Phát Súng Tình Yêu

Chương 9


Đọc truyện Phát Súng Tình Yêu – Chương 9


Edit: Phong Tâm
Beta: Đá Bào
Sau khi về đến chung cư Nhạc Ngưỡng liền đi vào nhà tắm tắm giặt một cái, sau đó thì dưỡng da.

Trong lúc ấy, ‘mẹ già’ của cô cũng không rảnh dỗi, gọi điện thoại hết người này đến người khác, nhưng Nhạc Ngưỡng nghe nghe rồi lại nghe thấy những thứ không giống nhau.

Hình như là có liên quan đến Trần Bạc Viễn.
Tuy nhiên chỉ là thấp thấp thoáng thoáng nghe thấy tên của anh mà thôi, cũng không biết cụ thể là đang nói về điều gì nữa.
Đến khi cô thu thập xong mọi thứ đi ra ngoài phòng, mới hỏi mẹ cô một tiếng: “Mẹ, vừa nãy mẹ gọi điện thoại cho ai vậy? Sao lại nhắc đến Trần Bạc Viễn thế?”
Mẹ cô nhìn cô đã chuẩn bị xong, gương mặt lập tức lộ ra nụ cười hài lòng: “Con nhìn xem, đây mới là bộ dáng của một đứa con gái chứ! Thật xinh đẹp mà!”
“Mẹ, con đang hỏi mẹ mà!”
Nhạc Ngưỡng cạn lời nhắc lại thêm một lần nữa, ‘mẹ già’ của cô lúc này mới kịp phản ứng: “Dì cả của con giới thiệu một cô gái cho Viễn Viễn, vừa đúng lúc hôm nay cũng đến gặp mặt, chúng ta có thể đến nói chuyện một chút.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng khẽ nheo mày: “Dì cả của con giới thiệu cho?”
“Ừ, nói là làm về thời trang, mặc dù hoàn cảnh gia đình bình thường, nhưng con gái nhà người ta rất xinh đẹp, lại có thể tự lực cánh sinh, sau khi nhìn thấy ảnh thì Viễn Viễn đã đồng ý gặp mặt.”
“Nói vậy tức là Trần Bạc Viễn sau khi nhìn ảnh của người ta mới đồng ý gặp mặt đúng không ạ?
Nghe Nhạc Ngưỡng nói như vậy, mẹ cô bèn chỉnh sửa: “Xem xem con nói cái gì thế, như là Viễn Viễn là loại người coi trọng vẻ bề ngoài vậy.”
“Chẳng lẽ không phải ư? Nếu như trong ảnh cô gái kia không xinh đẹp, hắn sẽ không đi, không đúng sao?”

“Ấy, mẹ thế nào lại thấy con cứ nhắm vào Viễn Viễn nhỉ? Con với thằng bé có mâu thuẫn gì vậy?”
Mẹ cô cảm thấy có một tia không thích hợp, đuổi theo Nhạc Ngưỡng hỏi.

Nhạc Ngưỡng cười hừ một tiếng, phủ nhận mà nói: “Giữa con với hắn thì có mẫu thuẫn gì được chứ, con chỉ là thay ông Trần cảm thấy bất bình thôi!”
“Ông Trần còn không cảm thấy cái gì, còn cần con phải cảm thấy bất bình sao? Hơn nữa, con lại không hiểu tính đặc biệt của bộ đội đặc chủng, con lại tưởng muốn về nhà là về được sao? Còn có thằng bé xa nhà, biết được bố mình mắc bệnh mà không thể trở về, cảm giác ấy con có thể hiểu không?”
Nhạc Ngưỡng ngẩn người: “Hắn là con trai mẹ sao?! Sao lại che chở cho hắn như vậy chứ!”
Mẹ cô ho một tiếng rồi thu lại biểu tình kích động vừa rồi: “Mẹ đây không phải là đứng ở góc độ công bằng mà nói sao? Ngưỡng Ngưỡng, con thấy Viễn Viễn giống loại người vong ân phụ nghĩa sao? Thằng bé đối tốt với ông Trần vô cùng, mấy năm nay tại sao có thể sống ở nhà người thân chứ? Không phải là vì Viễn Viễn đã gửi tiền về sao? Không lẽ con tưỡng rằng người ta sẽ vô duyên vô cớ cam tâm tình nguyện ở đầu giường bệnh chăm sóc lão Trần lâu như vậy sao? Con cái đứng trước giường bệnh lâu ngày cũng có khả năng trở nên bất hiếu, huống chi là họ hàng xa.”
“Được rồi, không nói với mẹ mấy điều này nữa, dù sao Trần Bạc Viễn là người như thế nào thì cũng không liên quan đến con.”
“Nha đầu chết tiệt! Hồi đó là ai vẫn luôn miệng gọi ‘anh Bạc Viễn’ hả, con học bao nhiêu thứ từ Viễn Viễn rồi, còn có Viễn Viễn đã chắn cho con bao nhiêu phát đạn con không biết ư? Người ta thật tâm thật lòng đối đãi với con như em gái, con lại trở thành bạch nhãn lang* không biết tốt xấu!
*Bạch nhãn lang: Chỉ người vong ân bội nghĩa.
‘Mẹ già’ tức đến độ muốn lấy tay lắc đầu cô cho tỉnh, nhưng Nhạc Ngưỡng lại tay nhanh mắt lẹ, ngón tay bà còn chưa vươn tới, cô liền xoay đầu sang hướng ngược lại rồi.
Căn bản không cho bà có cơ hội để ra tay.
Thấy cô giảo hoạt như con cá trạch đang né tránh, mẹ cô thở dài một tiếng.
Khi đến nhà hàng đã hẹn, mẹ cô nói với cô: “Ngưỡng Ngưỡng, con với tiểu Trần hai đứa ở riêng một lúc, tìm hiểu đối phương một chút, mẹ với mẹ thằng bé đi chỗ khác nói chuyện, chúng ta việc ai nấy làm, không quấy rầy nhau có được không?”
Nhạc Ngưỡng bày tỏ không vấn đề gì, vẫy tay liên tục nói: “Tùy mẹ, tùy mẹ đấy.”
Sau đó cô theo lời chỉ thị của mẹ nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, lúc trước cô đã xem ảnh của tiểu Trần rồi, diện mạo ổn, lịch sự nho nhã, xem như là có thiện cảm.
Hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, bên trong là chiếc sơ mi màu xanh nhạt, cả người tinh thần lưu loát, có thể nhìn ra là đặc biệt vì buổi hẹn ngày hôm nay mà đi cắt tóc.

Nhạc Nhưỡng biểu hiện rất thân thiện đi qua chào hỏi một tiếng: “Xin chào, anh Trần, tôi là Nhạc Ngưỡng.”
Tiểu Trần nhìn thấy cô liền vội vã đứng dậy, vô cùng lịch sự lại lộ chút khẩn trương nói: “Cô Nhạc, xin chào, mời ngồi, mời ngồi.”
Đối với sự khẩn trương của cậu ta, Nhạc Ngưỡng đã thả lỏng nhiều, cô thoải mái hào phóng, tính khí không nóng không vội, khiến tiểu Trần có ấn tượng sâu sắc, ở trước mặt cô, tiểu Trần lộ rõ vẻ khẩn trương, đến cả lời nói cũng có chút run run.
Xem ra là kiểu người dễ thẹn thùng.
Nhạc Ngưỡng tâm tính tốt, trừ khi cứng rắn với tội phạm, đối với người khác cô khoan dung vô cùng.

Vì vậy tiểu Trần nhìn thấy Nhạc Ngưỡng chính là một cô gái ôn nhu lại thoải mái, làn da trắng nõn, ngũ quan nhỏ nhắn, dáng người cũng thon thả, thật phù hợp với miêu tả về mẫu người lý tưởng của cậu ta.
Đối với lần xem mắt này, tiểu Trần vô cùng hài lòng.
Rất nhanh hai người nói đến vấn đề kết hôn, đối với việc này, Nhạc Ngưỡng bày tỏ rõ: “Tôi cho rằng không cần nhanh như vậy mà đi đến hôn nhân, trước tiên là cần tìm hiểu rõ đối phương một chút, à đúng rồi, mẹ tôi chắc cũng đã nhắc đến nghề nghiệp của tôi với anh rồi nhỉ.”
Tiểu Trần gật gật đầu: “Ừm, nhắc qua rồi, nhưng mà tôi thật không ngờ rằng cô gái ôn nhu như cô Nhạc đây lại là một nữ cảnh sát, thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Thấy bộ mặt đầy sùng bái của cậu ta khi nhắc tới nữ cảnh sát, Nhạc Ngưỡng thiếu chút nữa là nói thật với cậu ta bộ dáng thực sự của nữ cảnh sát là cô đây ngày bình thường như thế nào.
“Tôi biết bình thường công việc của cô rất bận, về việc gia đình tôi có thể chăm lo nhiều hơn một chút, dù sao việc làm ăn, không phải việc gì tôi cũng phải tự ra tay, còn…..”
Lời của Tiểu Trần còn chưa nói xong, hai người đã nghe thấy ở vị trí ghế phía sau vang lên một âm thanh ‘bang’ rất lớn, sau đó là tiếng hét chói tai của cô gái đâm vào tai!
Rất nhanh chỗ này trở nên vô cùng hỗn loạn, bọn họ vẫn chưa kịp có phản ứng, đã nhìn thấy một người đàn ông to cao kéo lấy cổ áo của cô gái kia, xách cô ấy lên như xách cổ gà, hung hăng đấm một cái!
Cô gái vì đau lập tức hét lớn kêu cứu, cạnh khóe mắt lập tức có máu chảy ra.
Người bên cạnh hét lớn, mà cô gái kia không nghiêng không lệch ngã xuống bên cạnh Tiểu Trần, Tiểu Trần giật bắn mình, đặc biệt là đối với ánh mắt hung hãn của người của người đàn ông kia, lập tức nhấc người chạy đến bên cạnh, muốn đem Nhạc Ngưỡng rời khỏi đây.

Nhạc Ngưỡng lập tức hiểu ra, đây là sự việc bạo lực xảy ra đó! Trước tiên không cần biết tại sao hai người tại sao lại xảy ra xung đột, ở trước nơi đông người như vậy một người đàn ông ẩu đả một người phụ nữ tay trói gà không chặt, về tình về lý đều không thỏa, người phụ nữ khổ sở kia lại bị kéo lên một lần nữa, sợ hãi không thôi liên tục nhìn về xung quanh kêu cứu: “Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi với, hắn muốn đánh chết tôi, hắn muốn đánh chết tôi!”
“Câm cái miệng thối lại cho ông! Đánh chết cô cũng đáng đời, ai bảo cô đi tìm thằng khác, ai bảo cô đội nón xanh cho ông!”
Người đàn ông gầm lên một tiếng, cái bạt tai kia tận lực hạ xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhạc Ngưỡng tùy tay nắm lấy bình hoa bên cạnh, thật mạnh mà ném vào bàn tay của hắn ta, ở lúc hắn ta đang hét lên vì đau, cô một cước đạp vào đầu gối hắn, khiến cho cả người hắn ta ngã xuống đất, cô nhân cơ hội kéo cô gái kia đến bên cạnh mình,
“Tôi nói cho anh biết đừng có mà làm loạn lên, nếu mà báo cảnh sát thì anh cứ đợi vào đồn uống trà đi! Còn nữa, anh một người đàn ông to cao như vậy lại đi đánh con gái còn tính là đàn ông cái chó gì, thằng nghiện ăn phân cũng không sánh được với anh rồi!” Nhạc Ngưỡng tức giận rống lên với hắn vài tiếng.
Người đàn ông kia đang đầy nộ khí, vô cớ bị người khác chen vào, đừng nhắc đến tức giận, đôi mắt kia đã đỏ ửng như dã thú rồi, như muốn đem Nhạc Ngưỡng ăn tươi nuốt sống vậy.
Tiểu Trần cảm thấy rất sợ hãi, lập tức kéo lấy cánh tay Nhạc Ngưỡng: “Cô Nhạc, chúng ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, mau đi thôi, làm hại đến người khác thì lại không tốt.”
“Cái gì là lo chuyện bao đồng? Nếu như ai cũng không lo thì cô gái này chẳng phải sẽ bị tên đàn ông thối tha kia đánh chết rồi sao? Bây giờ anh mau báo cảnh sát.” Nhạc Ngưỡng thấy cậu ta không có động tĩnh gì, tăng thêm ngữ khí gầm nhẹ một tiếng, “Còn ngây người ra làm gì vậy? Mau báo cảnh sát đi!”
Nhạc Ngưỡng vừa nói vừa chắn trước người bọn họ, đối diện gã đàn ông đang nổi điên kia, cô chẳng sợ hãi một chút nào, gã kia sau khi đứng dậy đã chửi bậy câu gì, mạnh mẽ đánh về phía cô, Nhạc Ngưỡng một cước đạp vào đầu hắn, sau đó nhanh chóng đổi sang vị trí khác.
Chính là lúc cô đang tính đối phó với hắn cho đến khi người ở sở tới, Trần Bạc Viễn không biết từ đâu lao đến, một tay kéo Nhạc Ngưỡng ra, một cước một đánh, gã đàn ông kia lùi về sau không ngừng, sau đó ngã xuống bên cạnh chiếc bàn, lập tức đồ đạc trên chiếc bàn ấy đều rơi loảng xoảng xuống đất!
Thân thủ của Trần Bạc Viễn nhanh đến độ người bên cạnh cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy anh đột ngột hướng về phía trước, dùng một cái khuỷu tay thôi cũng đủ để giữ gã kia dưới người, tên kia không thể nhúc nhích được!
Nhạc Ngưỡng thấy được tình hình, lập tức đi về phía chủ nhà hàng muốn lấy một vài sợi dây thừng, rồi chạy quay lại, tay chân nhanh nhẹn trói chặt gã đàn ông kia lại, đề phòng hắn ta làm ra những hành vi nguy hiểm khác.
Nhìn thấy gã đàn ông hung bạo đã bị áp chế, những người xung quanh mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng gã vẫn phát điên phát cuồng không ngừng mà gầm lên: “Chúng mày thả ông ra! Thả ông ra ngay!”
Trần Bạc Viễn nhẹ nhếch khóe miệng, vỗ nhẹ lên đầu gã đàn ông: “Thả ông ra để làm gì chứ? Thả ông ra, ông lại đi đánh phụ nữ chắc? Đúng là làm mất mặt cánh đàn ông mà! Thật đúng là ‘quân tử’ động tay không động miệng, ông lại đi động tay động chân với một người phụ nữ?”
“Con mẹ nó mày cũng không phải là đã động tay động chân rồi sao?”
“Bởi vì tôi là chính nhân quân tử mà.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Nhạc Ngưỡng phụt cười, trong lúc vô tình đã nhìn người ‘chính nhân quân tử’ một cái, rồi lập tức thu lại ánh mắt của mình, hung hăng vỗ xuống đầu của gã đàn ông kia: “Gã đàn ông thối tha, ông cứ đợi được uống trà đi!”
Cái đánh này của Nhạc Ngưỡng không giống cái vừa rồi của Trần Bạc Viễn, mạnh đến độ khiến trán của gã kia đỏ ửng rồi.
Không lâu sau, cảnh sát của khu Thanh Hà đã tới hiện trường, Nhạc Ngưỡng nhìn thấy người dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc, cũng chính là người lần trước cùng cô đi bắt mấy tên nghiện.


Nếu như cô nhớ không lầm, hình như tên anh ta là Tống Dịch.
Có thể nhìn ra được, Tống Dịch và Trần Bạc Viễn có quen biết.
Thậm chí hai người còn mỉm cười hàn thuyên một lúc, sau khi giao tiếp ánh mắt xong, Tống Dịch đã dẫn hai đương sự về sở của bọn họ.
Sau khi sắp xếp tất cả xong xuôi, Nhạc Ngưỡng mới phát hiện Tiểu Trần vốn dĩ đứng ở phía sau mình, bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Trần Bạc Viễn thấy cô nhìn xung quanh tìm người, sau đó chỉ về phía bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng: “Có phải đang tìm đối tượng xem mắt của em hay không?”
Nhạc Ngưỡng theo ánh mắt của anh nhìn về hướng đó, nhìn thấy Tiểu Trần với sắc mặt nặng nề đang gọi điện thoại, cũng không biết là đang nói gì, với ai nữa.
Ánh mắt của cô rơi trên người Trần Bạc Viễn, lúc này mới ý thức được anh hôm nay cũng đi xem mắt, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một chiếc áo len màu xanh đậm.
Nói thật thì, Tiểu Trần và anh mặc áo len màu giống nhau, nhưng nhìn đi nhìn lại, Trần Bạc Viễn vẫn mặc đẹp hơn.

Dù sao thì với cái vóc dáng giống như là cái móc áo di động này, tùy tiện khoác cái bao tải cũng vẫn vô cùng đẹp mắt.
Nhưng lúc này trong lòng Nhạc Ngưỡng lại nổi lên những cảm xúc kì lạ.
Cô cũng không biết đó là gì nữa.
Vào lúc này, một cô gái mặc chiếc áo khoác màu trắng vội vàng chạy đến, mài tóc xoăn dài óng ả phía sau lưng, chỉ thấy cô dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Bạc Viễn mà nóng vội hỏi: “Anh Trần, anh không sao chứ?”
Trần Bạc Viễn lộ ra ý cười ôn hòa, lắc lắc đầu: “Tôi không sao, cô vẫn chưa ăn cơm xong đúng không?”
Cô gái thẹn thùng cúi đầu, dời tầm mắt đi rồi mỉm cười đáp: “Cũng xong rồi, bình thường tôi cũng không ăn nhiều lắm, bây giờ anh cũng như thế này rồi, hay là chúng ta đừng ăn cơm ở đây nữa.”
Nhớ đến cuộc điện thoại của mẹ cô trước khi đến đây, Nhạc Ngưỡng mới nghĩ ra cô gái này là đối tượng xem mắt của Trần Bạc Viễn.
Thật là trùng hợp, hai người bọn cô lại đi xem mắt ở cùng một chỗ~~~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.