Đọc truyện Phát Súng Trượt – Chương 9
Thanh tra Charles Pittman ngồi ở bàn giấy trong phòng làm việc của sở cảnh sát Atlanta. Trước mắt ông là Mickey Keane, vừa là cộng sự vừa là bạn thân của của ông.
– Tất cả chỉ có thể thôi ư? – Pitttman hỏi.
– Phải, tất cả chỉ có thế – Keane trả lời tay gạch gạch cái gì đó trong sổ. Có rất nhiều đầu và vỏ đạn vương vãi khắp nhà, chủ yếu là đạn tiểu liên Mac 10 và vài ba viên của súng ngắn Beretta. Tôi cũng thấy cả đất đỏ vương vãi ở đế giầy, chắc là của bọn chúng.
– Đất đỏ ư? Ở cái bang Georgie này, đất đỏ có mà vô thiên ủng.
Biết sếp nói kháy mình, Keane vẫn tiếp tục báo cáo.
– Ngoài cửa có vết lốp xe để lại. Toàn là lốp xe tải nhỏ của General Motors, nhưng hạng này có hàng tá kiểu xe dùng loại lốp ấy… Và chưa kể vài kiểu xe nữa của Chrysler. Đây là tất cả những gì chúng ta có.
– Chưa, chưa phải đã hết đâu – Nhìn Keane với vẻ đắc thắng, ông thanh tra nói – Chúng ta còn có một nhân chứng rất quan trọng, đó là Manny Pearl. Ông ấy bảo nếu được tạo điều kiện thì ông ấy có thể nhận dạng được tên đại ca.
Tên đại ca, đó là cái tên Sở cảnh sát thường dùng để chỉ sếp của bọn tội phạm.
– Và người ta đã cung cấp cho chúng ta cái này đây – Ông thanh tra nói tiếp, tay đẩy về phía Keane một danh sách dài dằng dặc – Lầu Năm Góc cung cấp cho ta đây. Những năm trăm mười tám phiếu cả thẩy.
– Nhưng ảnh thì họ từ chối không chịu mất công in lại cho chúng ta.
– Anh căn cứ vào những đặc điểm nào để yêu cầu hướng điều tra? – Keane hỏi.
– Quân nhân. Về hưu khoảng dưới mười lăm năm trở lại đây, đóng đến đội, ở Georgie.
Keane cầm lấy bản danh sách, xé làm đôi và đưa một nửa cho Pittman.
– Giờ anh định làm thế nào đây? Pearl nói hắn ta cao gầy, đặc biệt có cái tai nhăn nheo lá cải bắp và cái mũi khoằm. Nhưng đáng tiếc là trong quân đội, người ta không lấy dấu tai. Chúng ta hãy tìm những gã cao hơn thước tám và nặng dưới bảy mươi lăm kilo.
Hai người bắt tay vào rà từng tên, xem xét cẩn thận từng chi tiết về chiều cao, cân nặng và loại dần những người quá béo hay qua thấp. Phải gần hết buổi làm họ mới xong cái công việc tản mạn tỷ mỷ ấy.
Pittman đếm phiếu.
– Tám mươi mốt viên đội về hưu, cao và gầy. Ta chỉ giữ những tay ở Altanta. Chứ còn những gã ở tít tận những nơi khỉ ho có gáy của Georgie thì tội vạ gì họ đến đây mà tấn công hiệu sách bán đồ con heo.
Hai người lọc lại phiếu lần nữa.
– Mươi hai cả thẩy – Pittman lẩm nhẩm đếm – Tốt, bây giờ thì chúng ta có thể xin ảnh ở Lầu Năm Góc được rồi.
***
Sáng mai, khi Manny đang ngồi trên giường bệnh thì Pittman và Keane bước vào.
– Ông thấy thế nào rồi, ông Pearl? – Pittman hỏi.
– Ông bác sỹ thần kinh trẻ bảo tay phía trái của tôi bị tổn thương. Họ bảo tôi phải luyện tập – Manny trả lời.
– Chỉ thời gian ngắn nữa là ông có thể nhảy nhót được thôi mà – Xích ghé lại gần giường, Pittman nói – Ông Pearl, chúng tôi có một số ảnh cho ông xem đây. Tất cả các tay này đều cao, gầy, đều là toán lính đội đã về hưu và quanh quẩn trong vùng. Tôi muốn ông nhìn kỹ vào, từng chiếc một xem sao.
Mục kỉnh trễ xuống tận chóp mũi, Manny thong thả xem ảnh, có tấm xem đi xem lại mấy lần. Xong xuôi, ông trả lời cho Pittman.
– Không – Manny nói một cách dứt khoát – Tôi chẳng nhận ra tên nào cả, chắc chắn nó không có ở đây…
Pittman đứng dậy giọng mệt mỏi.
– Thôi được, ông Pearl. Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm thêm.
– Các ông tìm được là nhất định tôi sẽ nhận ra ngay. Các ông hãy tin tôi.
– Tôi tin ông, thưa ông Pearl – Pittman nói.
– Thế bây giờ chúng ta sẽ tìm ở đâu? – Keane hỏi khi hai người bước ra khỏi phòng.
– Chúng ta lại xin Lầu Năm Góc ảnh sáu mươi chín tay trong số cao gầy còn lại. Nếu không xong thì chúng ta sẽ sục vào đám Hải quân.
Pittman thở dài nói tiếp:
– Hướng còn lại duy nhất của chúng ta đấy.
***
Thứ bảy, trong biệt thự ven hồ, Will đợi Jack Buchanan và Kitty Conroy đến từ Washington. Ngồi trước máy tính anh cố tập trung đầu óc để soạn thảo chương trình ra ứng cử cho một phụ tá về luật không mấy tiếng tăm. Nhưng rồi chẳng mấy chốc anh đã phát nản. Thì giữa lúc ấy, anh nghe thấy có tiếng xe lăn bánh lạo xạo trên lối đi trải sỏi bên ngoài.
Anh nhìn đồng hồ. Còn quá sớm để Jack và Kitty có thể đến. Anh đứng dậy và bước ra ngoài hiên. Một chiếc brec xịch tới và trên xe một phụ nữ và hai người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông nhỏ nhất, tuổi có vẻ mới ngoài đôi mươi, bước lên bậc thềm và chìa tay.
– Chào ông. Tôi là Tom Black, làm việc cho Hank Taylor – Anh ta tự giới thiệu – Còn đây là Jim và Betty, hai nhà nhiếp ảnh độc lập ở Atlanta.
Will chào và lần lượt bắt tay.
– Hank có báo các anh và cô đến. Nhưng tôi cứ ngỡ tuần tới.
– Vâng, đúng thế. Song chúng tôi lại muốn bắt đầu công việc càng sớm càng tốt – Black nói.
Black nhìn quanh:
– Biệt thự và hồ đẹp quá. Lên ảnh chắc tuyệt lắm đấy. Chúng tôi vào xem trong nhà được không?
– Đương nhiên rồi – Will đáp.
Theo lời mời của Will, ba người theo anh vào thăm biệt thự và chốc chốc họ lại dừng lại ngẵm nghía và chụp ảnh chỗ này chỗ kia.
– Tôi lấy làm tiếc là nhà cửa hỏi lộn xộn – Giơ tay phác một cử chỉ, Will nói.
– Không có gì quan trọng – Black đáp và bước vào buồng riêng của Will – Ông cho phép tôi ngó qua chỗ để quần áo của ông được không? – Rồi không đợi trả lời, anh ta xem số quần áo của Will treo trong tủ, miệng lẩm nhẩm cái gì đó. Lát sau anh ta quay ra và ngồi phịch xuống ghế phô tơi.
– Tôi đang làm chương trình cho một ứng cử viên – Will nói.
– Vâng. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau – Black trả lời, hất hàm ra hiệu cho hai người cùng đi.
– Mời ông hãy ngồi trước máy tính. Chúng tôi sẽ chụp ảnh ông đang làm việc. Xin ông vén tay áo lên một chút.
Will làm theo lời yêu cầu của Black trong khi hai nhà nhiếp ảnh lăng xăng xung quanh.
– Jim, Betty, hai người ra chụp mấy pô quanh cảnh biệt thự nhìn từ phía bên kia hồ, đồng ý chứ? – Black bảo hai nhà nhiếp ảnh.
Sau khi hai người đi ra, Will mới có dịp nhìn kỹ Black, vì từ nãy đến giờ anh ta cứ quay như chong chóng. Black có mái tóc hung, mặc sơ mi thụng và đi đôi giầy cao cổ. Nom anh ta mặt mũi non choẹt, khéo chỉ hai mươi tư, hai mươi nhăm là cùng. Và Will chợt nghĩ chẳng nhẽ Hank Taylor không kiếm được một tay nào già dặn hơn một chút hay sao?
Chừng như Black đoán được ý nghĩ của anh.
– Có lẽ để khởi đầu công việc được thuận lợi hơn, tôi xin nói rõ ông biết là năm nay tôi đã ba mươi mốt tuổi. Nhiều người cứ ngỡ tôi còn kém thế nhiều. Tôi bước chân vào cái nghề chính trị này với chiến dịch vận động cho Jimmy Carter năm 1976. Tôi đã tham gia mười một chiến dịch, và thắng tám.
– Chà – Will cười nói – Tôi xin lỗi đã đánh giá thấp anh.
– Lầm lẫn đó dễ hiểu thôi – Black cùng cuối đáp – Ông ăn mặc rất có gu, nhưng loại vải Angle này không thích hợp cho chiến dịch vận động.
– Tại sao?
– Nó quá sang. Bây giờ ông đang ở Georgie. Ở đây có tay Ham Stockton ở Atlanta. Anh ta có một hiệu y phục cho đàn ông.
– Tôi có biết Ham.
– Thế thì tốt. Anh ta có những bộ y phục vừa đẹp vừa kín đáo, không khoa trương. Tôi muốn ông sắm lấy hai bộ xanh nước biển, hai bộ xanh thẫm và hai bộ kẻ sọc. Ông mua thêm hai tá sơ mi trắng cổ kiểu Mỹ, vài chiếc cà vạt màu đỏ, và hai đôi giầy Derby.
– Giầy Derby?
– Phải, tôi không nói đùa đâu. Ông sẽ phải cuốc bộ kinh khủng đấy. À, quên. Ông nên mua một bộ áo mưa không có tay… Màu bê, để ông không có vẻ một ông chủ nhà băng. Ông cũng cần phải sửa lại kiểu tóc đi, gọi tay Ray Brewer ở Atlanta ấy. Ông cứ nói là tôi giới thiệu, hắn ta sẽ làm cho ông đúng như ý tôi…
– Black này, hãy cho tôi biết, nom tôi… Tệ hại làm sao?
– Không, hãy tin tôi đi. Tôi sẽ cho ông những lời khuyên tốt, còn ông, ông sẽ phải trả giá tương xứng đây.
Will thở dài.
– Đồng ý. Anh hay có mặt ở đây trong chiến dịch vận động không?
– Có, nhưng không phải mỗi lúc. Tôi còn làm cho một tay gọi là Heald, ứng cử viên ở New York. Nhiệm vụ của tôi là theo dõi tác động của ông về phương diện truyền thông và góp ý cho ông. Và tôi mong là những góp ý của tôi được coi trọng.
– Nó sẽ được coi trọng – Will thành thật nói.
– Chiếc Wagoneer ngoài kia là của ông? -Vâng.
– Ông hãy dẹp nó đi và thấy bằng một chiếc Ford hay Chevrolet. Cả hai hãng này có xưởng lắp ráp ở Georgie. Có đúng là ông chưa lập gia đình phải không?
– Chưa, và tôi sợ đó sẽ là một điểm bất lợi?
– Có lẽ người ta có thể thuê cho ông một người nào đó – Black nói, mặt thản nhiên như không – Một cô tóc hung vàng, đẹp. Dành những ngày cuối tuần để săn sóc những kẻ cơ nhỡ chẳng hạn.
Will phì cười.
– Hình như ông có một con chó?
– Phải, một con labrado.
– Hùm, ta có thể làm một cái gì đó… (Black rời ghế phô tơi). Ông lại đây, chúng tôi sẽ chụp ảnh ông cùng chỗ dạo chơi bên hồ.