Phế Đế Vi Phi

Chương 87: Tiêu Chấn Diệp Ta Đau Quá


Bạn đang đọc Phế Đế Vi Phi – Chương 87: Tiêu Chấn Diệp Ta Đau Quá


14/08/2022
Edit: Chary
_______________________
Hạ Vân Dương sa sầm mặt bỏ đi.

Tiêu Chấn Diệp đem một chữ tao diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, hắn ta sợ nếu mình còn ở đó thì sẽ nôn ra mất.
Trong phòng.
“A ~” Mộc Tử Khâm bỗng đứng bật dậy, Tiêu Chấn Diệp vì thế té xuống khỏi người y, ngã ngồi trên đất.
“Tử Khâm, ngươi làm gì vậy ~” Tiêu Chấn Diệp dùng một tư thế vô cùng quyến rũ nằm nghiêng dưới nền đất, vai ngọc bán lỏa, mị nhãn như tơ liếc nhìn Mộc Tử Khâm mà ủy khuất lên án.
Mộc Tử Khâm sởn cả gai ốc: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước đây.”
Dứt lời liền xoay người ly khai.
“Tử Khâm à…” Tiêu Chấn Diệp với theo định gọi y lại, ai ngờ Mộc Tử Khâm càng tăng tốc rời đi, bộ dáng như thể đang chạy trối chết.
………
Tại một khách điếm không mấy bắt mắt chốn hoàng thành.
Hắc y nam nhân lẳng lặng đứng bên cửa sổ vừa phẩm trà vừa dõi mắt ngắm nhìn phong cảnh ngoài kia, toàn thân đều tản ra hơi thở tao nhã thần bí.
“Chủ thượng, cầu ngài cứu ta với!” Có nam nhân nọ tiến tới bịch một cái quỳ trước mặt hắc y nhân, gã ta tháo mặt nạ, đúng là Mạnh Hoằng Tế.
Gã ta bấy giờ đầu bù tóc rối, thoạt trông rất nhếch nhác.
“Lý do.” Hắc y nhân thong thả lắc chén trà trong tay rồi nói ra hai chữ, hắn không hề quay đầu, giọng nói u ám trầm khàn phảng phất vọng về từ chốn địa ngục thâm sâu, kỳ quái quá đỗi khiến người ta sởn tóc gáy.
Mạnh Hoằng Tế vô cớ run lẩy bẩy khi nghe giọng nói kia, “Mạnh Quốc đại thể đã nằm trong tay mẫu phi ta, đợi ta trở về, liền hiến Mạnh Quốc cho….! chủ….!thượng……”
Gã ta chẳng kịp dứt lời thì cổ đã lạnh thấu.

Tiếp sau đó, máu nóng từ khoang họng trào ra hun mờ tầm mắt gã.
Mạnh Hoằng Tế ngã nhào xuống đất, con ngươi gã trợn to quan sát người đứng bên cửa sổ, dường như chẳng hiểu chuyện gì đương diễn ra.

“Ngươi đã động đến người không nên động.” Tựa hồ biết rõ Mạnh Hoằng tế còn đang nghi hoặc, hắc y nhân chậm rãi lên tiếng.
Miệng Mạnh Hoằng Tế không ngừng tuôn trào bọt máu: “Ngươi…!không nên…!động?”
Hắc y nhân xoay người, gỡ xuống mặt nạ.
Thế là Mạnh Hoằng Tế thấy diện mạo của hắn, đồng tử gã ta bỗng nhiên khuếch đại: “Là….!ngươi……”
Âm thanh cuối cùng tắt ngúm, Mạnh Hoằng tế đoạn khí.
Hắc y nhân ngồi xổm xuống gắn mặt nạ lên mặt Mạnh Hoằng Tế rồi đứng dậy rời đi.
Một ngày sau đó, thi thể Mạnh Hoằng Tế được phát hiện.
Gã chết với con ngươi trợn trừng đầy thảng thốt, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ.
Mộc Tử Khâm lạnh mắt theo dõi cả quá trình hạ nhân di dời thi thể Mạnh Hoằng Tế, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời.
Mạnh Hoằng Tế chết bởi một nhát trí mạnh chém ngay cần cổ, thủ pháp sắc bén tàn nhẫn, nhất chiêu đoạt mạng, dù có giám định điều tra tỉ mỉ cỡ nào cũng chẳng thể tra ra hung thủ.
Mộc đế không thể làm gì hơn phái người đưa thi thể Mạnh Hoằng Tế trở về Mạnh Quốc.
Lạ thay bên phía Mạnh Quốc chả có chút phản ứng, trái lại còn bảo Mộc đế không cần tiếp tục truy tra hung thủ.
Mộc đế dẫu có hiếu kỳ nhưng Mạnh Quốc đã nói lời kia, Mộc đế cũng không tiện truy cứu sâu thêm.
Chuyện của Mạnh Hoằng Tế cứ trôi qua như thế.
………
Mộc đế vi phục xuất tuần, hết thảy sự vụ trong triều tạm thời do Mộc Tử Khâm lo liệu.
Nhưng chẳng lâu sau, kinh thành bỗng nhận được tin tức Mộc đế bị hành thích bỏ mình.
Thời điểm nghe báo tin dữ, thân mình Mộc Tử Khâm lập tức chếch choáng chực đổ, may mà Tiêu Chấn Diệp ở phía sau kịp thời đỡ lấy y mới không té ngã.
“Ngươi…! lập lại lần nữa?” Mộc Tử Khâm nhìn về Phù Nhã người đầy thương tích quỳ rạp trên đất, y run giọng hỏi như chẳng thể nào tin tưởng.
Y chỉ cảm thấy thế giới này sao lắm huyễn hoặc.
Phụ hoàng…!bị hành thích?
Trò đùa vớ vẩn gì thế?
Rõ ràng mới vài hôm trước người còn cằn nhằn bảo y đã tới tuổi thành hôn, giục y mau đón Thái tử phi…
Phù Nhã trông thần sắc Mộc Tử Khâm rặt một vẻ không tin, lòng y bỗng nhức nhối khó chịu.

Đều tại y không bảo vệ tốt Vương thượng, là y thất trách.
Phù Nhã lấy ra một cái xúc xắc khảm hồng đậu đệ trình cho Mộc Tử Khâm: “Thỉnh điện hạ nén bi thương……”
Đó là xúc xắc linh lung, cả người Mộc Tử Khâm khó nén nỗi run rẩy.
Đó là vật mẫu phi lưu lại cho phụ hoàng, phụ hoàng vẫn luôn mang nó bên người, vật bất li thân.
“Phụ hoàng — Phốc—”
Mộc Tử Khâm nôn máu, lâm vào hôn mê.
“Tử Khâm!”
“Thái tử điện hạ…”
Đại điện bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thời điểm Mộc Tử Khâm tỉnh lại thì nghe tiếng khóc nhỏ vụn văng vẳng bên tai.
“Hoàng huynh…” Thấy Mộc Tử Khâm tỉnh lại, Mộc Tử Trạc vội lau nước mắt, cậu đỡ y dậy để y tựa vào thành giường rồi rót chén nước đưa sang: “Hoàng huynh, uống chút nước đi.”
Mộc Tử Khâm tiếp nhận chén nước, y nhìn Mộc Tử Trạc khóc đến sưng cả mắt bèn mấp máy cánh môi khô khốc: “Phụ hoàng…”
“Hức…” Mộc Tử Trạc ôm chầm lấy Mộc Tử Khâm, nước mắt khó khăn lắm mới nén được lại tuôn rơi: “Hoàng huynh à, chúng ta không còn phụ hoàng nữa…!hu hu…”
Nước mắt nóng hổi thiêu đốt da thịt Mộc Tử Khâm, y bất động tùy ý Mộc Tử Trạc ôm mình gào khóc, qua nửa ngày mới khó nhọc di chuyển cánh môi: “Vậy phụ hoàng…!di thể phụ hoàng đang ở đâu?”
“Ở Thái Cực điện…!trên người phụ hoàng cắm đầy tên….!còn bị rơi xuống từ vách núi……!Khi tìm thấy phụ hoàng, di thể người gần như bị phá hỏng…!ngay cả mặt mũi cũng nhìn không rõ….!hức hức…”
Mộc Tử Khâm đi thăm di thể của Mộc đế.
Di thể ngài được đặt vào băng quan.
Tuy rằng di thể đã bị phá hư, chẳng rõ mặt mày, nhưng căn cứ vào thân hình vẫn láng máng nhận ra đây là Mộc đế.
“Tra ra kẻ hành thích chưa?” Mộc Tử Khâm hỏi Phù Nhã và Mạnh Hào đang quỳ dưới đất.
“Thái tử điện hạ thứ lỗi…” Phù Nhã và Mạnh Hào cúi đầu thật thấp: “Thuộc hạ vô năng, chưa tra được thân phận kẻ sau màn, thỉnh điện hạ trách phát…”
Mộc Tử Khâm diện vô biển tình, chỉ nói: “Tiếp tục tra.”
Thanh âm chẳng mảy may phập phồng.
Từ sau khi tỉnh lại, y vẫn luôn thế này.

Không bi thương không phẫn nộ, thậm chí cả một giọt nước mắt cũng chưa rơi, y bình tĩnh đến lạ.
Chúng triều thần lo lắng bất an, lo rằng y quá độ bi thương nên đều khuyên y nén lại u sầu, sớm ngày vực dậy.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, tinh thần Mộc Tử Khâm vực dậy quá mau.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại đã cấp tốc chuẩn bị nghi thức đăng cơ, tiếp đó hạ táng di thể Mộc đế với quy cách đầy long trọng rồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết đám đại thần có lòng rục rịch, lấy thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp các quốc gia mơ tưởng lăm le Mộc Quốc.
Việc thượng triều, xử lý chính vụ chưa từng lơi lỏng, từ sớm hôm đến tối mịch đều cúc cung tận tụy, dốc lòng ổn thỏa hết mọi sự tình, Mộc Quốc dưới sự trị vì thậm chí còn tốt hơn cả khi Mộc đế tại vị.
Chúng triều thần cũng dần thấy an tâm, xem ra tân hoàng của họ lợi hại hơn họ tưởng rất nhiều.
Song mỗi ngày trôi qua Tiêu Chấn Diệp lại thêm phần lo lắng.
Mộc Tử Khâm càng như vậy thì hắn càng hốt hoảng.
Nhưng mỗi lần hắn đến tìm y, y đều lấy lý do chính vụ bộn bề uyển chuyển từ chối hắn.
Đến cả Mộc Tử Trạc cũng chẳng mấy khi thấy mặt y.
Tiêu Chấn Diệp lòng đầy bất an, nếu còn tiếp tục như thế, thân thể Mộc Tử Khâm sẽ kiệt quệ mất.
Sau cùng tới một ngày, Mộc Tử Khâm ngã bệnh.
Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc cũng gặp được y.
Hắn trèo cửa sổ đi vào gặp y.
Hơn hai tháng không thấy, thiếu niên lang thay đổi rất nhiều, từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất lão luyện.
Khiến người ta vô cớ nảy sinh cảm giác nhìn không thấu.
Ngược lại có điểm tương tự với y nơi tiền thế.
Lúc này đây, thần sắc y nhợt nhạt, mặt mày trở nên tiều tụy, cả người gầy một vòng lớn.
Nhưng dù bệch tật quấn thân, y vẫn miệt mài phê duyệt tấu chương chừng như chẳng hề biết mệt.
Đau lòng, tức giận cùng nhiều xúc cảm đan xen nhiễu loạn trong tâm Tiêu Chấn Diệp.

Hắn bước tới đoạt lấy tấu chương từ tay Mộc Tử Khâm hung hăng ném qua một bên.
Mộc Tử Khâm theo bản năng muốn giành về thì lại bị Tiêu Chấn Diệp ấn mạnh đôi vai.
“Ai cho ngươi vào đây? Ra ngoài!” Mộc Tử Khâm chỉ về phía cửa.
“Mấy ngày nay ngươi hành hạ bản thân mình ra cái dạng này?” Hai mắt Tiêu Chấn Diệp giờ đã đỏ au.
“Trẫm nói chuyện với ngươi, ngươi nghe không hiểu sao? Cút ra ngoài!”
Tiêu Chấn Diệp bất động nhìn đau đáu Mộc Tử Khâm.
“Người đâu…!ưm…” Mộc Tử Khâm đang muốn gọi người vào, Tiêu Chấn Diệp trước một bước ghì chặt thắt lưng ngăn môi y lại.

Cái hôn cuồng phong bạo vũ, ẩn chứa ý tứ trách phạt, căn bản không chừa cho Mộc Tử Khâm cơ hội trốn tránh.
Thật lâu sau, khi Mộc Tử Khâm thở không nỗi nữa Tiêu Chấn Diệp mới buông y ra.
Tiêu Chấn Diệp nhìn thiếu niên gầy gò vô lực tựa vào lòng mình thở dốc thì bất giác thả nhẹ ngữ khí: “Tử Khâm à, những ngày qua ta rất lo cho ngươi, ngươi có biết ngươi làm ta đau lòng bao nhiêu không?”
Mộc Tử Khâm lặng thinh rũ mắt, đôi môi hồng nhuận khẽ hé mở theo từng nhịp thở gấp gáp.
Ngữ khí Tiêu Chấn Diệp chất chứa vô vạn ôn nhu: “Tử Khâm của ta, ta biết lòng ngươi khó chịu, nhưng chớ nên nghẹn uất một mình, nếu nói khóc ra sẽ giúp người ta dễ chịu hơn đôi chút, vậy thì hãy khóc đi.”
Thiếu niên mím môi, vẫn buông mi không đáp.
Tiêu Chấn Diệp tiếp tục thủ thỉ: “Khóc đi Tử Khâm, ở đây không có người ngoài, ngươi không cần giả vờ mạnh mẽ cũng không cần sợ dáng vẻ yếu đuối của mình bị người khác trông thấy.

Ngươi hãy xem ta như một mặt gương, cứ đem khó chịu ủy khuất trong lòng phát tiết hết đi.”
Thiếu niên vẫn mãi cúi đầu, Tiêu Chấn Diệp lại muốn nói thêm thì bất chợt cảm giác được giọt lệ nóng hổi thấm qua vạt áo.
Tiếp đến là giọt thứ hai, thứ ba……
Tiêu Chấn Diệp thiết tha ôm lấy Mộc Tử Khâm, ôn nhu mà dỗ dành: “Khóc đi, Tử Khâm, khóc ra rồi mới tốt…”
Thiếu niên hao gầy nghẹn ngào khóc nấc trong lòng hắn, thân thể y run lên từng cơn, nhiệt lệ của y thấm ướt vạt áo như thiêu như đốt da thịt hắn: “Tiêu Chấn Diệp, ta đau quá, ta khó chịu vô cùng…”
Khoảng thời gian này y cứ mãi cố gắng chèo chống, y không dám ngã xuống cũng không thể ngã xuống, càng không thể khóc, không dám để người khác thấy mình yếu ớt.
Trong ngoài Mộc Quốc có rất nhiều cặp mắt đương theo dõi y, chỉ cần y để lộ một tia yếu đuối thì lập tức sẽ bị người khác thừa cơ bắt lấy nhược điểm.
“Ta biết chứ, khóc đi, khóc xong rồi sẽ tốt hơn…” Tiêu Chấn Diệp đau lòng ôm chặt lấy thiếu niên, muốn cho y nhiều hơn một chút cảm giác an toàn.
Hiện tại là thời điểm y yếu ớt nhất, lại còn bị bệnh khiến cả người mất đi cảm giác an toàn, nên đây cũng là thời điểm y cần hắn nhất.
“Tiêu Chấn Diệp, ôm ta đi.” Thiếu niên trong lòng đột nhiên mở miệng.
“Sao cơ?” Tiêu Chấn Diệp nhất thời chẳng rõ đầu đuôi.
“Ta biết, ở sơn động lần đó, kỳ thật là ngươi chủ đạo…”
Cách đây không lâu y vô tình đọc một quyển sách, mới rõ nguyên nhân vì sao nơi đó lại đau, cũng biết được đêm đó là do Tiêu Chấn Diệp chủ đạo.
“Ôm ta, Tiêu Chấn Diệp.” Mộc Tử Khâm nặng nề lặp lại câu nói.
“Nhưng hiện giờ ngươi còn đang phát bệnh…”
“Ôm ta.” Mộc Tử Khâm kiên trì nói.
“Được…”
Mành che khẽ rũ, một đêm đảo phượng điên long..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.