Bạn đang đọc Phế Đế Vi Phi – Chương 35: Không Gặp Được Mộc Tử Khâm Trẫm Sẽ San Bằng Mộc Quốc!
15/3/2022
Edit: Chary
______________________________
“Cuối cùng trẫm cũng đuổi kịp ngươi rồi Tử Khâm.” Tiêu Chấn Diệp kéo cánh tay người nọ, gắt gao ôm vào lòng, như thể muốn đem y dung nhập vào cốt nhục.
Nhưng sau đó hắn lập tức phát hiện bất thường, chưa kịp suy xét cẩn thận thì lồng ngực đã bất giác tê rần.
Hắn cúi đầu, phát hiện nơi trái tim bị người đâm một đao, máu tươi thấm ướt vạt áo.
“Ngươi không phải……!Tử Khâm!!!” Tiêu Chấn Diệp một chưởng đánh văng người nọ, gã ta bị đánh bay ngược về sau, hung hăng đụng phải gốc cột mới dừng lại.
Tiêu Chấn Diệp xuất chưởng xong liền thổ huyết, đầu gối mềm nhũn, cơ thể thuận thế ngã khụy trên mặt đất.
“Bệ hạ!”
Đúng lúc này, Liễu Hạo Diễm mang theo Liễu An Di và bọn thị vệ đuổi sang, Liễu An Di chứng kiến vết thương ở ngực Tiêu Chấn Diệp thì lòng đau nhói, Liễu Hạo Diễm vội dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho hắn.
Chúng thị vệ nhanh chóng nâng kiếm gác lên cổ người nọ.
Gã kia chẳng buồn phản khán, đại khái tự ý thức thân mình khó thoát, gã nhổ ra ngụm máu tươi nơi cuốn họng, bất chấp đao kiếm kề cổ, chậm rãi đứng dậy khỏi nền đất.
Nhìn Liễu Hạo Diễm đang nổ lực bảo vệ tâm mạch Tiêu Chấn Diệp, khóe miệng gã gợi mạt lãnh tiếu, trào phúng nói: “Lưỡi dao được tẩm kịch độc, toàn bộ Lăng Phong đại lục này đều vô phương cứu chữa, hôm nay hắn chắc chắn phải chết, ngươi đừng uổng phí công lực.”
“Ha, phải không?” Giây tiếp theo, người nọ thấy Tiêu Chấn Diệp cử động như thường, hắn tùy tiện rút ra chủy thủ cắm ở trái tim, từng bước đi về phía gã.
Chúng thị vệ tự giác chừa cho hắn một con đường.
Tiêu Chấn Diệp thong thả tới gần: “Lẽ nào chẳng ai nói ngươi biết, Tiêu Chấn Diệp ta bách độc bất xâm sao?”
Chuyện này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu, gã chưa từng nghe nói Tiêu Chấn Diệp bách độc bất xâm: “Không! Không có khả năng, ngươi vừa nảy rõ ràng đã trúng độc……!Dù ngươi sỡ hữu thân thể bách độc bất xâm, chủy thủ kia cũng đâm xuyên tim ngươi…”
Tiêu Chấn Diệp nở nụ cười đầy thị huyết, chậm rãi áp sát: “Nếu trái tim trẫm ở bên phải thì sao?”
Người nọ trợn to hai mắt: “Không thể nào……”
Tiêu Chấn Diệp lơ đi sự kinh ngạc của gã ta, hắn ác liệt vặn cằm phòng ngừa gã cắn lưỡi tự sát, sắc mặt âm lãnh chất vấn: “Ai phái ngươi tới? Tử Khâm mất tích cùng các ngươi có quan hệ gì? Nói!”
Thế nhưng, đáp lại hắn là tiếng cười lạnh, rồi một cây ngân châm bất ngờ phóng xuất từ miệng gã, Tiêu Chấn Diệp theo bản năng nghiêng đầu tránh né, tai chợt nghe Liễu An Di đằng sau kinh hô: “Bệ hạ! Cẩn thận!!!”
Theo đó là một tiếng Phốc – âm thanh binh khí xuyên qua thân thể.
Tiêu Chấn Diệp ngoảnh đầu, bắt gặp thân ảnh Liễu An Di chắn trước người hắn, mà mũi tên kia đâm trúng trái tim Liễu An Di.
Tiêu Chấn Diệp sững người chứng kiến hết thảy, dường như có chút không kịp phản ứng.
“An Di!”
Liễu Hạo Diễm khôi phục phản ứng đầu tiên, hắn ta đỡ lấy thân thể Liễu An Di đang dần ngã xuống, để hắn nằm trong lồng ngực mình, mắt thấy mũi tên bên ngực hắn bị máu tươi nhiễm hồng, hắn ta có phần luống cuống tay chân, nửa muốn rút tên nửa lại không dám: “An Di, đệ thế nào rồi?”
Tướng lĩnh luôn luôn trầm ổn quả quyết, hỉ nộ bất hình vu*, giờ phút này thật sự luống cuống, giọng nói run rẩy khó áp chế.
(*Vui giận không hiện trên mặt)
Hắn ta chinh chiến sa trường, vốn quen với thương tích đổ máu, đương nhiên ý thức vết thương này có bao nhiêu trí mạng.
“Huynh trưởng, đệ……!khụ khụ…….” Liễu An Di nôn ra búng máu thật lớn.
“Đừng nói nữa, ta lập tức đưa đệ đi tìm đại phu.” Liễu Hạo Diễm nói xong thì chuẩn bị ôm hắn đi y quán.
Liễu An Di đè tay hắn ta, hắc huyết trong miệng cứ tuôn trào, “Đệ….!Không xong…..”
“Không đâu, có huynh trưởng tại, ta sẽ không để đệ xảy ra chuyện gì……” Liễu Hạo Diễm nói thế, chẳng rõ là an ủi Liễu An Di hay trấn an chính bản thân mình.
Trông bộ dáng Liễu Hạo Diễm vẫn tính toán đưa hắn đi tìm đại phu, Liễu An Di lắc lắc đầu, hắn còn liên tục nôn máu, lúc sau mới đưa mắt về phía Tiêu Chấn Diệp vẫn ngẩn người đứng một bên, cố sức hướng hắn nâng lên bàn tay.
Liễu Hạo Diễm nhìn theo, trong con ngươi xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ có oán trách, và ẩn ẩn mang chút kỳ vọng.
Tiêu Chấn Diệp nặng nề bước tới, cầm lấy bàn tay kia của Liễu An Di.
Lúc này đây tâm tình hắn cũng vô cùng rối bời, hắn vốn tưởng rằng Liễu An Di vì tham luyến quyền lực cùng địa vị nên khiến Liễu Quốc quy thuận, cho nên sau khi công thành liền cấp hắn quyền lực địa vị mà hắn muốn, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt hắn lại dùng thân thể che chở mình.
Liễu An Di giật giật môi, nhưng không thốt nên lời.
ngôn tình tổng tài
Tiêu Chấn Diệp nghiêng người gần hơn, gian nan mở miệng: “Ngươi nói.”
“Ta…!yêu…!ngươi….”
Giọt lệ trong suốt lăn xuống dọc bên khóe mắt, cánh tay Liễu An Di cũng buông lơi, hoàn toàn mất đi sinh khí.
“AN DI!”
………
Cùng lúc đó, hoàng cung Tiêu Quốc.
Một trận vó ngựa dồn dập ầm vang, mọi người trơ mắt nhìn hồng tông liệt mã từ Huyễn Hoa cung vọt ra, hướng nơi nào đó lao nhanh.
Mọi người chưa kịp hiểu phát sinh chuyện gì, chợt nghe cung nhân Huyễn Hoa cung phía sau hô to: “Mau cản con ngựa đó lại, đó là ngựa của Mộc phi nương nương…”
Chờ mọi người phục hồi tinh thần muốn ngăn cản, ngựa kia đã mất bóng.
Cơ mà có ai ngờ ngựa ta một đường sốt vó chạy tới Nhã Đường phủ.
Nhã Đường phủ.
“Tử Trạc điện hạ, mau!” Lúc Phù Nhã hộ tống Mộc Tử Trạc tiến đến xe ngựa tiếp ứng thì Xích Vũ đồng thời xuất hiện.
“Phù tướng quân dẫn điện hạ đi mau, chúng ta chống đỡ nơi này!” Nhân thủ Vân Nhai các cùng người trong phủ ẩu đả kịch liệt.
“Đa tạ!”
Phù Nhã quả quyết thúc ngựa dẫn Mộc Tử Trạc và Xích Vũ hướng thẳng cổng thành.
………
“Bệ hạ, hiện tại chứng cứ xác thực vô cùng, tất cả đều chỉ Mộc Tử Khâm, ngài còn chần chờ gì nữa?”
Liễu Hạo Diễm hai mắt đỏ tươi, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, hận không thể trực tiếp nện Tiêu Chấn Diệp một quyền.
Tin tức Phù Nhã đem người đi cướp Mộc Tử Trạc đã truyền tới, thân phận của Phù Nhã cũng bị Liễu Hạo Diễm tra xét kỹ càng, hơn nữa Mộc Tử Khâm đột nhiên mất tích cùng loạt sự kiện vừa phát sinh….!Tất cả manh mối đều chứng minh những việc này do Mộc Tử Khâm một tay sắp đặt.
Nhưng mà bây giờ Tiêu Chấn Diệp vẫn ngồi yên bất động, không nói lời nào, cũng không có bất luận động tác gì.
“Bịch!” Liễu Hạo Diễm rốt cuộc mất khống chế, nhắm ngay mặt Tiêu Chấn Diệp hạ quyền.
“Tiêu Chấn Diệp ngươi còn là con người sao?”
“An Di dùng mệnh đỡ đòn cho ngươi, ngươi cư nhiên ở đây bao che đầu xỏ gây tội, ngươi có từng hổ thẹn với đệ ấy dưới cửu tuyền, hổ thẹn với Liễu Quốc luôn nhất mực ủng hộ ngươi giúp ngươi đoạt thiên hạ ư?!”
“Bạch nhãn lang! Phế vật! Chả bằng chó heo! An Di mù mắt mới nhìn trúng bạc tình lang như ngươi……” (Anh chửi hay lắm, mười điểm về chỗ!)
Một quyền nối tiếp một quyền giáng xuống khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Chấn Diệp, hắn không né không tránh, rất nhanh bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vết máu đỏ sẫm từ khóe miệng chảy ra.
Tiêu Chấn Diệp mâu quang lập lòe, lặng thinh quan sát Liễu Hạo Diễm đấm chìm trong phẫn nộ.
“Báo!” Tiếng gõ cửa thình lình vang lên.
Bấy giờ Liễu Hạo Diễm mới ngừng tay.
Tiêu Chấn Diệp chỉnh lý y phục rồi bảo: “Tiến vào.”
“Bẩm bệ hạ, hoàng cung truyền tin tức nói rằng có người cầm……!cầm lệnh bài của Liễu tướng quân điều động thị vệ vương thành.” Thân vệ kia dứt lời, phập phồng lo sợ nhìn Liễu Hạo Diễm một cái.
Liễu Hạo Diễm nhớ lại lúc trước Liễu An Di nhất quyết đòi giữ lệnh bài, bỗng chốc nhận ra được điều gì, hắn ta liếc mắt qua Tiêu Chấn Diệp, cái gì cũng chưa nói liền sải bước rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn một mình Tiêu Chấn Diệp, tĩnh lặng đến mức tiếng hít thở trở nên thật rõ ràng.
Qua hồi lâu, hắn khô khốc phân phó thân vệ: “Truyền lệnh xuống dưới, nếu trong vòng hai ngày không gặp được Mộc Tử Khâm, trẫm sẽ san bằng Mộc Quốc!”.