Phát Súng Trượt

Chương 24


Đọc truyện Phát Súng Trượt – Chương 24

– Tại sao anh lại hẹn tôi ở chỗ này? – Will hỏi, mặt ngó ra xung quanh.

Đó là giữa buổi chiều và khách sạn lúc này rất vắng. Tom Black thở dài.

– Bởi tôi có chuyện muốn nói với anh… Và tôi không muốn nói chuyện này trước mặt anh cũng như Kitty.

Lúc này đã giữa tháng mười. Hàng ngày bắt tay bao nhiêu người, trả lời bao nhiêu câu hỏi, Will không thể nhớ hết nữa. Anh bị ho và cảm thấy mệt mỏi. Thế mà bây giờ kết quả là chỉ thấy lo.

– Đồng ý – Will nói.

– Thăm dò gần đây của chúng ta cho biết Calhoun được bốn mươi tám phần trăm, anh được bốn mươi tư phần trăm, chứng tỏ chúng ta tiến mà ông ta thụt lùi. Nhưng với nhịp độ này thì chúng ta chỉ có thể vượt được ông ấy… sáu ngày bầu cử. Mà đây còn chưa nói là để làm được chừng đó thôi, chúng ta cũng đã phải làm việc cật lực và tung ra đến đồng xu cuối cùng.

– Vậy thì chúng ta phải làm như thế nào?

Hỏi thế thôi chứ Will đã có trước được câu trả lời.

– Tôi sẽ nói thẳng với anh – Tom đáp – Hoặc chúng ta phải tung bốn trăm nghìn đô la cho tuyên truyền trên ti vi, hoặc chúng ta thua cuộc.

– Giá ít ra chúng ta có được chút may mắn – Will nói.

– Đến lúc này thì chẳng có chuyện may rủi nữa và tôi nghĩ chúng ta chẳng nên trông chờ vào điều đó.

Tom cầm cùi dìa gõ nhẹ vào viên đá nổi trên mặt cốc trà ướp lạnh.

– Tôi đã giữ một số phút trong chương trình truyền hình, hết chiều mai không trả được tiền thì sẽ mất số thời gian ấy. Mặt khác, ngay như khi chúng ta có tiền, chúng ta cũng không thể coi là chắc chắn chúng ta sẽ thắng cuộc.

Ngực Will bỗng đập thình thịch. Anh biết và anh luôn biết có thể tìm được ở đâu ra tiền, ấy thế mà bây giờ lại có người nói với anh là có tiền cũng chưa chắc đã thắng cuộc!

– Hãy đợi một lát, Tom.

Will đứng dậy, bước đến một cabin điện thoại, bấm số, nói vài tiếng và nghe trả lời. Rồi anh quay lại bàn và bảo Tom.

– Ngày mai chúng ta sẽ có tiền.

***

Will ngồi nhìn người đàn ông đang chăm chú đọc số giấy tờ anh vừa đưa.


Khuôn mặt ấy, anh đã biết từ lúc bé, khuôn mặt mà không bao giờ anh có thể có cảm tình được.

– Ông hoàn toàn chắc chắn muốn thế này chứ? – Ông ta hỏi.

– Vâng – Will trả lời một cách cương quyết.

– Ông đã nghĩ đến những gì sẽ xảy ra nếu ông bị mất nó chưa?

– Có, tôi đã nghĩ.

– Nếu ông không có đủ thu nhập để hoàn trả nó và trong trường hợp thất bại thì ông sẽ không còn cách nào khác là phải đem bán nó. Ông biết điều đó chứ.

– Tôi biết.

Lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy in sân, người đàn ông vạch hai vạch chéo cỏn con ở phía dưới tờ giấy và đưa cho Will chiếc bút máy.

– Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của ông trưa mai.

Will ký vào hai chỗ vừa đánh dấu và đứng dậy.

– Cảm ơn ông – Anh bắt tay người đàn ông.

Rồi anh rời văn phòng nhà băng, để lại trên bàn những giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu đất đai của gia đình anh, đất đai mà cụ tổ Lee của quận Meriwether bắt đầu tậu từ năm 1826. Trên đường về phòng thường trực, Will bỗng thấy mắt anh cay cay.

***

Nằm trên giường, Mickey Keane đang có sức xỏ tắt và giầy vào chân phải.

Nhưng bất hạnh thay, mới cố gắng để cử động của anh đều khiến lưng, cổ và vai của anh đau đớn.

– Tôi thấy ông nên ở lại đây một, hai ngày nữa – Bác sĩ luôn miệng nói với Keane như thế.

– Tại sao? – Keane hỏi – Ông chả bảo tôi không bị thương nặng lắm là gì?

– Đành là thế – Bác sĩ có vẻ không hài lòng đáp – Nhưng ông phải tập đi nạng trong vài tuần đã, nếu không thì ông sẽ tập tễnh suốt đời. Ông sẽ trở lại đây sau hai tuần nữa.


Nói rồi bác sĩ đi ra.

Gần như ngay vào lúc ấy, một người đàn ông mặc bộ đồ dân sự bước vào.

– Ông là ai? – Keane thở dài hỏi, trong khi tay đang đánh vật với chiếc dây giầy. Chỉ nhoáng một cái, người lạ mặt đã móc ra một cái ví con.

– Bob Warren, của FBI.

– Ha, người của FBI bây giờ còn điều tra cả các vụ tai nạn giao thông? – Keane lầu bầu nói.

– Ông hãy tránh xa Willingham ra – Warren nói.

Cũng vừa lúc ấy Keane đã thắt xong dây giầy.

– Tránh xa ai? Tôi chưa nghe nói đến người ấy.

– Ông hãy nghe đây và xin đừng giả vờ giả vẩn nữa, tôi biết ông đang điều tra về ai. Chúng tôi sẽ sớm tóm được Perkerson nếu ông chịu khó đứng ngoài cuộc. Chúng tôi đã có tay trong ở tổ chức của hắn.

– Thế các ông còn đợi gì mà không gồng cổ hắn lại?

– Bởi vì cứ để hắn ở ngoài thì sẽ có lợi hơn.

Keane lắc đầu.

– Tôi đoán thể nào các ông cùng nói thế – Anh nhăn mặt chua chác nói – Các ông biết là tôi tôn trọng, quý mến các ông, những chiến hữu của tôi. Nhưng trong khi đó các ông làm thế nào? Perkerson đã đảy tôi vào một bức tường bê tông thế mà các ông vẫn để mặc hắn làm, và không chừng lúc ấy các ông còn đứng quay phim chụp ảnh các cảnh ấy nữa đây. Các ông biết Perkerson từ bao lâu rồi? Chắc cũng đủ lâu để tránh cho bạn tôi khỏi phải chết cháy thành than? Đã đủ lâu để một bác sĩ và một y tá thoát khỏi những viên đạn ở trước cửa bệnh viện? Các ông còn muốn hắn giết hại những ai nữa đây… Có phải duy nhất chỉ để các ông có được cái thú là phô mặt ra trên trang nhất các báo?

– Ông muốn giết chết Perkerson, có phải thế không?

– Thế thì sao? – Keane vặc lại.

– Thế tức là ông muốn tung hết cả một vụ điều tra đã tiến hành từ nhiều năm nay. Một vụ điều tra có thể dẫn tới bắt hàng chục tên khác vì âm mưu phá hoại quốc gia?

Keane bám vào thành giường và cố đứng dậy trên chiếc chân lành.

– Tôi chẳng cần biết gì hết về cái các ông gọi là âm mưu phá hoại quôc gia -anh nói – Tôi chỉ muốn tóm cổ những kẻ giết người. Và đặc biệt là những kẻ đã giết hại bạn tôi và định giết cả tôi. Không, tôi sẽ không giết Perkerson đâu. Mà tôi muốn dúi mặt hắn xuống bụng, kẹp cổ hắn vào đầu gối và xích tay hắn ra sau lưng. Sau đó, tôi sẽ chứng kiến lúc người ta xét xử hắn và tôi sẽ sung sướng cười khi người ta đưa hắn lên ghế điện…


Nói rồi Keane chống nạng tập tễnh bước ra khỏi phòng.

***

– Em muốn biết – Suzy nói – Hãy cho em biết hết đi.

Hắn cười.

– Em dùng tò mò nữa có được không? Em muốn chuốc lấy vạ vào thân hả?

Suzy ngồi dậy và xoa bóp lưng cho hắn.

– Em muốn biết những gì anh biết – Ả lại nói tiếp – Em quá ngán với cái kiểu làm con người thừa ở đây rồi.

– Thôi được, em hãy hỏi đi. Nhưng liệu mà giữ mồm đấy.

– Quan Chấp Chính là ai đây anh?

– Willingham.

– Anh không nói dối chứ?

– Thế là anh nói thực. Anh chỉ được gặp riêng ông ta thôi. Nhưng em đừng quá quan tâm đến điều đó.

– Anh gặp ông ta ở đâu? – Suzy vẫn tiếp tục bóp lưng cho hắn.

– Thường thường ở nhà ông ấy.

Suzy bóp mạnh và hắn xuýt xoa. Rồi hắn nói tiếp.

– Chính ông ấy là trung tâm của mỗi việc… Vũ khí, tiền bạc rồi kế hoạch này khác, tất tất là ở ông ấy.

– Thế mà em cứ tưởng là Calhoun.

Perkerson “xì” lên một tiếng.

– Tên hề ấy hả? Không có Willingham thì đến cái cửa toa lét ở đâu hắn cũng không tìm nổi.

– Nhưng tiền ở đâu mà sẵn thế?

– Một phần của các ông nhà giàu, một phần nhờ các hoạt động của Calhoun.


Suzy chuyển sang vỗ vỗ cho hắn.

– Sao anh biết nhiều khiếp, chắc Quan Chấp Chính phải tin cậy anh lắm nhỉ?

– Ông ấy chẳng giấu gì anh hết. Anh và ông ấy quen nhau từ hỏi còn ở Việt Nam và ông ấy biết…

Perkerson bắt đầu duỗi người ra thư giãn.

– Ông ấy biết sao? – Suzy thực sự tò mò, hỏi gấp.

– Ông ấy biết là nếu ông ấy yêu cầu thì anh sẽ không ngần ngại gì mà không tự bắn vào đầu mình một phát – Giọng hắn có vẻ đã ngái ngủ – Ông ấy biết anh là con người là không bao giờ chịu để cho người ta bắt sống.

***

Sáng thứ sáu ấy ở Atlanta, cũng đúng trong phòng quay lần trước Will đã đối đầu với Mack Dean, thì lần này đối thủ mới của anh là mục sư Don Beverly Calhoun.

Đứng đôi diện nhau, mỗi người sau một cái bàn, hai ứng cử viên tiến hành cuộc tranh luận dưới ánh sáng của các ngọn đèn chiếu. Trong hơn một giờ, trong khi đáp lại mọi câu hỏi, Will đều có những câu trả lời dựa trên một sự hiểu biết khá tường tận về vấn đề nêu ra, thì Calhoun chỉ nặng về hô hào chung chung và thuyết giáo về lý tưởng Hoa Kỳ.

Chiến thuật của Calhoun quả có gây trở ngại cho Will. Mọi câu trả lời của ông ta đều ít hãy nhiều có những ẩn ý liên quan tới “tính chất nam giới” và đức tin tôn giáo của anh. Cuối cùng, anh đã chán ngấy. Đến lượt anh được phát biểu kết luận, anh ngoảnh lại phía Calhoun và nói:

– Tôi không muốn kết thúc cuộc tranh luận hôm nay mà không nói một lời về chiến dịch vu khống và cái kiểu ăn nói bóng gió mà đối thủ của tôi đã tiến hành đối với tôi. Nhiều lần, ông ta đã ngụ ý rằng, bởi vì tôi độc thân cho nên tôi chỉ có thể là người đồng tình luyến ái; rồi lấy cớ là tôi từ chối không nói về đức tin tôn giáo của tôi trong một cuộc vận động tranh cử, một vấn đề không nhất thiết phải trình bày trong đó, ông đã cho rằng tôi chỉ có thế là một người vô thần.

Rồi quay lại camera, Will nói tiếp.

– Tôi biết từ đáy lòng các vị, những người đang chứng kiến cuộc tranh luận này, các vị đều rất sáng suốt để không bị cái thủ chiến thuật vu khống ấy lợi dụng. Tôi tin chắc các vị đều muốn có một chính phủ có trách nhiệm và muốn được thay mặt bởi những người xứng đáng. Tôi không có bục giảng nhà thờ để có thể bày tỏ ý kiến như đối phương của tôi. Tôi chỉ sử dụng các phương tiện thông thường như mọi ứng cử viên khác. Nếu tôi không nhằm về những mong muốn và chờ đợi của các vị, thì tôi hy vọng sẽ được bầu vào Thượng viện Hoa Kỳ vào ngày tám tháng ba tôi. Nhưng nếu tôi lạc hướng thì tôi đang bị thất bại vì đã xét đoán sai về tấm lòng của các vị, những công dân chân chính của Hoa Kỳ. Vậy tôi mong các vị hãy chứng tỏ là tôi đã không lầm. Cảm ơn.

Đến lượt Don Beverly Calhoun kết luận.

– Thưa các bạn – ông ta nói – Đối thủ trẻ của tôi đã tự giới thiệu mình một cách ngắn gọn khéo hơn là tôi có thể lắm. Ông ta muốn các bạn tưởng rằng khuynh hướng tình dục của một con người không có gì là quan trọng; muốn các bạn tưởng là niềm tin tôn giáo của một ứng cử viên, hãy sự thiếu vắng niềm tin ấy, là không có gì đáng kể đối với các cử tri của ông ta. Chính tai các bạn đã nghe thấy ông ta vừa nỗi đau đó. Các bạn cũng đã nghe thấy đối thủ trẻ của tôi phàn nàn là ông ta không có bục giảng để ông ấy có thể bày tỏ với các bạn về đức tin của ông ta, vậy thì…

Will lo ngại nhìn Calhoun. “Lão ta đang âm mưu cái gì đây?”. Nhưng anh đã không phải cho đợi lâu vì ông ta đã nói tiếp.

… Tối nay, tôi tuyên bố sẵn sàng cho ông Lee mượn diễn đàn của nhà thờ Đồi Thánh vào chủ nhật ngày tám.

Rồi quay về phía Will, Calhoun hỏi:

– Ông có nhận lời mới của tôi không, thưa ông?

– Tôi xin nhận – Will đáp – Nhưng với điều kiện là bài nói chuyện của tôi cũng được phát trên tất cả các kênh đài truyền hình của ông, như trước đây nó đã từng được làm với những bài rao giảng của ông.

– Nhưng thưa ông, chính tôi cũng không mong có gì khác – Calhoun đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.