Đọc truyện Phật Tội – Chương 10: Mạc đầm thạch trung hoả (3)
Cái xoay người cô tịch và lạnh lẽo, bóng lưng Nhậm Hoài Tô hốt nhiên trở
nên rộng dài và gầy quắt, nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị. Vai y rộng
tựa thế trần, thân y xanh xao gầy guộc, hệt một khung xương xinh đẹ câm
vắng và già nua.
“Nếu không vì cô, ta phải giết ư?”
Một câu nói nặng nề trầm thấp.
Nàng chưa từng nghe thấy âm điệu như vậy phát ra từ Nhậm Hoài Tô, giọng y
vốn ôn hoà điềm tĩnh, không chói gắt cũng khó nhập tâm, lúc không muốn
nghe y nói một trăm câu nàng không nghe được một, nhưng câu nói này, dù y có cách xa đến mấy, thốt lên bằng âm thanh hư vô đến mấy, nàng vẫn nghe rành rành.
Nghe và nghẹn lời.
Lần đầu tiên nàng im lặng.
Còn y cúi người, khom lưng chậm rãi nhặt lên từ lớp máu thịt một mảnh tinh thạch… Rồi lại một mảnh tinh thạch.
Nàng đờ đẫn nhìn y, thấy những ngón tay trắng ngần của y đã nhuốm đỏ, y nhặt đầy một bàn tay, năm ngón siết chặt, tinh thạch bị bóp nát, lập tức
bùng lên ánh sáng, y dùng chân khí chí dương ép mớ mảnh vụn tan chảy,
chỉ thấy khói bay mịt mù, những mảnh vỡ tinh thạch cứa nát bàn tay, tay y đầy máu, nhưng y tuyệt nhiên hững hờ. Sau một nén hương, một viên tinh
châu tròn trịa long lanh, sáng trong và êm dịu hơn cả ánh trăng hiện ra
trong lòng bàn tay, y nâng nó lên, bước từng bước về phía nàng.
Nàng đờ đẫn đứng yên.
Y nâng viên tinh châu đến trước mặt nàng, khoé một nhếch khẽ, bỗng nhiên hơi cúi người, tư thế tựa như đang cung kính dâng hiến.
Vì sao… Khi y khom lưng, thứ mà nàng cảm thấy được là một loại hàn ý rét
giá, mà không phải là sự vui mừng khi được coi như chủ quân? Nàng nhận
viên tinh châu cho vào ngực áo, không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Cực Nhật Châu trong truyền thuyết.
Khi nàng nhận lấy viên
tinh châu, Nhậm Hoài Tô cũng đứng thẳng người, y kề sát nàng, sát đến
mức nàng muốn lùi lại, nhưng nàng không lùi, chỉ lạnh lẽo trừng y một
cái.
Y lại im lìm nhếch khoé môi, nở một nụ cười không rõ ý tứ, sau đó đưa ngón tay trỏ chậm rãi thoa máu lên môi nàng.
Trong đó có máu quái thú, có cả máu y.
Đều là màu đỏ thắm.
Không thể phân biệt.
Y thoa rất chậm, chậm đến mức nàng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi ấm trên đầu ngón tay y, nàng lạ lùng lắm, nhưng không hề sợ hãi hay ghét bỏ.
Tim nàng đập dồn như trống nổi, nhưng sắc mặt bỗng tối sầm, “Hừ! Ngươi làm
vì thiên mệnh cùa ngươi, nào có vì ta? Nhậm Hoài Tô, ngươi là kẻ tự tư
cùng cực, làm mọi việc chì vì bản thân, chỉ để lấy được cái mình muốn,
chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Người khác?” Y ngước lên, “Nhân gian chỉ có cô, chỉ có ta, nào còn ai khác?”
Nàng sững sờ, bỗng trông thấy gương mặt Nhậm Hoài Tô thình lình biến thành
một lỗ đen vĩ đại, một trận cuồng phong tột cùng rét lạnh đột ngột ập
đến, vạn quỷ trong quạt đồng thanh gầm rít, sâu dưới đáy lỗ đen vang lên tiếng quỷ thét mênh mông… Trong chính khoảnh khắc dị biến ấy, nàng hốt
nhiên mất đi tri giác.
…
Kinh thành.
Bên bờ suối Mộc Lan, trong phòng luyện đan.
Nho sinh vận áo tím nhạt ngồi nghiêm ngắn tướng mạo thanh tú xinh đẹp,
trước tượng thần không nhận rõ là nam hay nữ, lò đan giữa phòng nghi
ngút hơi nóng, toả ra những sợi khói mỏng xanh biếc, một hương thơm nồng nàn bao phủ,. Vì phòng luyện đan rất rộng, nên dù một bên lò nung đỏ
lửa, bên nho sinh ngồi vẫn không quá nóng bức.
Đương khi tĩnh toạ bỗng ghe xoảng một tiếng, y mở choàng đôi mắt phượng, trông thấy ly trà đặt trước mặt tượng thần không dưng rơi xuống vỡ nát. Y trầm ngâm một
thoáng, đốt một nhúm cỏ khô màu xanh nhạt, hơi khói dật dờ bốc lên tụ
thành hai chữ lớn, “Quỷ khu.”(1)
Quỷ khu? Y nhìn trân trân, dự
ngôn của Hiến thần dưới sự cung kính thờ phụng của y chưa từng sai sót,
hai chữ “Quỷ khu” bất ngờ xuất hiện này rốt cuộc là có ý gì?
Chính vào khi ấy, bên ngoài từ tốn vang lên tiếng gõ cửa, có người khoan thai cất tiếng hỏi, “Thần côn(2), ta vào nhé.”
Nười vận áo tím vung tay áo, cửa bật mở, hơi nóng trong phòng luyện đan ập
lên người vừa tới, nhưng y không hề sợ sệt, gương mặt đầy ý cười, nhàn
nhã tiến vào trong.
Hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng giữa không trung
vẫn chưa tan biến, mơ hồ duy trì hình trạng, nguời nọ vận áo pha lê,
bước vòng mấy vòng quanh hai con chữ, “Quả nhiên… có vấn đề.”
“Cơ Nhị, ngươi cảm thấy vấn đề ở đâu?”Giọng người áo tím tinh xảo nhẵn nhụi như đồ sứ, “Lần trước điềm trời xuất hiện, trên người Nhậm Hoài Tô
thánh khí vượng thịnh, tuyệt đối không sai sót, ta cho rằng y chính là
vạn thánh linh, má nay Hiến Thần bỗng để lộ hai chữ ‘Quỷ khu’, hai chữ
bày ứng nghiệm vào đâu?”
“Ta không tin thần, không quan tâm cái
gọi là thần dụ, ta chỉ tin vào những gì mắt ta trông thấy.” Cơ Nhị cầm
một túi thơm bằng vải gấm, “Ngươi có trông thấy vật này bao giờ chưa,
thần côn mạnh nhất thiên hạ?”
Ngươi vận áo tím đón lấy túi thơm, tháo dây, trong đó là một lọn tóc đen, “Đây là.. tóc?”
“Phải.” Cơ Nhị nhoẻn miệng cười, “Là tóc rơi trong phòng Nhậm Hoài Tô đại sư.”
“Món tóc này…” Người áo tím thoáng biến sắc, y lúc này lấy ra một cánh cây
khô quất, cành cây nhỏ bé và yếu ớt, không biết là loài gì. Y châm một
ngọn lửa leo lét có màu tím kì dị, định dùng ngọn lửa trên cành khô ấy
đốt tóc.
Gió nhẹ phất qua, Cơ Nhị thích thú nhìn y. Khi ngọn lửa
tím ghé lại gần, sợi tóc dường như có tri giác, hơi uốn ra né tránh.
Người áo tím giữ chặt nó, châm lửa. Có tiếng rên xiết yếu ớt, sợi tóc
đen biến mất như ảo giác.
Không để lại dấu vết gì.
Cơ Nhị
bật cười ha hả, dùng tay làm kéo cắt đứt sợi tóc khác, nhưng tóc đứt rồi mọc lại, chẳng bao lâu sau hai sợi tóc đã dài hệt nhau, “Ta không tin
thần, cũng không tin quỷ, nhưng thứ tóc này thực sự…” y liếc nhìn hai
chữ “Quỷ khu”, “Thực sự không giống tóc người.”
“Đây quả là không phải tóc người.” Người áo tím nhỏ giọng, “Là tóc quỷ.”
“Tóc quỷ? Thế nào gọi là tóc quỷ?” Cơ Nhị hào hứng.
Bấy giờ hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có
một loại người đã vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng
không còn là người sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ
cực hung cực ác. Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành
vô cùng nhanh, có sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt… Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng
vẫn là quỷ, dù kẻ ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
(1) ‘Quỷ khu’: nghĩa là ‘mình quỷ’.
(2) ‘Thần côn’: cách gọi những người chuyên làm hoạt động mê tín.