Bạn đang đọc Phế Đế Vi Phi – Chương 51: Lần Sau Vẫn Dám
1/5/2022
Edit: Chary
_________________________
“Thưa bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, không còn sức lực phụ tá bệ hạ nữa, mong bệ hạ chuẩn cho thần cáo lão hồi hương.”
Đế vương hơi sửng sốt: “Trần ái khanh muốn cáo lão hồi hương? Tại sao đột ngột vậy chứ?”
Vẻ mặt Trấn quốc công nhuốm vẻ mệt mỏi tang thương, “Việc của khuyển tử gây đả kích quá lớn cho thần và phu nhân, tâm thần lão thần mỏi mệt quá độ, vô lực gánh vác trọng trách triều đình.
Khẩn xin bệ hạ chấp thuận.”
Trấn quốc công hai tay dâng hổ phù: “Đây là hổ phù bệ hạ phó thác lão thần bảo quản, nhiều năm qua nhờ bệ hạ tín nhiệm mà vật này luôn ở chỗ thần, giờ đây là lúc vật về nguyên chủ.”
Đế vương không tiếp lời, hắn ngưng thần nhìn tấm hổ phù, chẳng biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Một lát sau đó hắn mới tiếp nhận hổ phù, tiếc hận mà rằng: “Nếu tâm ý ái khanh đã quyết, vậy trẫm thành toàn cho khanh.
Hy vọng ái khanh trở về cố gắng giữ gìn sức khỏe, sớm ngày nguôi ngoai nỗi đau tang tử, chú trọng cuộc sống hiện tại nhiều hơn.”
Trấn quốc công gật đầu: “Tạ bệ hạ quan tâm, bệ hạ công vụ bận rộn, lão thần xin phép được cáo lui.”
Sau khi Trấn quốc công lui xuống thì Mộc Tử Khâm từ phía sau đi ra, y tự nhiên ngã vào lòng đế vương, cười nhu mị bảo: “Trấn quốc công dự định từ quan về quê à?”
Đế vương thất thần dán mắt lên tấm phổ phù đặt trên bàn: “Ừ…”
Mộc Tử Khâm ôm lấy cổ đế vương, mi mục quyến rũ: “Bệ hạ đang lo Trần quốc công tạo phản sao?”
Đế vương thuận thế nhấc mỹ nhân ôm vào lòng, chọc y khẽ kinh hô một tiếng.
Hắn kéo thắt lưng y: “Trẫm sợ lão sẽ gây chuyện bất lợi với ngươi cơ….”
Mộc Tử Khâm cũng nâng tay ôm hắn, tiếu ý doanh doanh: “Có bệ hạ ở đây, thần thiếp chẳng sợ gì cả.”
Đế vương sủng nịnh cọ mũi y: “Ngươi đó…”
“Bất quá…” Mâu sắc đế vương chợt lạnh: “Bên Trần Hồng Chí vẫn phải lưu tâm.”
Mộc Tử Khâm ngoan ngoãn chôn mặt vào ngực đế vương.
Ở góc độ hắn không nhìn tới, khóe môi y nhếch lên nụ cười lãnh diễm, mi mắt rũ xuống ẩn giấu con ngươi sắc lạnh.
Tiêu Chấn Diệp sở hữu ba cánh tay đắc lực, Liễu Hạo Diễm, Tiêu Ưng Trì và Trần Hồng Chí.
Nay đã loạt bỏ xong một tên……
Trấn quốc công phủ.
“Lão gia chúng ta vì sao phải rời khỏi kinh thành vậy?” Trấn quốc công phu nhân khó hiểu.
“Trấn quốc công phủ chúng ta đã khiến hoàng đế nghi kỵ, còn không mau đi, chả lẽ ngươi muốn cả phủ ở lại đây chờ chết sao?”
“Nhưng thù của Tư Nhi vẫn chưa báo.” Trấn quốc công phu nhân phẫn hận bất cam.
Ánh mắt Trấn quốc công bắn ra hận ý mãnh liệt, “Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, đợi thời cơ chín mùi, ta ắt sẽ đoạt lại giang sơn từ tay hôn quân kia, đích thân chém rơi đầu yêu phi để an ủi linh hồn con ta trên trời…”
……….
Một góc lâm viên hẻo lánh tại hoàng cung, muôn hoa nở rộ tốt tươi mang đến bầu không khí yên tĩnh an nhiên.
Tiểu thái giám đang quét tước cách đó không xa, thỉnh thoảng có tiếng soàn soạt vang lên.
“Khụ khụ….” Cơn gió thổi qua làm cho hồng y nam tử ngồi ở đình ngắm hoa che miệng ho khan vài tiếng.
“Nương nương ở chỗ này chờ nô tỳ một lát, nô tỳ quay lại lấy áo choàng cho ngài.” Đợi Mộc Tử Khâm gật đầu đồng ý, Linh Tuyết lập tức trở về lấy y phục.
Tiểu thái giảm đứng đằng kia cứ mãi tận tâm quét tước, nhưng khi hắn quét tới bên cạnh Mộc Tử Khâm thì đột nhiên đảo mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó ném cây chổi đi rồi vén vạt áo, quỳ một gối xuống: “Tham kiến chủ thượng.”
Trong mắt Mộc Tử Khâm hiện lên ý cười, có phần ngoài ý muốn nói: “Không ngờ người được phái tới lần này lại là ngươi.”
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, rõ ràng chính là Mạnh Hào.
Mạnh Hào cúi đầu thưa: “Thanh Hồng thế tử đã hợp tác cùng Nghiêu công tử.
Thuộc hạ lo lắng an nguy của chủ thượng nên chủ động lĩnh mệnh đến đây, tin tức sau này đều do thuộc hạ liên hệ với chủ thượng.”
Mộc Tử Khâm khẽ gật đầu, nâng tay ý bảo Mạnh Hào đứng dậy: “Vất vả cho ngươi.”
Mạnh Hào có chút thụ sủng nhược kinh: “Chủ thượng nói thế thuộc hạ tổn thọ mất.” Đoạn hắn ta móc từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, “Chủ thượng, Ngu Nghiêu công tử kêu thuộc hạ đưa người cái này.”
Mộc Tử Khâm tiếp nhận bình sứ rồi lấy ra ống trúc giấu trong vạt áo: “Đây là bản mô phỏng bố phòng đồ của binh mã Cầm Châu, ngươi giao cho Ngu Nghiêu, bảo với gã rằng Tướng quân phủ gần đây sẽ có động tác, nhớ dặn mọi người đặc biệt cẩn trọng.”
“Vâng thưa chủ thượng.” Mạnh Hào thu hồi ống trúc.
Mộc Tử Khâm vỗ vai Mạnh Hào căn dặn: “Đi đường nhất thiết phải chú ý.”
“Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định đem tin tức an toàn giao đến nơi.” Phát giác có người đang tới đây, Mạnh Hào cất kỹ ống trúc xong lẳng lặng cầm chổi tiếp tục quét lá.
“Nương nương.” Linh Tuyết không chú ý điều khác thường vừa phát sinh, nàng khoác áo choàng lên vai giúp Mộc Tử Khâm.
………
Cạnh bàn ăn, hồng y nam tử y phục không chỉnh tề ngồi trên đùi đế vương, được đế vương tự tay đút thức ăn.
“Bệ hạ, thần thiếp muốn ăn cái kia……” Nam tử chỉ vào một đĩa điểm tâm, mềm mại làm nũng với đế vương.
“Được.” Đế vương liền gắp khối điểm tâm, nuông chiều đút cho mỹ nhân trong lòng, thế nhưng y lại không ăn.
“Thần thiếp muốn bệ hạ dùng……” Tiểu mỹ nhân ghé sát vào cổ đế vương, thổi một hơi bên tai hắn, thỏa mãn khi cảm nhận được thân thể đối phương khó phát hiện mà run rẩy, y khẽ cười nói tiếp: “Dùng miệng đút…”
Đồng tử đế vương khuếch đại, hắn dùng miệng ngậm điểm tâm, tiếp đó chế trụ sau ót mỹ nhân, từ từ áp sát cánh môi no đủ hồng nhuận.
Đế vương đem điểm tâm trong miệng độ qua, theo đó có cả đầu lưỡi linh hoạt như du xà, đầu lưỡi tiến quân thần tốc chiếm đoạt khuôn miệng đối phương, tùy ý giảo lộng……
Thẳng đến khi Mộc Tử Khâm thở không nổi nữa đế vương mới buông y ra, điểm tâm bị ăn sạch hoàn toàn.
Gò má Mộc Tử Khâm ửng hồng, môi mềm hé mở, tựa vào lồng ngực nam nhân vô lực thở dốc.
Hai mắt đế vương ngậm ý cười trông về tiểu mỹ nhân đang hổn hển trong ngực mình, “Lần sau còn đám đùa giỡn trẫm không hửm?”
Mộc Tử Khâm thở dốc xong thì lần nữa dán lại gần, vũ mị câu nhân mà thủ thỉ: “Lần sau…!vẫn dám…..”
Con ngươi đế vương khe khẽ run, hắn nhu niết chỗ mẫn cảm bên eo mỹ nhân như thể trừng phạt.
“Ân ~” Một cỗ tê dại từ sống lưng lan tỏa toàn thân, nhất thời thân thể Mộc Tử Khâm mềm nhũn sa vào lòng đế vương, y oán trách kêu lên, mị nhãn như tơ: “Bệ hạ ~”
Đế vương nhìn người nọ, nhãn thần chan chứa ý cười sủng nịch.
“Bẩm bệ hạ.
Liễu tướng quân đã trở lại, đang chờ ở ngoài điện.” Lưu công công tiến vào bẩm báo.
Đế vương kinh hỉ: “Mau truyền.”
Trong đại điện, đế vương ngồi ở thượng vị, Mộc Tử Khâm đứng một bên.
“Thần Liễu Hạo Diễm, tham kiến bệ hạ.” Liễu Hạo Diễm khoác nhung trang từ ngoài điện đi tới, quỳ một gối xuống bái.
“Mau đứng lên.” Đế vương nhấc chân bước đến trước mặt Liễu Hạo Diễm, nâng hờ hắn ta đứng dậy, “Liễu ái khanh diệt phỉ vất vả rồi….”
Thời gian trước, lúc Mộc Tử Khâm vẫn chìm trong cơn hôn mê, khu vực Tây Bắc đột nhiên bùng phát nạn trộm cướp nên Liễu Hạo Diễm phụng mệnh xuất binh đi Tây bắc diệt phỉ, hiện tại xong việc trở về.
Liễu Hạo Diễm nhìn sang Mộc Tử Khâm đang đứng bên người đế vương, chỉ thấy y một bộ yêu nhiêu vũ mị, áo bào trên thân mở rộng lộ cả nửa bờ vai, mâu sắc hắn ta liền trầm xuống.
“Bẩm bệ hạ, chuyến này hồi cung thần vô tình tóm được một tên gian tế.” Liễu Hạo Diễm liếc về phía Mộc Tử Khâm, “Có lẽ người này không mấy xa lạ với Mộc phi nương nương.”
Tại địa lao.
Mạnh Hào bị đánh đến hấp hối đang xích lõa treo trên hình giá rỉ sét loang lổ.
Vết roi rớm máu, dấu in bỏng rộp,….!Toàn thân hắn ta trải đầy đủ loại vết thương, nơi bả vai thậm chí bị đinh sắt thô ngạnh xỏ qua, đóng chặt hắn ta vào bức tường sau lưng, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, máu tươi chảy dọc đinh sắt nhiễu xuống đất……
Đầu hắn ta cúi gục xuống, tóc tai hỗn loạn, hơi thở vô cùng mong manh, nếu không phải lồng ngực vẫn khẽ phập phồng thì chẳng ai nghĩ hắn ta còn sống.
“Rầm…” Đại môn mở ra, Liễu Hạo Diễm dẫn Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm đi đến.
Chứng kiến thảm trạng của Mạnh Hào, tay Mộc Tử Khâm siết chặt thành quyền dưới ống tay áo, ngón tay vì thế trở nên trắng bệch, nhưng nét mặt y chẳng lộ chút biểu tình.
Liễu Hạo Diễm một mực quan sát thần sắc Mộc Tử Khâm, thấy y không phản ứng thì hơi híp mắt.
“Người đâu, giội cho hắn tỉnh.” Liễu Hạo Diễm sai xử ngục tốt.
“Dạ tướng quân.” Lập tức có tên ngục tốt xách thùng nước lạnh, xối xuống đỉnh đầu Mạnh Hào.
“A…” Xích sắt lay động ầm ầm, Mạnh Hào chậm rãi tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Mạnh Hào vừa tỉnh còn chút mê mang, hắn ta trông thấy Mộc Tử Khâm thì vô thức muốn nói chuyện, tuy nhiên sau đấy lại phát hiện Tiêu Chấn Diệp cùng Liễu Hạo Diễm bên cạnh, hắn ta liền lập tức ngậm miệng, nhìn mọi người bằng con mắt khinh thường.
“Bệ hạ, người này tên Mạnh Hào, vốn là lãnh tướng Mộc Quốc, lần này lẻn vào hoàng cung trộm cắp cơ mật nên bị thần bắt giữ.”
Liễu Hạo Diễm lấy ra một ống trúc, chính là cái Mộc Tử Khâm từng giao cho Mạnh Hào.
Ồng trúc được lấy vừa ra, tâm tình Mộc Tử Khâm tức thì trầm xuống, bất quá vẻ mặt chưa hiển lộ điều gì.
Liễu Hạo Diễm móc đồ quyển khỏi ống trúc, đệ trình lên Tiêu Chấn Diệp: “Đây là vật thần tìm thấy trên người Mạnh Hào, thỉnh bệ hạ xem qua.”
Tiêu Chấn Diệp tháo đồ quyển, trong lòng chấn động: “Cầm Châu binh mã bố phòng đồ?”
“Không, cái này là bản mô phỏng, binh mã bố phòng đồ còn chưa mất, chẳng qua….” Liễu Hạo Diễm làm như vô tình đưa mắt về phía Mộc Tử Khâm, “Được xem bố phòng đồ chỉ có người bệ hạ tín nhiệm, vả lại người này phải am hiểu họa thuật, mới có khả năng mô phỏng hoàn mỹ như thế, đủ để làm giả bản gốc…”
“Thần nghe người bên dưới thuật lại, từng xem qua Cầm Châu binh mã bố phòng đồ tính cả bệ hạ và nương nương thì có tổng cộng năm người….”
Ý tứ của Liễu Hạo Diễm đã quá rõ ràng.
Tiêu Chấn Diệp hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, sắc mặt hắn sa sầm, ánh mắt nhìn về Mộc Tử Khâm mang theo âm trầm tĩnh mịch.
“Liễu tướng quân hoài nghi bản cung sao?” Mộc Tử Khâm dương nhiên phát giác tầm mắt của đế vương, y nhìn sang Liễu Hạo Diễm, tình tự nơi con ngươi thâm sâu khó dò.
“Nào dám, thần chỉ đang luận sự, nếu có chỗ đắc tội thì thỉnh nương nương lượng thứ.” Liễu Hạo Diễm nhìn thẳng vào mắt Mộc Tử Khâm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Luận sự?” Mộc Tử Khâm bỗng cười rộ lên, mi nhãn kiều diễm mà nơi đáy mắt chứa đầy sương tuyết lạnh thấu xương.
“Mạnh Hào xuất thân Mộc Quốc, từng làm thủ hạ của bản cung, trùng hợp bản cung lại là một trong số ít người xem qua binh phòng đồ, cộng với việc bản cung thuở thiếu niên yêu thích vẽ tranh, mọi chứng cớ đều nhằm vào bản cung.
Lời nào tướng quân nói ra mà chẳng phải chỉ thẳng bản cung cơ chứ?”
Mộc Tử Khâm đột nhiên xoay người, mạnh mẽ quỳ gối trước mặt Tiêu Chấn Diệp.
“Ngươi làm gì thế Tử Khâm?” Tiêu Chấn Diệp muốn kéo y đứng lên, nhưng kéo mãi không được.
Mộc Tử Khâm bướng bỉnh quỳ trên đất, mắt y nhuốm vẻ bi thương trông về đế vương: “Nếu bệ hạ cho rằng chuyện này do thần thiếp làm thì thần thiếp xin nhận vậy, bệ hạ chẳng cần điều tra thêm gì nữa, cứ trực tiếp giao thần thiếp cho Liễu tướng quân xử lý đi, đỡ cho bệ hạ nghi ngờ thần thiếp.”
Lần đầu tiên chứng kiến nét bi thương thế này từ đôi mắt ấy, đế vương có chút luống cuống tay chân: “Tử Khâm, không phải trẫm nghi ngờ ngươi, trẫm chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là…!chỉ là……” Hắn chỉ là hồi lâu, nhưng chẳng thể nói rõ nguyên cớ.
Con ngươi Liễu Hạo Diễm sâu thăm thẳm: “Bẩm bệ hạ, nương nương, thần đây có biện pháp có thể tìm ra gian tế chân chính…”.