Đọc truyện Phát Súng Trượt – Chương 17
Cúi lom khom trước cửa thoát hiểm của một nhà in ở East Point, Mickey Keane dùng một cái móc để mở khoá. Khoá tồi nên chưa đầy một phút, chốt đã bật ra. Anh nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Mới đầu anh nghĩ đến việc hỏi ông chủ nhà in những sau nghĩ lại anh thấy tốt hơn là đừng để ông ta nghi ngờ.
Chùm sáng của chiếc đèn bấm chiều từ cái mấy in ốp-sét cỡ nhỏ đến chiếc máy sao chụp, rồi đến những hộp chữ gác ở trên tường. Anh đã biết những điều cần biết nhờ vào tấm thẻ của Perkerson. Trên bảng niêm yết có găm một danh sách đánh mấy tên của chủ nhân các hộp, và tên của Perkerson có trong đó. Anh tháo bản danh sách, nhanh chóng photo lấy một bản rồi lại găm vào chỗ cũ. Anh lật mấy cặp sách: không có gì đáng chú ý, chỉ toàn hoá đơn và bản sao một số thư, ngoại trừ một cuốn số ghi tên và địa chỉ hiện thời của chủ nhân các hộp. Anh gấp cặp sách và quay lại. Thì đúng lúc ấy, anh bỗng bị loá mắt bởi một ngọn đến bấm chiếu thẳng vào mắt.
– Không động đậy! Cảnh sát đây!
Mickey giơ hai tay lên cao:
– Đồng ý, được thôi, tôi là đồng nghiệp đây.
– Im mồm! Quay mặt vào tường! Giọng nói nghe rất trẻ.
– Bật đèn lên, Bob!
Trong phòng vụt sáng. Keane quay mặt vào tường và thấy hai bàn tay lục soát anh suốt từ đầu đến chân.
– Hắn có súng – Một giọng nói khác cất lên – Tớ đã dò được một súng ngắn.
– Đúng, đúng – Mickey nói trong khi cố không cử động – Hãy xem qua ví của tôi, để ở trong bao súng bên trái ấy.
Một bàn tay móc ví.
– À, anh ta là cảnh sát Atlanta.
– Đề nghị cho tôi quay mặt lại – Mickey nói – Các anh đừng bắn, đồng ý chứ? Keane lùi ra xa tường rồi từ từ quay người lại.
– Thế nào, anh làm gì ở đây, Keane? – Người lớn tuổi hơn hỏi.
– Các anh hẳn còn nhớ chuyện một cảnh sát bị giết hại trong một căn nhà bi đặt bẫy chứ?
– Có, chúng tôi có nghe.
– Người ấy là bạn tôi và vụ sát hại do có liên quan tới chỗ này.
– Liên quan ra sao?
– Tên chủ của ngôi nhà cái bẫy ấy có một hòm thư đặt ở đây.
– Ha! – Tay cớm trẻ nói xen ngang.
– Kệ xác cái chuyện liên quan ấy. Tôi chỉ biết ông bạn đột nhập vào đây… Và ông đang trong tình trạng bị bắt giữ. Quay mặt vào tường!
Nói rồi anh ta đẩy Keane quay lại, và có tiếng khoá tay lách cách.
– Anh có quyền…
– Thôi được – Keane thở dài bất lực – Tôi đã quá thuộc cái bài ca muốn thuở ấy rồi…
***
Đứng trước bàn làm việc của sếp, Keane cảm thấy ngượng nghịu, lúng túng. Ông đại uý nhìn anh với vẻ mặt vừa ái ngại vừa bực tức.
– Mẹ kiếp, quỷ tha ma bắt cậu hay sao mà cậu lại đi làm cái chuyện ấy một mình? Vụ ấy tôi đã giao cho đội cảnh sát hình sự rồi kia mà?
– Nhưng ông đã chẳng thu được kết quả nào? – Keane bực mình đáp lại – Nếu ông giao cho tôi việc ấy, hơn nữa đó còn là món nợ của tôi đối với Pittman, thì có thể tôi đã đạt được một cái gì đó.
– Cậu không nói đùa chứ? Cậu thế là đi đứt rồi.
– Đi đứt? Ông muốn nói là ông tống cổ tôi ra khỏi cửa? Thế mà tôi cứ ngỡ ở cái Sở này, người ta rất quan tâm đến nhân viên.
– Người ta vẫn quan tâm, Keane à. Nhưng nếu cậu đến một khu vực khác và cậu có hành động phạm pháp thì thử hỏi người ta có thể làm gì cho cậu đây?
Keane im lặng, cố nén cơn giận đã dâng lên đến tận cổ.
– Hãy nghe tôi đây, Mickey. Chỉ còn một lời thoát duy nhất là cậu về hưu và sống một cuộc đời yên ả. Tay cảnh sát hôm nó nói sẽ không truy tố nếu cậu làm như tôi vừa nói.
– Còn thiếu hai năm nữa tôi mới đủ hạn lãnh lương hưu. Tôi chẳng có tí gì và hơn nữa tôi không còn được làm cảnh sát nữa.
– Anh đã không còn là cảnh sát kể từ khi anh thò tay ra mở chiếc khoá cửa đêm ấy.
Nói xong ông đại uý lấy từ ngăn kéo ra một bìa hồ sơ, đặt trước mặt và mở ra. Rồi ông móc túi lấy bút máy và đặt trên tập giấy.
Keane nhìn ông trừng trừng. Ông ta đang làm quái quỷ gì thế này? Anh đã chẳng từng chứng kiến khá nhiều trường hợp các bạn đồng nghiệp còn phạm những tội lỗi tày đình hơn anh nhiều mà còn được các cấp trên cứu thoát hay sao? Rõ ràng là họ muốn gạt bỏ anh ra ngoài.
Nghĩ vậy, không thèm xin thêm một lời, anh lẳng lặng cầm bút, ký tên, rồi đặt súng và huy hiệu lên bàn.
– Cậu có cần tiền không, Mickey? – Ông đại uý hỏi.
– Dù có cần thì cũng không phải là tiền của ông…
Và Keane quay ngoắt người đi ra.
***
Trong phòng thường trực ở Atlanta, Will ngồi ghé vào mép bàn, hai chân buông thõng xuống vùng và vùng vậy. Anh ngoảnh về phía Tom.
– Tốt, và bây giờ ta làm sao? Hay ta tuyên bố với báo chí là tôi xin rút khỏi cuộc đua?
Tom bật cười.
– Tự thương cảm cho mình như thế là hơi vội đấy, anh Will ạ.
– Có phải anh muốn nói là tôi vẫn còn vận may? – Nhìn chăm chăm, Will hỏi.
– Không, không phải tôi nói thế. Nhưng chẳng nhẽ không còn cách nào khác ư? Anh có biết nếu bây giờ anh bỏ cuộc thì có phải vô tình anh đã công nhận mình là một tay đồng tình luyến ái không? Rồi anh sẽ làm gì nào? Làm luật sư? Delano chăng?
– Được, tôi đồng ý với anh – Will cười nói – Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?
– Anh bắt đầu bằng một bữa ăn sáng? Cậu lạc bộ Rotary – Tom đáp – Rồi anh đi một vòng các trung tâm buôn bán. Tôi muốn tối nay anh lên đài truyền hình ở kênh Atlanta và có làm xao xuyến trái tim của các bà nội trợ. Ngày mai anh sẽ đi thăm năm, sáu thành phố nhỏ khác mà ở đây người ta đợi anh đến nơi chuyện.
– Tôi có cảm tưởng là rồi đây tôi sẽ rất bận đấy – Will nói vẻ suy nghĩ.
– Không phải rồi đây mà ngay từ bây giờ anh đã bắt đầu bận, anh bạn à – Tom đáp – Thôi, chúng ta bắt tay vào việc.
… Sáng hôm sau họ dậy đi từ rất sớm. Đến trưa, Will đã xong được ba cuộc nói chuyện ngoài trời và bài nói anh đã thuộc lòng. Anh phải phục tài năng và sự tháo vát của Tom. Đến đâu, Will đã thấy sẵn sàng ở đây một diễn đàn, một bộ tăng âm, một dàn nhạc Dixieland và… Một đám cự toạ. Anh bắt tay người này, ôm hôn người kia và trên miệng luôn nở một nụ cười, trước ống kính của hàng trăm máy ảnh và máy quay phim. Cứ như thế, Will và Tom đi ròng ra suốt một tuần lễ.
Thứ bảy sau đó, trong một bữa ăn tại một câu lạc bộ giải trí ở Savannah, Will có một cuộc trả lời những cử tri mà anh hy vọng sẽ giành được một sự giúp đỡ về tài chính. Cuộc trả lời nhanh chóng chuyện sang vấn đề mấu chốt nhất.
– Thưa ông Lee – Một người đứng lên hỏi – Tốt hơn là chúng ta nên làm rõ vấn đề này ngay lập tức: Ông có phải là người đồng tình luyến ái không?
Will nhìn ông ta một lúc.
– Xin phép hỏi lại ông: Ông sinh trưởng ở đâu?
– Ở Ohio – Người kia đáp – Tôi ở đây đã được hai năm.
– Vậy thì thưa ông – Will nói – Ông đã ở đây khá lâu, đủ để biết là ở Georgie, một người đàn ông không bao giờ nên đặt cho một người đàn ông khác một câu hỏi tương tự – Will ngưng lại một lát – Trừ phi là người ấy có một lý do rất nghiêm trọng để muốn biết câu trả lời về vấn đề đó.
Có những tiếng cười xen lẫn với những tiếng vỗ tay. Ở một bàn cuối phòng, một bà ghé sát vào tai bạn:
– Tay này thực sự không có vẻ gì là một dân pê-đê! Đứng gần đấy, Tom Black không nén được một nụ cười.
***
Mickey Keane ra dấu cho người hầu bàn.
– Một ly scot nữa – Keane gọi to để át tiếng nhạc ầm ĩ và những tiếng reo hò tán thưởng của một số khách đang cổ vũ cho mấy vũ nữ.
– Hay để tôi mời ông chầu rượu này – Một giọng nói quen thuộc cất lên đằng sau Keane.
Anh ngoảnh lại và thấy Manny Pearl, tay chống vào chiếc nạng nhôm.
– À! Ông Pearl, ông khá nhiều rồi chứ?
– Hãy gọi tôi là Manny – Pearl mỉm cười đáp – Và mời ông theo tôi vào phòng làm việc của tôi.
Pearl đón chai Wishky từ tay người hầu bàn.
– Mời ông theo tôi – Ông ta nhắc lại với Keane.
Vào đến phòng, Manny mời Keane ngồi xuống trường kỷ và ông nặng nề ngồi lút mình vào một chiếc ghế bành sâu.
– Mẹ kiếp, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao người ta lại có thể cho một sĩ quan tài giỏi như ông rời khỏi cảnh sát?
– Tôi không biết họ đang mưu mô gì ở đây – Keane trả lời trong khi rót rượu cho mình – Nhưng từ khi người ta nhận ra được Perkerson thì mọi việc cứ lộn tùng phèo cả lên.
Manny lắc đầu, vẻ bực bội.
– Hãy cho tôi biết, cái chuyện… Cái chuyện ông đột nhập nhà in ấy mà… Nó có dính dáng gì đến chuyện Pittman không?
Keane cho Manny biết ly do gì để thúc đẩy anh làm việc ấy.
– Tôi cùng ngỡ là thế – Manny nói – Keane, ông hãy nghe tôi. Thôi dùng uống ly rượu này nữa, ông đồng ý thế chứ? Tôi có điều này muốn nói với ông và tôi muốn ông hiểu những gì tôi sắp nói đây.
Ngưng ly rượu ở giữa chừng, Keane nhìn Manny chăm chú.
– Bây giờ ông tính làm gì để sống? – Manny hỏi.
– Tôi uống – Keane đáp – Tôi còn biết làm gì ngoài việc uống nữa.
– Tôi cùng ngỡ thế. Thôi, bây giờ tôi xin ông một điều. Ông hãy đặt cốc xuống.
– Tại sao?
– Tại vì tôi. Tôi muốn ông làm việc cho tôi. Nhưng tôi cần ông tỉnh táo.
– Cảm ơn. Nhưng để làm cái việc tống cổ những kẻ say rượu ra khỏi tiệm, tôi chỉ là một tay rất tồi.
– Không, tôi không có ý định mời ông làm cái chân đấy đâu. Tôi muốn ông tìm cho ra tên Perkerson kia. Ông hãy làm cho tôi việc đó.
Keane ngồi thẳng người lên.
– Về những gì liên quan đến tôi – Manny nói tiếp – Tôi có cảm giác là cớm chẳng mặn mà lắm.
– Tôi chia sẻ với ông ý nghĩ ấy – Keane gật đầu đồng ý.
– Tôi sẽ trả ông mỗi tuần một nghìn đô la để làm vụ Perkerson. Khi ông tóm có được hắn và tống hắn vào nhà lao thì tôi sẽ trả ông thêm năm mươi nghìn đô la nữa.
– Ông rất hào phóng đây, ông Pearl à.
– Manny. Xin hãy gọi tôi là Manny. Với việc ấy thì món tiền đó không phải là quá hào phóng đâu. Hơn nữa, như mọi người, ông cũng cần phải sống chứ!
Manny bước đến cuối phòng, mở két và lấy ra một tập tiền đựng trong hộp sắt.
– Đây là năm nghìn đô đề bắt đầu công việc – Ông nói. Keane gật đầu.
– Cám ơn… Manny.
– Còn tôi – Manny nói tiếp – Tôi sẽ đăng các báo tặng một giải thưởng một trăm nghìn đô… Tôi nghĩ việc đó sẽ có thể giúp ông một vài manh mối.
Manny lại mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp và đưa cho Keane.
Keane mà nắp hộp: trong đó có một khẩu súng ngắn cỡ chín ly.
– Ông hãy giữ lấy – Manny nói – Và hãy cẩn thận nhé!