Đọc truyện Phát Trực Tiếp Nuôi Rồng Ở Tinh Tế – Chương 10
Ngày hôm sau, hợp đồng thực thể quả nhiên được đưa tới vào giữa trưa, Thẩm Miên trực tiếp ký rồi gửi lại, sau đó tiếp tục quay về tìm kiếm số sách giáo khoa vốn có của Viện nuôi trẻ.
Gần đây anh có rất nhiều việc —— chỉ còn chưa đầy một tuần nữa sẽ đến lúc các viện nuôi trẻ của đế quốc tộc rồng thống nhất khai giảng, tuy Viện Khải Minh chỉ có một nhóc rồng nhưng Thẩm Miên vẫn muốn cố hết sức cho Tiệp An đi học theo truyền thống.
Viện nuôi trẻ vốn đã có sách giáo khoa, có điều sau khi viện trưởng già qua đời thì đã nhét tất vào trong nhà kho, lúc nguyên chủ tới đây lại phải chạy tới chạy lui mỗi ngày vì kế sinh nhai, cũng chưa đi tìm sách bao giờ.
Hiện tại Thẩm Miên đã ký hợp đồng stream, lương cơ bản mỗi tháng cũng đủ để nuôi sống Tiệp An, cuối cùng cũng có thể lấy sách giáo khoa ra.
Nhà kho chất đống không ít đồ vật, trong đó còn có hai người máy gia dụng mẫu cũ, nhưng đã hoàn toàn hỏng hóc.
Thẩm Miên quét dọn nhà kho một lượt, tốt xấu gì cũng dọn ra được một ít đồ có thể sử dụng.
Sách giáo khoa của Viện Khải Minh là bộ cơ bản.
Tiệp An vui rạo rực ôm đống sách giáo khoa ra ngoài phơi nắng, bé biết đây là sách giáo khoa dành cho mình dùng, động tác lúc bưng bê cực kỳ cẩn thận.
Tài liệu sách vở thực thể thời đại tinh tế không làm từ giấy, tuy không bị mốc nhưng do nằm trong nhà kho quá lâu nên cũng mang theo mùi vị tro bụi ngứa mũi.
Hạ Tỉnh xắn tay áo tới khuỷu tay, trước mặt bày ra hai xác người máy gia dụng.
Hắn nhìn bóng lưng Tiệp An nói: “Trong số sách giáo khoa đó có mấy quyển được dùng từ lúc tôi còn học ở viện nuôi trẻ, đã lạc hậu rồi, có khá nhiều thông tin sai lệch.”
Thẩm Miên gật đầu: “Có một quyển là bản đời đầu, đúng là nên thay rồi.”
Anh đi tới cạnh Hạ Tỉnh: “Hỏng thành như vậy rồi mà vẫn còn sửa được sao?”
“Sửa thì không thể,” Hạ Tỉnh chậm chạp lắp một cái linh kiện vào.
“Nhưng có thể lắp lại một lần.
Tôi đã mua một túi linh kiện, chốc nữa là đến, tôi sẽ lắp cho cậu một cái mới, không tốn tiền mà còn bền hơn mấy loại mua ở bên ngoài.
Sao hôm nay cậu stream lâu thế?”
Sáng nay Thẩm Miên bắt đầu phát trực tiếp từ năm giờ, anh hầm một con rồng Vũ Á hơn hai cân, đậy kín nấu hết ba tiếng đồng hồ, nhưng vừa mở nắp nồi ra thì mùi thơm đã cuốn tới mọi góc trong phòng phát trực tiếp.
Làn đạn vốn không có động tĩnh bỗng sống dậy như vừa được đánh thức, bay thành một mảnh “thơm quá”, còn có không ít người tặng quà.
Lúc anh tắt stream, số lượng người xem trong phòng phát trực tiếp đã đạt tới hơn 30.000.
Thẩm Miên: “Hôm qua tôi ký hợp đồng online với nền tảng Mắt Mèo, đã bắt đầu có hiệu lực rồi, nên stream lâu hơn một lúc.”
Hạ Tỉnh cười, những thứ có thể dùng trước mặt hắn cơ bản đều đã được lắp xong cả rồi, đã mơ hồ nhìn ra được hình dạng ban đầu của người máy gia dụng: “Hành động của Mắt Mèo cũng khá nhanh đấy.”
Thẩm Miên: “Hử?”
Hạ Tỉnh cười nói: “Người rồng đang dần hài hòa, tiếp theo Mắt Mèo hẳn sẽ chú trọng thúc đẩy chủ đề này.
Cậu nhìn đi, nhân loại thì đến chỗ cậu xem rồng, mà rồng thì lại tới chỗ cậu hít người, thúc đẩy giao lưu giữa hai nền văn minh.”
Thẩm Miên: “…….”
Hạ Tỉnh ôm ngực: “Anh giai nhỏ này người rồng đều ăn, sau này viện nuôi trẻ càng làm càng lớn, bên người viện trưởng sẽ có cả đàn rồng mơ ước, đâu còn phần của tôi nữa.”
Thẩm Miên lạnh nhạt: “Anh là diễn viên trong đoàn nghệ thuật quân đội à? Toàn thân toàn là diễn.”Viện nuôi trẻ Khải Minh vẫn luôn là viện phúc lợi khoác áo viện nuôi trẻ, cho nên vào lúc các viện nuôi trẻ khác đang đánh trống thổi kèn hô hào khẩu hiệu chiêu sinh thì Thẩm Miên lại không cho rằng sẽ có rồng nào chú ý tới viện nuôi trẻ vừa nhỏ vừa nát này của mình.
Cả viện chỉ có một thầy dạy trẻ thì ai dám tới.
Mấy ngày nay ngoại trừ phát trực tiếp thì Thẩm Miên đều đang tập trung chuẩn bị bài cho Tiệp An, nửa sống nửa chín soạn ra một bộ giáo án.
Dù sao Thẩm Miên cũng không dám nghĩ tới sẽ có học sinh, cho nên khi nhận được yêu cầu trò chuyện tư vấn từ một đôi vợ chồng thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh không phải là có thể thu học phí mà là ——
“Đây là cha mẹ đẻ sao?”
Sau khi bị dập máy, Thẩm Miên bèn gọi lại lần nữa, nhưng hiển thị là đối phương đã tắt máy, vẻ mặt xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt của anh đã tiến hóa thành sống không còn gì luyến tiếc.
Hạ Tỉnh vừa mới hấp thu nguyên tố dị năng xong, đồng thời cũng bị ép tiếp nhận pheromone chạy tới theo dị năng, còn bị mùi rượu có cảm giác tồn tại cực mạnh này chọc cho choáng váng cả đầu.
Hắn chưa từng nhạy cảm như thế với pheromone của bất cứ người nào khác.
Pheromone của Thẩm Miên hoàn toàn khác với con người lạnh nhạt của anh, là hương vị rượu mạnh, nóng hổi mà còn có cả vị ngọt như có như không, so ra còn bá đạo hơn cả Alpha, ngửi nhiều một chút sẽ có cảm giác như thể sắp say.
Hạ Tỉnh nửa say nửa tỉnh thật sự không nghe rõ lời Thẩm Miên nói, hắn qua loa “ừm ừm” hai tiếng, toàn bộ đầu óc đều đang nghĩ xem phải uyển chuyển nói cho Thẩm Miên biết về việc pheromone như thế nào.
Thẩm Miên lật giở một trang sách, vẫn không hiểu đôi vợ chồng kia đang nghĩ gì.
Trên trang web chính thức của thầy dạy trẻ thuộc mạng lưới giáo dục có đầy đủ thông tin về tất cả các viện nuôi trẻ toàn quốc, chỉ cần tùy tiện tra một lần là có thể nhìn thấy tình hình cơ bản của viện nuôi trẻ.
Phụ huynh nói chuyện với anh từ đầu đến cuối vẫn cứ khóc mãi, Thẩm Miên căn bản không tìm được cơ hội chen vào.
Từ tiếng than khóc ngắt quãng của phụ huynh, anh chỉ biết được rằng nhóc con sắp tới chiều nay là một ma vương nhỏ.
Hạ Tỉnh đang đọc thuộc lòng lời thề nhập ngũ hơi sửng sốt: “Hở?”
Thẩm Miên đặt sách xuống: “Anh quá nhạy cảm với nguyên tố dị năng à? Cái vẻ mặt kiểu gì kia?”
Lời đã tới bên miệng lại bị Hạ Tỉnh nuốt ngược vào trong —— hắn đúng là không biết xấu hổ, nhưng một Alpha lại đột nhiên nhắc tới pheromone của Omega… dù như thế nào cũng sẽ bị nghi ngờ là đang quấy rối.
Bởi vì Thẩm Miên rõ ràng là không cố ý, lượng pheromone được truyền tới rất nhỏ, nếu đổi thành một Alpha khác, trừ khi người đó đang ở trong kỳ phát tình, bằng không thì có lẽ sẽ không cảm giác được.
Theo lý mà nói thì Hạ Tỉnh cũng là một trong số những Alpha đó, hắn chắc chắn không có thể chất nhạy cảm với pheromone, nhưng đối với Hạ Tỉnh thì pheromone của Thẩm Miên quả thực là chất gây dị ứng, dính vào là sẽ có phản ứng ngay.
Hạ Tỉnh thực sự không thể nói ra, trong lòng mệt quá: “Không có gì, cậu nói tiếp đi.”
Thẩm Miên tuyệt đối không phải người nói nhiều, hơn nữa anh cũng không có mong muốn dốc bầu tâm sự với thứ đồ chơi này, nhưng ngay khi anh đang định mở miệng nói tiếp thì trí não bỗng ù ù rung lên.
Có người đang ấn chuông trước cửa lớn của Viện nuôi trẻ, Thẩm Miên mở màn hình lên xem, quả nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng dẫn theo con nhỏ đang đứng đợi bên ngoài.
Thẩm Miên đứng dậy.
Hạ Tỉnh vô thức đi theo sau anh, nhưng đi được hai bước lại nhịn không được mà thở dài: mấy ngày trước chỉ cần hắn rời khỏi Thẩm Miên là có thể sẽ biến về bất cứ lúc nào, nhưng mấy ngày nay lại có tiền đồ hơn rồi, hút một chút nguyên tố dị năng là sẽ có thể chống đỡ được khoảng mười phút, có điều đi theo Thẩm Miên gần như đã thành bản năng của hắn mất rồi.
Thẩm Miên hoàn toàn không chú ý đến tâm tư bảy ngoặt tám rẽ của Hạ Tỉnh, anh xuống tầng tới trước cửa viện.
Bé Tiệp An đang đọc truyện vội vàng vứt bỏ quyển sách đã sắp đọc được một nửa rồi chạy bước nhỏ theo sau anh, móng nhỏ của bé buông lỏng lại nắm chặt vài lần, cuối cùng vẫn cẩn thận từng ly từng tí nắm lấy ngón tay Thẩm Miên.
“Viện trưởng ơi, thầy muốn ra ngoài ạ?” Tiệp An ngửa đầu hỏi.
Thẩm Miên: “Hôm nay có một bạn rồng con tới báo danh, sau này có thể sẽ đi học chung với Tiệp An.”
Quần áo của đôi vợ chồng đang chờ ở ngoài cửa viện trông vừa ngăn nắp vừa sạch sẽ, xem ra là một gia đình khá giả, mà tay của người vợ còn đang dắt theo một nhóc rồng con….
Khắp thân rồng là lông tơ mềm mại, còn có hai cái tai hình bầu dục trông như sắp bay lên trời, chân tay và hai tai đều có màu đen, nhưng gương mặt to tròn và bụng thì lại mang sắc trắng như tuyết.
Là một nhóc Rồng Đốm thuộc loài Rồng Nhung.
Tất cả phân loài rồng thuộc loài Rồng Nhung đều không có vảy —— toàn thân rồng đều là lông tơ mềm mượt, thực phẩm chính là thực vật, tính cách khá ôn hòa, nhưng sức chiến đấu lại cao lạ thường.
Tuy toàn thân Rồng Đốm đều là lông tơ nhưng bên dưới da lưng lại có hai khối xương rắn chắc, độ cứng hoàn toàn có thể so được với vảy và gai của Rồng Đá Quý.
Rồng Đốm nhỏ nắm tay mẹ, tuy ánh mắt đang hoạt bát đảo loạn khắp nơi nhưng lại không làm ra bất cứ động tác nào khác, sau khi phát hiện thấy cửa viện đã mở nhóc mới tò mò nhìn về phía Thẩm Miên.
Ánh mắt trong sáng, không quá giống với ma vương nhỏ trong tưởng tượng của Thẩm Miên.
Hai tay của Hạ Tỉnh đều đang đặt trên người Tiệp An, một lớn một nhỏ liếc nhìn nhau, đồng thời còn cùng nảy ra một suy nghĩ: Rồng Đốm ăn rất nhiều/bạn mới nom có vẻ ăn rất nhiều.
Mẹ Rồng Đốm hẳn là một Omega nữ, một tay cô dắt con, trên mặt vẫn còn mang theo vết nước mắt.
Ba Rồng Đốm đi tới vươn tay ra: “Xin chào xin chào, tôi là An Lũng, anh chính là viện trưởng của Viện nuôi trẻ nhỉ?”
Thẩm Miên bắt tay với anh ta: “Xin chào, anh gọi tôi là Thẩm Miên là được rồi.”
Tộc Rồng Đốm không có họ, xưa nay cũng không chú trọng dòng máu gia tộc gì cả.
Trên mặt An Lũng có vẻ mệt mỏi rất nặng nề, anh ta đẩy nhóc Rồng Đốm lên trước: “Đây là con trai tôi, Lộ Nguyên.
Năm nay nó bảy tuổi rưỡi, bởi vì nguyên nhân công việc nên chúng tôi chuyển nhà tới hành tinh Thủy Đô, muốn cho nó học xong viện nuôi trẻ* ở đây.”
* Nghe hơi lạ nhỉ, nhưng mọi người nghĩ đến câu “tôi học hết tiểu học ở trường x” là thấy hợp lý ngay:v
Lộ Nguyên là một nhóc béo rất biết giao tiếp, nhóc vẫy vẫy móng lông đen như mực của mình: “Hi!”
Viện trưởng Thẩm: “…… chào con.”
Nếu nhận Lộ Nguyên vào học thì có nghĩa là viện nuôi trẻ Khải Minh sẽ nhiều thêm một phần thu nhập đến từ học phí, nhưng mà….
Thẩm Miên hơi đau đầu, bản thân anh chính là một con gà mờ, Tiệp An vốn luôn sống ở Viện Khải Minh nên không tiện chuyển qua học ở viện nuôi trẻ khác, nhưng Lộ Nguyên rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn.
Khải Minh là một viện nuôi trẻ tư nhân đến cả máy móc thiết bị cũng không thể bắt kịp những viện khác, không thích hợp thu nhận quá nhiều học sinh, có điều từ chối như thế nào cũng là vấn đề.
Thẩm Miên rất muốn nói: không được, không thể nhận.
Nhưng nói vậy đương nhiên là không hợp lý.
Trong lúc Thẩm Miên còn đang suy nghĩ, Hạ Tỉnh đã đi tới bên cạnh anh rồi vươn tay ra: “Anh An Lũng, xin chào.”
An Lũng vội bắt tay hắn, ngờ vực hỏi: “Anh là?”
“Tôi là người phụ trách an toàn của viện nuôi trẻ Khải Minh, tôi họ Hạ.” Hạ Tỉnh cười nói.
“Là như thế này, thời gian đăng ký của viện chúng tôi khá ngắn, cho nên rất thiếu thầy cô, ngài xem thử có cần suy nghĩ cẩn thận hơn không?”
An Lũng xua xua tay: “Anh Hạ, tôi đã xem qua tư liệu cụ thể của quý viện rồi, cũng đã hỏi thăm lịch sử của quý viện ở chỗ khác.
Viện trưởng tiền nhiệm của viện Khải Minh là một người rất đáng được tôn kính, Thẩm viện trưởng kế nhiệm cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp bậc đại học, tôi vô cùng tin tưởng viện nuôi trẻ Khải Minh.”
Mẹ của Lộ Nguyên nghẹn ngào lên tiếng: “Tôi còn từng xem stream của viện trưởng ở trên mạng, anh là một thầy dạy trẻ vô cùng dịu dàng.
Tôi với ba Lộ Nguyên đều hi vọng Lộ Nguyên có thể học được cách ở chung với người và rồng dưới sự giáo dục của anh.”
Hạ Tỉnh ngậm miệng: xong rồi, mình còn đang định lấy việc phát trực tiếp làm lý do từ chối nữa mà.
Ánh mắt của Thẩm Miên rơi xuống trên người Lộ Nguyên: chẳng lẽ đây là một ma vương nhỏ đánh hết bạn cùng lứa mà vẫn không có nổi một đối thủ? Nếu là loại hình này thì anh thật sự không sợ.
Hạ Tỉnh ho một tiếng, Thẩm Miên bèn ngẩng đầu lên: “Nếu anh đã nói vậy thì để Lộ Nguyên nhập học trước đi.”
An Lũng thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo Thẩm Miên làm thủ tục nhập học, hơn nữa còn là hình thức gửi toàn thời gian(1).
Chú Thích (1)
Lúc họ làm thủ tục nhập học, Lộ Nguyên chầm chậm đi tới trước mặt Tiệp An.
Chiều cao của hai nhóc rồng không chênh nhau mấy, đều là vóc người béo tròn mũm mĩm.
Lộ Nguyên vươn móng ra rồi nhét vào trước bụng —— trước bụng nhóc có một cái túi!
Tiệp An mở to mắt, đây là lần đầu bé nhìn thấy Rồng Đốm, lập tức đã bị cái túi nhỏ thần kỳ này chinh phục.
Lộ Nguyên đào móc miệng túi một chốc rồi lôi ra một nắm kẹo màu sắc rực rỡ: “Cho.”
Tiệp An chần chừ, trong nền giáo dục bé được nhận, xưa nay chưa từng có việc không làm mà hưởng.
Tay kia của Lộ Nguyên vỗ vỗ bụng: “Tớ còn nhiều lắm, mấy cái này cho cậu tất, làm đàn em của tớ đi! Sau này chúng ta cùng đi chinh phục biển sao, tớ làm thuyền trưởng, cậu chính là thuyền phó!”
– Hết chương 10- .