Phát Súng Tình Yêu

Chương 62


Đọc truyện Phát Súng Tình Yêu – Chương 62


Người đang ngồi ngủ ở trên mặt đất kia quả nhiên là Chu An Bình.
Sở dĩ liếc mắt một cái liền biết là cô đang ngủ bởi vì Nhạc Nho mới vừa đi đến gần đã nghe được tiếng ngáy không lớn không nhỏ của cô, giống như con mèo mà anh đã nuôi trong ký túc xá hội còn học đại học.
Khò khè khò khè.
Sắc mặt anh trầm xuống, chậm rãi ngồi xổm người xuống lay lay cánh tay Chu An Bình: “Chu An Bình.”
Có lẽ Chu An Bình vẫn luôn nghĩ đến giọng nói của Nhạc Nho, vậy nên vừa nghe thanh âm quen thuộc này, cô lập tức mở mắt, nhìn thấy Nhạc Nho đang ở trước mặt, vội vàng đứng lên: “Anh Nhạc Nho.”
Cô bối rối một hồi, không biết tại sao mình lại ở đây, hoảng hốt liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới phản ứng, nhận ra mình đã đợi rồi ngủ thiếp đi, nên trên mặt cũng có chút xấu hổ: ” Ah….Em ngủ quên mất.

Em cũng không biết thiếp đi từ khi nào nữa.


Cô xấu hổ gãi gãi đầu, sau đó cười nói với Nhạc Nho: “Anh còn chưa tăng ca xong sao? Vậy anh đi làm trước đi, em ở đây chờ anh.”
Nhạc Nho vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng lời nói đến đầu môi lại chỉ còn là một tiếng thở dài nhẹ.
Anh còn có chuyện rất quan trọng cần giải quyết, nên hiện tại chuyện của Chu An Bình anh tạm thời để sang một bên.

Chỉ là anh kéo cô từ trong góc ra: “Đừng ngồi đợi ở đây, vào trong với anh.

Trong phòng làm việc của bọn anh có một có chỗ để nghỉ ngơi, em cứ qua đó nghỉ tạm.”
Nói xong, anh mặc kệ Chu An Bình muốn từ chối, trực tiếp kéo cô vào công ty.
Nhiều đồng nghiệp cùng nhóm đều biết Chu An Bình, bởi vì trước kia cứ hai ba ngày lại thấy cô đến đây tìm Nhạc Nho, nên rất thân thiện với cô.
Tuy nhiên vì công việc quá gấp gáp, cũng không có ai có thời gian nói chuyện nhiều.

Nhạc Nho đưa cô vào trong, bật đèn lên, sau đó nhanh chóng trải một tấm vải của mình ra cho cô nghỉ tạm, còn lấy cả chăn của mình từ nơi làm việc đưa cho cô: “Em cứ ngủ ở đây, lát nữa xong việc anh sẽ gọi, được chứ “
Chu An Bình mắt sáng ngời gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Được ạ.”
Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ cho Chu An Bình, Nhạc Nho tiếp tục quay trở lại công việc, trong khi Chu An Bình mở hé cửa nhìn lén Nhạc Nho qua khe hở nhỏ, nhìn anh làm việc chăm chỉ, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, có lúc hơi cau mày, trái tim cô lúc này như có thứ gì đó lấp đầy.
Một lát sau, Chu An Bình vẫn chưa ngủ, cầm điện thoại di động chat với vài người bạn, là một nhóm bạn thân vô cùng ồn ào.
XX đã tỏ tình với YY, AA và BB đã giảng hòa, VV còn có một bí mật lớn, dường như đêm nay là khoảnh khắc thanh xuân dâng trào mãnh liệt nhất của bọn họ.
Xem mấy đoạn video tỏ tình cùng với tiếng la hét của đám bạn xung quanh, ánh mắt Chu An Bình bất giác nhìn về hướng Nhạc Nho.
Đợi mấy tiếng đồng hồ, khi Chu An Bình đang rất buồn ngủ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì cửa kho bị Nhạc Nho mở ra.
Lúc này công việc của bọn họ đã kết thúc, đồng nghiệp bên ngoài cũng lần lượt rời đi, Nhạc Nho sau khi thu dọn xong đồ ở bên ngoài cũng đến nhà kho.
Chu An Bình đang thiu thiu ngủ, nghe thấy tiếng cửa mở, đột nhiên ngồi bật dậy, thấy người ở trước mặt là Nhạc Nho, không kìm được nở nụ cười hỏi: “Công việc xong chưa anh?”
Nhạc Nho khẽ ừ một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Chu An Bình, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô dò hỏi: “Không đi hát hò vui chơi sao?”
Chu An Bình cười cười: “Em còn tưởng rằng anh muốn hỏi em thi như thế nào cơ?”
Vấn đề này không phải quan trọng nhất với Nhạc Nho.
So với kết quả thi, anh càng quan tâm đến tâm trạng của cô hơn.
Cơ mà nhìn thấy cô như thế này, có lẽ là không có vấn đề gì.
Anh vỗ vỗ cánh tay Chu An Bình, cười cười: “Được rồi, nếu đã tới đây, anh mời em một bữa ăn khuya.”
“Đã gần bốn giờ sáng rồi, còn hàng quán nào còn mở chứ?”
Chu An Bình khó hiểu đứng dậy đi theo Nhạc Nho, Nhạc Nho cầm lấy túi, ngoắc ngoắc ngón tay đối với Chu An Bình: “Cứ đi rồi em sẽ biết.”
Nhìn bộ dạng của anh tự tin như vậy, Chu An Bình tung tăng đi theo.
Họ lái xe đến một con đường mà Chu An Bình không biết, các quán rượu và đồ ăn đêm ở đây đều có, hơn nữa còn rất đông người.
So với con phố ăn đêm nổi tiếng ở khu bọn họ thì ở đây có vẻ sôi động hơn hẳn.
Chỉ là quy mô có phần nhỏ hơn.

Nhạc Nho đưa cô vào một quán quen, sau đó gọi một bàn lớn nhiều món ăn, vì cô cũng vừa thi xong nên anh đã phá lệ gọi một chai rượu để cô nếm thử mùi vị.
Nhạc Nho biết tửu lượng của Chu An Bình kém, lần trước vào hôm sinh nhật mười tám tuổi cô chỉ uống chút bia mà đã say đến thần trí mơ hồ nên hôm nay anh gọi một ít rượu hoa quả, lượng cồn cũng không có nhiều, chẳng qua đang cao hứng thì để cô thử một chút.
Thịt nướng vừa được đưa lên, Chu An Bình không kìm được kích động trong lòng, vỗ vỗ tay bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mặc dù đã ăn bữa chiều với lớp nhưng lúc ấy lại ăn trong lúc thất thần, căn bản là chẳng cảm nhận được gì, lúc này cô mới thực sự thấy đói bụng.
Hai người cứ như vậy ăn, một lúc sau Chu An Bình đã no mới ợ ra vẻ vô cùng mãn nguyện, sau đó ngồi phịch trên ghế, nhìn Nhạc Nho thong thả cầm một xiên thịt nướng bỏ vào trong miệng.
Yên lặng một hồi, những lời mà Chu An BÌnh vẫn luôn để trong lòng bây giờ mới có dịp bày tỏ.
Cô vô thức siết chặt hai tay, cắn chặt răng, trong một khắc đã hạ quyết tâm, đột nhiên ngồi thẳng người, sau đó nhìn Nhạc Nho lấy hết can đảm nói: “Anh Nhạc Nho, em…”
Thấy cô cứ do dự, Nhạc Nho trong lòng đã phần nào đoán được gì đó.
Anh hơi nhướng mày, kêu ông chủ mang đến một bình sữa bò, sau đó đưa tới trước mặt Chu An Bình: “Anh đã nói sẽ đồng ý với em, nếu em trúng tuyển đại học, anh sẽ ở bên em.”
Nhưng điều mà Chu An Bình muốn nói lúc này không phải là chuyện đó, mà là….hiện tại cô muốn hai người ở bên nhau.
Cô sợ Nhạc Nho cho rằng mình nói không giữ lời, vì thế đem những lời định nói nuốt xuống.
Nhạc Nho liếc nhìn vẻ mặt có phần bực bội của cô, gõ ngón trỏ lên mặt bàn và ra hiệu cho cô nhìn anh.
Sau khi đối diện với ánh mắt của Chu An Bình, anh tiếp tục nói: “Anh muốn nói với em là anh đổi ý rồi.”
“Đổi ý?!”
Chu An Bình nghe vậy lập tức đứng lên, lo lắng nói: “Làm sao có thể đổi ý được chứ? Trước kia không phải anh đã hứa với em rồi sao?!”
Đang yên đang lành lại đổi ý, Chu An Bình cô can tâm sao? Vừa nghe thấy hai chữ “đổi ý” thốt ra từ anh, cô bỗng trở nên nôn nóng, cả người lập tức lo lắng, trong lòng dâng lên một nỗi ủy khuất không nói nên lời.
Nhìn thấy phản ứng mạnh của cô, Nhạc Nho vội ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Em nghe anh nói, anh đổi ý.

Anh không muốn đợi cho đến khi em vào đại học nữa.


Anh nghĩ….anh sẽ quyết định ngay bây giờ”.
“Ngay……Ngay bây giờ?”
Sự xoay chuyển này đến quá nhanh, Chu An Bình nhất thời không thích ứng kịp.
“Ừ, ngay bây giờ.

Nếu em không ngại thì bây giờ chúng ta ở bên nhau, nhưng….em phải hứa trước với anh rằng, khi quyết định ở bên nhau thì phải nghiêm túc.

Đừng đi đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày (ví với việc làm chuyện gì cũng không liên tục, không bền).

Phải luôn kiên trì..… “
Nhạc Nho còn chưa kịp nói xong, Chu An Bình đã kích động nhảy dựng lên, ôm chặt lấy anh rồi gật đầu lia lịa: “Được, được! Nhất định là như vậy!”
“Em nhất định sẽ không đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.

Em sẽ nghiêm túc mà yêu anh, anh Nhạc Nho, từ nay anh là bạn trai của em rồi, phải không?”
Chân mày Nhạc Nho khẽ nhúc nhích, anh cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, sau đó cô bạn gái nhỏ của anh vui vẻ cầm ly rượu trái cây bên cạnh, nâng ly chúc mừng anh: “Vậy thì chúng ta phải chạm một ly! Ly này em kính anh, mối tình đầu và cũng là bạn trai hiện tại của em! Cạn! “
Nhìn cô một hơi uống hết sạch, Nhạc Nho lắc đầu bất lực.
Cảnh tượng này thật ngọt ngào, anh giống như đang chiều chuộng một đứa trẻ vậy.
Nhạc Nho nhìn vẻ mặt vui mừng của cô bạn gái nhỏ, cười toe toét, có thể làm sao bây giờ? Thì cô không phải chính là một cô nhóc sao, không chiều chuộng thì còn làm thế nào?
Vì thế anh cũng dứt khoát làm một ly.
Mấy ngày tiếp theo, nhà họ Nhạc đều bận rộn với lễ đính hôn giữa Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn, Lộ Tĩnh Chi đã tốn một số tiền không nhỏ để nhờ một thầy phong thủy có tiếng xem ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn.
Mà Nhạc Nho vài ngày sau mới biết Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn sẽ đính hôn.
Anh rất ngạc nhiên, nhưng cũng không có ý kiến gì, mặc dù anh không có ấn tượng tốt đối với Trần Bạc Viễn, vả lại không thể trong ngày một ngày hai mà xóa đi được định kiến ấy, dù sao thì anh cũng không phải người trong cuộc, có nhiều thứ mà bản thân Nhạc Nho cũng không hiểu rõ hết được.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào thời gian để chứng minh Trần Bạc Viễn là một người đàn ông tốt.

Nhưng chỉ cần Trần Bạc Viễn dám đối với Nhạc Ngưỡng không tốt, ức hiệp hay lừa dối cô, Nhạc Nho anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta! Bất kể là quân nhân hay dân thường.
Không lâu sau, dưới bàn tay của Lộ Tĩnh Chi tiệc đính hôn đã được sắp xếp xong.
Tất cả mọi người tham gia đều là những người thân thiết, đặc biệt là ông Trần, vì vậy không cần thiết có quá nhiều nghi thức rườm rà, chỉ là so với bữa ăn thường ngày thì sẽ trang trọng hơn, họ cũng đã đặt một phòng riêng cao cấp.

Hai gia đình cũng một số gia đình gần gũi trong sân cùng tới đó.
Tiệc đính hôn chẳng qua là hình thức, chủ yếu là hai gia đình cùng nhau dùng bữa cơm vui vẻ, bàn bạc thêm về hôn lễ, bên nhà trai cũng từng bước trao lễ vật đính hôn.
Thật ra những hình thức này không quá quan trọng đối với Nhạc Ngưỡng, chỉ là do suy nghĩ của thế hệ trước nên đối với vấn đề này cô phải đồng ý với bố mẹ, khi họ vui vẻ thì bản thân mình cũng thoải mái, cho nên Nhạc Ngưỡng cũng phối hợp làm theo từng quy tắc.
Sau bữa cơm, hai người đã chính thức là vợ chồng chưa cưới, và hôn lễ cũng đã định ngày, là một tháng sau.
Thời gian eo hẹp, may mà trong nhà có bố mẹ đã về hưu, dù sao ban ngày họ cũng không có việc gì, trong thời gian này giúp đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị đám cưới.
Nhạc Ngưỡng muốn đơn giản, nhưng Lộ Tĩnh Chi kiên quyết không chịu: “Nếu là kết hôn, là sự kiện trọng đại trong đời, làm sao có thể đơn giản được?! Hơn nữa ai cũng hy vọng là hôn lễ đầu tiên và duy nhất! Đương nhiên phải tổ chức thật long trọng.

Ngoài ra, chúng ta cũng đã đi dự nhiều đám cưới, tiền mừng cũng không ít? Giờ là lúc nên thu lại một chút vốn liếng rồi.


“Ai nha, sao lại kinh tế vậy? Lại dùng đám cưới của con gái mình để thu lại tiền à?”
Nhạc Thừa Du không vui khi nghe Lộ Tĩnh Chi nói như vậy, trực tiếp phản bác.

Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh vội vàng ngắt lời: “Thôi mà bố, thực ra mẹ cũng không phải có ý đó? Nếu hai người muốn thì cứ làm theo ý của mẹ, được không?”
Thực ra nói vậy chứ điều mà Lộ Tĩnh Chi quan tâm nhất vẫn là muốn con gái mình được gả đi một cách vẻ vang, cái này Nhạc Ngưỡng hiểu.
Vì vậy, Lộ Tĩnh Chi đã bỏ không ít công sức cho đám cưới của con gái.
Tuy nhiên, bên cạnh kế hoạch đó Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn cũng đã đi xem qua địa điểm tổ chức đám cưới và các kế hoạch liên quan.
Nhạc Ngưỡng chuẩn bị có một đám cưới trong mơ, điều mà trước đây chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cô


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.