Phế Đế Vi Phi

Chương 33: Hiện Tại Chúng Ta Có Chung Địch Nhân Sao Không Cùng Liên Thủ


Bạn đang đọc Phế Đế Vi Phi – Chương 33: Hiện Tại Chúng Ta Có Chung Địch Nhân Sao Không Cùng Liên Thủ


5/3/2022
Edit: Chary
________________________________
Sau khi Liễu Hạo Diễm trở về, liền gia tăng gấp đôi thủ vệ ở Đô thành, canh phòng càng nghiêm ngặt, việc tiến xuất cổng thành cũng kiểm tra chặt chẽ hơn.
Di Đồng cung.
“Ngươi tới đây làm gì?” Liễu An Di nhìn mỹ nam nhân kim phát dị đồng, y phục hở bạo trước mặt, thần tình bất thiện nói.
Hắn vẫn nhớ rõ ràng, hôm khánh công yến của huynh trưởng tiện nhân này làm thế nào câu dẫn bệ hạ.
“Liễu phi nương nương hẳn tra ra ta là người của Trấn quốc công rồi?” Phù Nhã tựa hồ chẳng thấy bộ dáng không chào đón kia, yêu kiều xoay người tìm cái ghế, tự nhiên ngồi xuống.
“Bằng không bây giờ ngươi đã là người chết.” Liễu An Di liếc nam nhân ngồi trên ghế, sắc mặt tăng thêm phần bất thiện, “Ngươi rốt cuộc tới làm gì?”
Phù Nhã đứng dậy, ngón tay thon dài như du xà thong thả mà ái muội lướt qua bên má Liễu An Di, “Hiện tại chúng ta có chung địch nhân, sao không cùng liên thủ diệt trừ y?”
Bắt gặp nụ cười âm hiểm hiển lộ trên khuôn mặt vũ mị của Phù Nhã, Liễu An Di hơi sửng sốt, hắn gạt phắt tay Phù Nhã: “Bản cung dựa vào đâu để tin ngươi?”
Sau lần bị nhốt vào Lãnh cung, mất đi cung nữ trung tâm, nếm trải lòng người nóng lạnh, Liễu An Di lúc này không còn dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù đó là người của Trấn quốc công.
“Bảy ngày sau, ta sẽ chứng minh thành ý với Liễu phi nương nương.


Đến lúc đó, Liễu phi hãy suy xét lần nữa xem có nên cùng ta hợp tác.” Nói xong, Phù Nhã quyến rũ nện bước ly khai Di Đồng cung.
Bảy ngày sau.
“Nương nương, vị kia ở Huyễn Hoa cung quả nhiên xảy ra chuyện.” Liễu An Di đang dùng tảo thiện, một cung nữ hấp ta hấp tấp chạy vào.
Bị người quấy rầy bữa ăn, Liễu An Di chuẩn bị phát hỏa thì nghe được lời cung nữ nói, lập tức trở nên hưng trí, chẳng thèm truy cứu tội nàng tự ý xông đến, vội vàng vẩy lui tùy tùng xung quanh: “Nói mau, tiện nhân đó xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ thăm dò được Mộc phi…!tiện nhân đó nửa đêm hôm qua đột nhiên nôn máu hôn mê, tận giờ vẫn chưa tỉnh, dọa dám thái y kinh hồn bạt vía, nhưng không ai biết sao lại thế này, tất cả đều thúc thủ vô sách, bây giờ mọi người ở Huyễn Hoa cung sắp gấp gáp điên rồi….”
Cung nữ nói xong, biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Nghe vậy, Liễu An Di lộ ra ý cười nham hiểm độc ác, “Tốt nhất tiện nhân đó vĩnh viễn đừng tỉnh lại….”
“Liễu phi có vừa lòng với kinh hỉ ta chuẩn bị?” Theo giọng điệu nam nhân kiều mị, thân ảnh nóng bóng của Phù Nhã dần xuất hiện.
Liễu An Di bảo cung nữ lui xuống, hắn trông về phía Phù Nhã: “Chuyện này do ngươi làm?”
“Nếu không Liễu phi nghĩ sao?” Phù Nhã tự mình ngồi xuống, nâng tay cầm điểm tâm bỏ vào miệng, “Điểm tâm ở Di Đồng cung, thật sự không tồi nha….”
Liễu An Di nhìn Phù Nhã mở miệng nhỏ ăn điểm tâm, con ngươi lập lòe: “Ngươi làm cách nào?”
“Cái này Liễu phi chớ quan tâm.” Phù Nhã buông điểm tâm trong tay, kế đó từ ghế đứng lên, vỗ vỗ hết vụn bánh, nở một nụ cười thập phần quyến rũ: “Cho nên, vần đề bảy ngày trước, đáp án của Liễu phi là?”
………
Huyễn Hoa cung.
Mộc Tử Khâm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hô hấp mỏng manh cơ hồ tùy thời biến mất, Tiêu Chấn Diệp đứng bên giường trông y, gấp đến độ ngũ tạng như lửa thiêu, nhưng chẳng có chút biện phát nào.
Hắn nâng cước đạp thái y té nhào ra đất: “Ngay cả một người cũng trị không khỏi, trẫm nuôi các ngươi có ích gì?”
“Bệ hạ bớt giận……”
Mấy thái y tức khắc quỳ rạp trên đất run bần bật.
“Rốt cuộc y mắc bệch gì?” Tiêu Chấn Diệp nhìn thái y hận không thể vùi đầu xuống đất, biểu tình âm trầm đáng sợ.
Nghe xong, nhóm thái y càng hạ thấp đầu, không dám trả lời, càng chẳng dám thở mạnh, trán đỗ mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ sợ đế vương phẫn nộ cực điểm sẽ đem lửa giận trút hết lên người mình.
Tiêu Chấn Diệp quát: “Trẫm đang hỏi các ngươi không nghe sao?”
Mấy thái y đều phát run, Vương Phục cắn răng, nơm nớp bước ra tiếp lời: “Hạ quan quả thật chưa bao giờ gặp qua tình huống……!tình huống như nương nương….!Khả năng……!có thể liên quan với thương thế một……! một năm trước nương nương chịu phải……”
“Trọng thương một năm trước?” Nghĩ đến lời trước kia lão đại phu dặn dò, Tiêu Chấn Diệp gắt gao nhíu mày.
Thân thể Tử Khâm suy nhược tới loại trình độ này rồi ư? Rõ ràng từ khi hồi cung, hắn đã lệnh thái y dùng dược liệu trân quý nhất tỉ mỉ điều trị thân thể y.
“Trẫm mặc kệ các ngươi xử dụng biện pháp gì, nếu Tử Khâm còn không chịu tỉnh, vậy cả Thái y viện chờ chôn cùng y đi!”

Thân thể chúng thái y giật bắn, hoảng sợ đáp: “Vâng, bệ hạ…..”
Cuối cùng, dưới sự cố gắng liên tục ngày đêm của cả Thái y viện, Mộc Tử Khâm rốt cục tỉnh lại vào buổi chiều ba ngày sau.
Chỉ là sắc mặt y vẫn tái nhợt, cả người thoạt nhìn gầy một vòng lớn.
Thái y báo cáo Tiêu Chấn Diệp, hiện tại cơ thể Mộc Tử Khâm vô cùng suy yếu, trong khoảng thời ngắn tốt nhất không nên hành phòng.
Tiêu Chấn Diệp trực tiếp trắng mắt trừng thái y kia, chuyện này cần nói sao, hắn có phát rồ cũng quyết không chạm vào y trước khi thân thể khôi phục.
Vì thế, những ngày kế tiếp xuất hiện cảnh tượng thế này, hoàng đế bệ hạ tôn quý của bọn họ mỗi đêm đều bãi giá Huyễn Hoa cung cùng Mộc phi nương nương mỹ mạo ôm nhau mà ngủ.
Rất nhiều lần sắp sửa thú hóa rồi phải sống sờ sờ cứng rắn áp chế dục vọng.

Đợi nửa đêm khi Mộc phi nương nương của họ ngủ say thì đi tắm nước lạnh, tiếp đó ở giữa mùa đông khắt nghiệt bị gió lạnh thổi run cầm cập……
………
Di Đồng cung.
“Tiện nhân kia thế mà mạng lớn như vậy!” Liễu An Di hất đỗ chén trà.
Phù Nhã thoáng liếc qua cái chén chia năm xẻ bảy dưới nền đất, chậm rãi đi tới: “Liễu phi tức giận làm chi, lần này y có thể may mắn tỉnh lại, lần sau lẽ nào cũng thoát sao.”
Liễu An Di hơi hạ hỏa, hắn nhìn thẳng Phù Nhã: “Nói đi, ngươi tìm bản cung là muốn bản cung giúp chuyện gì?”
Phù Nhã có phần sửng sốt, sau đó vũ mị mà cười: “Liễu phi đúng thực thông tuệ, Nguyên công tử muốn nhờ Liễu phi hỗ trợ đem tiện nhân Mộc Tử Trạc ra khỏi Đô thành.”
“Mộc Tử Trạc?” Ngẫm nghĩ mâu thuẫn giữa Trần Nguyên Tư và Mộc Tử Trạc, liên tưởng cùng thảm trạng trên mặt Trần Nguyên Tư, Liễu An Di liền minh bạch.
“Thế nhưng bản cung nào biết bệ hạ an bài Mộc Tử Trạc ở nơi đâu.”

Nghe nói tiện nhân Mộc Tử Trạc kia được bệ hạ an bài tại một trạch viện bí ẩn, không ai biết đến.

Hắn cũng từng phái người tra xét, bất quá không có thu hoạch gì.
“Chúng ta đã biết chỗ tiện nhân kia ở, Liễu phi chỉ cần giúp chúng ta lấy được lệnh bài của Liễu tướng quân.”
“Lệnh bài của huynh trưởng?” Ánh mắt Liễu An Di trở nên cảnh giác, “Các ngươi cần lệnh bài đó làm gì?”
“Liễu phi đừng lo lắng, chúng ta cần nó để mang để mang Mộc Tử Trạc xuất thành.

Liễu phi cũng biết, sau sự kiện lần trước, quyền lợi Trấn quốc công bị bệ hạ thu hồi rất nhiều.

Cộng thêm canh phòng tại Đô thành so với dĩ vãng sâm nghiêm gấp đôi, muốn xuất thành càng thêm khó khăn.

Thế nên Nguyên công tử mới tìm Liễu phi hỗ trợ.”
Liễu An Di suy tư chốc lát, chẳng biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng câu lên độ cung âm lãnh: “Hảo, bản cung đáp ứng giúp các ngươi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.