mộ Dung Viêm, nhận
được sáu chữ hồi âm: “Không tiếc bất cứ giá nào!”
Ngữ khí quyết tuyệt, mệnh lệnh không thể làm trái, bất cứ
giá nào?
***
Tả Thương Lang mật lệnh phó tướng Thành Đào quản lý toàn bộ
việc quân. Hai người bí mật bàn bạc đến đêm, Thành Đào vẻ mặt ưu sầu nhìn nàng
rời khỏi quân doanh.
Tả Thương Lang vốn định đi hành thích Long Bình, nhưng đã xảy
ra chuyện ngoài ý muốn.
Thủ vệ Liêu Thành sao có thể phát hiện ra nàng, nhưng nàng
tìm khắp phủ Long Bình mấy giờ, cũng không thấy bóng dáng người đó. Sau đấy mới
biết hắn ở trên tường thành, đi tuần cả đêm.
Hắn cũng nghe qua danh tiếng Tả Thương Lang, biết rõ lần này
đối phương tình thế bắt buộc, tuy đã chuẩn bị gần ba năm, nhưng thắng bại vẫn rất
khó đoán. Nói không lo lắng, là nói dối.
Tả Thương Lang ở đứng trên đường cách thành hơn hai dặm đợi
hắn, từ canh ba nửa đêm đến tận khi trời sáng.
Nàng quan sát địa hình, tuy Phong hỏa Liên hoàn tiễn bị bẻ
thành đai kim loại thô cứng đeo bên hông, nhưng nàng tự tin khi kiệu đi qua,
trong chớp mắt sẽ bắn chết hắn, hơn nữa nàng còn có thể đào tẩu một cách suôn sẻ.
Nhưng… hắn cưỡi ngựa đi qua.
Tả Thương Lang hơi lúng túng, cho dù có nhanh hơn nữa, cũng
không thể dùng Phong hỏa tiễn bắn chết hắn, ngựa cũng vẫn còn nguyên.
Thế nên, lần đầu tiên, kế hoạch ám sát của nàng thất bại.
Nhưng không sao, nàng an ủi bản thân, đến phủ hắn thăm dò.
Long phủ quả thực không có quá nhiều thủ vệ, Tả Thương Lang
điều tra tứ phía nơi này, may lại đúng lúc nửa đêm, có cỏ cây che bóng. Nàng
yên lặng nấp trong bụi cỏ trước cửa sổ phòng hắn, trong lúc vừa định lắp Phong
hỏa Liên hoàn tiễn, có thứ gì đó mát mát bò lên chân.
Tả Thương Lang cúi đầu nhìn thấy một con rắn ‘xanh xanh đỏ đỏ,
đang khè cái lưỡi về phía mình. Lúc ấy, nàng không nghĩ được gì hết, hét lên một
tiếng giữa Long phủ nhỏ bé này.