Đọc truyện Phát Súng Trượt – Chương 12
Trở về đến sở, Pittman và Keane ngồi vào bàn làm việc.
– Ai là cảnh sát trưởng ở Meriwether? – Pittman hỏi.
– Tôi không biết – Keane đáp.
Rồi anh lục ngăn kéo, lấy ra cuốn Danh bạ điện thoại cảnh sát Georgie.
– Có tên đây rồi: Dan Cox ở Greenville. Anh đọc to số điện thoại.
Pittman bấm mấy và xin gặp ông cảnh sát trưởng.
– Tôi, Dan Cox đây – Đầu kia một giọng trầm trầm cất lên.
– Ông cảnh sát trưởng, tôi là thanh tra Chuck Pittman ở sở cảnh sát Atlanta đây.
– Chào, tôi có thể giúp gì được ông?
– Tôi phải tiến hành một vụ bắt người ở quận ông và tôi mong được ông giúp đó.
– Bắt ai đấy?
– Harold C. Perkerson. Ông có biết hắn không?
– Mới trông thấy thôi. Tại sao lại bắt hắn?
– Tội giết ba mạng người.
Đầu máy kia im lặng chốc lát. Rồi tiếng ông cảnh sát trưởng:
– Ông chắc chứ?
– Tôi có một nhân chứng chính mắt trông thấy.
– Chà, thế thì quá chắc. Nhưng tôi không thể hình dung nổi. Theo người ta nói thì hắn là một anh hùng trong chiến tranh cơ đấy. Tôi cần phải tập hợp thêm ba, bốn người nữa.
– Tốt quá – Những mong ông đừng nói chúng tôi sắp bắt ai.
– Tôi hiểu. Chúng ta sẽ gặp nhau tại đâu?
– Các ông hãy đến Moreland, chỗ rẽ phía nam của đường trục I 85, vào lúc mười lăm giờ, đồng ý chứ?
– Đồng ý, chúng tôi sẽ có mặt. Tôi nghĩ có lẽ ta sẽ phải mang theo súng?
– Tất nhiên rồi. À, còn một điểm nữa: xin ông chuẩn bị cho một xe cứu thương.
– Vâng, tôi sẽ xin xe của bệnh viện.
Pittman cảm ơn rồi bấm mấy gọi cho phòng điều tra Georgie và sở cảnh sát băng. Một giờ sau, dưới quyền anh đã tập hợp được hai mươi người trang bị đầy đủ súng tự động, lựu đạn cay và áo chống đạn.
Đến giờ quy định, người của Pittman đã có mặt tại điểm hẹn, tập trung ở một bãi xe của một trăm bảo dưỡng cấp tốc cạnh đường ô-tô ở ngoại vi Moreland, gần Luthersville. Pittman bắt tay cảnh sát trưởng Dan Cox.
– Tôi biết nhà hắn? – Dan nói – Nhà này hắn mua được ba, bốn năm nay của một người tôi quen.
– Địa hình xung quanh thế nào ông? – Pittman hỏi.
– Nhà hắn cách đường cái khoảng bốn trăm mét, sau một rặng thông, ba mặt là rừng, mặt còn lại là bãi cỏ. Chúng ta phải đỗ xe ngoài đường rồi đi bộ vào tiếp cận.
– Đồng ý – Pittman nói rồi ra lệnh xuất phát.
Nửa giờ sau, họ tới địa điểm dừng xe. Rồi chia ra từng tốp một, họ lẳng lặng xuyên rừng tiến về phía ngôi nhà, hình thành thế bao vây. Cách nhà chừng hai mươi mét, Pittman dừng lại và nói vào máy:
– Tôi đã ở sau nhà kho. Tất cả đã vào vị trí chưa?
Nhận được trả lời mọi người đã sẵn sàng, Pittman nói với Keane và Dan Cox.
– Tôi sẽ vào trước, và nếu giữa nhà chính và nhà kho lối vào không bị cản trở thì tôi sẽ ra hiệu cho các anh.
Keane và Dan Cox nhất trí.
Cúi lom khom, Pittman vọt tiến đến nhà kho. Vòng ra trước, anh dừng lại quan sát: ở đây anh có thể thấy mặt sau ngôi nhà và một xe tải nhỏ màu xám đỗ ở gần đấy. Bên trái nhà là một bãi quày gia súc và mấy đống rơm. Tình hình có vẻ yên tĩnh. Anh quay lại ra hiệu cho mọi người tiến. Chỉ một lát sau, họ đã đến nhà kho và tìm cho ẩn nấp.
– Nhìn kìa – Keane khẽ nói, tay chỉ về bãi quày gia súc. Hai con ngựa đang nằm im dưới đất, cổ ngoẻo về một bên.
– Chúng đã chết – Keane nói – Tình hình này không được bình thường rồi, Chuck.
– Kỳ lạ thật – Pittman đáp – Tại sao chúng lại giết ngựa?
Dan Cox xen vào:
– Chúng ta vào thôi.
Pittman xốc lại áo chống đạn và nói vào trong máy:
– Tôi sẽ đến sau nhà xem cái gì đã xảy ra. Khi tôi bảo “tiến” thì các anh hãy nhanh lên.
Mọi người trả lời “Rõ”.
– Tốt – Pittman nói rồi chạy băng qua khoảng cách hai chục mét tới ngôi nhà.
Anh ngó qua cửa sổ. Gian phòng trống rỗng, chỉ có một tách cà phê và một tờ báo gập để trên bàn. Anh bật công tắc máy.
– Nhà không có ai. Tôi vào một mình đây.
– Chuck, đừng làm thế – Có tiếng Keane nói trong máy – Tôi có linh cảm…
– Thôi cái trò mê tín ấy đi, Mickey! – Pittman đáp.
“Keane thì lúc nào cùng để cho mấy cái thứ linh cảm vớ vẩn của cậu chỉ huy, – Pittman nghĩ.
Anh rón rén tiến đến cửa sau. Cửa hé mở, và còn một cửa nữa đi vào gian bếp.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, súng cầm chéo trước người. Chợt anh nghe thấy có tiếng động. Tiếng nhạc của một trò chơi trên ti vi. “Chắc ti vi để trong phòng ngủ. Perkerson đang ở trong ấy”. Anh thầm nghĩ. Và anh quyết định sẽ bất ngờ tóm lấy Perkerson.
Khi anh bước qua một cửa ngách để tiến vào hành lang thì tiếng nhạc ở đầu kia vang tới càng mạnh. Hành lang tối om và anh phải dò dẫm từng bước. Một mùi gì quen thuộc phả vào mũi anh nhưng chưa nhận ra được ngay. Mắt anh quen dần với bóng tối và anh thấy lờ mờ có một đống gì đó xếp đầy trước mắt anh. Anh lui lại và vấp phải một vật gì có góc cạnh sắc. Anh chợt hiểu, đó là những can xăng. Những lúc ấy thì đã quá muộn.
***
Nép sát vào góc nhà kho, Mickey Keane nghiến răng.
– Quái quỉ gì mà sao Chuck lâu thế?
Mắt dán vào ngôi nhà, anh chăm chú quan sát. Thì giữa lúc ấy, anh thấy tường nhà như biến dạng đi và không đầy một phần triệu giây sau, cả ngôi nhà nổ tung lên trong một quầng rực sáng và cùng lúc ấy là mảnh vụn tung tóe khắp nơi. Keane bị sức nổ mạnh đẩy chúi về sau một bước. Anh chưa kịp hoàn hồn thì lại một tiếng nổ thứ hai: chiếc xe tải đậu ngoài sân biến mất trong một đám lửa mù mịt.
Keane phải lùi lại thêm vài bước nữa. Mấy mảnh vụn rơi vào mặt làm anh đau điếng. Anh nghiến răng, tự nguyền rủa mình sao lại để Chuck tiến vào nhà. Anh chẳng cần phải nhìn vào cái nơi mà chỉ cách đây mấy giây thôi ở đây còn mọc lên một ngôi nhà, anh cũng đã đủ hiểu là số phận của Chuck đã được định đoạt.