Đọc truyện Phát Súng Tình Yêu – Chương 50
“Ơ … điện thoại của em…”
Nhạc Ngưỡng không hề lo lắng là mình sẽ ăn gạch đá của cộng đồng mạng, nhiều người xem như vậy thì bình luận của cô cũng sẽ nhanh chóng bị trôi mất, ai mà biết cô đăng cái gì được.
Chỉ là anh bất ngờ cầm điện thoại, khiến cô đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cũng không biết phải nói chuyện này như thế nào.
Chỉ thấy Trần Bạc Viễn đặt ngược điện thoại lên bàn, ngay sau đó nhìn về phía cô hỏi: “Bảo bối, chúng ta hiện giờ đang hẹn hò, em vẫn còn tâm trí say mê chuyện khác, là anh biểu hiện không tốt nên bị em gạt sang một chỗ sao?”
Một tiếng “bảo bối” thốt ra từ miệng anh khiến Nhạc Ngưỡng mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười, mở to hai mắt, vẻ mặt đặc biệt vô tội: “Em không có bỏ mặc anh, đây là đang ủng hộ anh! Nói thật nhìn anh trên tivi với trong thực tế, quả thực rất khác biệt.”
“Ồ? Có gì khác vậy?”
Trần Bạc Viễn bỗng nhiên có hứng thú, thản nhiên gắp một món ăn bỏ vào miệng, sau đó một tay chống cằm nghe Nhạc Ngưỡng phân tích.
Bộ dạng vô cùng chăm chú lắng nghe.
Khi Nhạc Ngưỡng đang định nói, điện thoại di động bị Trần Bạc Viễn cầm trên tay đột nhiên reo lên.
Trần Bạc Viễn nhìn xuống, đưa điện thoại di động cho Nhạc Ngưỡng.
Nhạc Ngưỡng nhìn màn hình điện thoại, ra là Bình Bình gọi cho cô, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc, sau đó liền nhấc máy.
Không ngờ, ngay khi vừa kết nối, đã có tiếng thở dốc điên cuồng và tiếng khóc run rẩy từ bên kia truyền đến: “Chị Ngưỡng Ngưỡng, cứu bố em với! Mau cứu cứu … ông ấy…”
Vừa dứt lời, Nhạc Ngưỡng nghe thấy Chu An Bình dường như đã ngã xuống, phía đối diện tức khắc truyền đến âm thanh rè rè.
Nhạc Ngưỡng tái mặt đi, đứng dậy khẩn trương hỏi: “Bình Bình, em ở đâu? Bố em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy? Em mau nói cho chị biết địa chỉ đi!”
Trong tình huống khẩn cấp như vậy, cô không có thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra, với tình hình này, điều quan trọng nhất là phải đến đó trước.
Còn Trần Bạc Viễn ở bên nhìn thấy bộ dạng của Nhạc Ngưỡng, khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng.
Sau đó, giọng nói của Chu An Bình nhỏ hơn một chút: “Trên con đường nhỏ từ trường em về nhà, nhanh lên….”
Nhạc Ngưỡng lúc này đã hoàn toàn không thể ngồi yên, lập tức nắm lấy tay Trần Bạc Viễn muốn rời đi: “Bình Bình, bây giờ em không sao chứ? Trước tiên em phải bảo đảm an toàn cho chính mình!”
Chu An Bình lại gật đầu lia lịa, nước mắt tuôn như mưa, cả người run lên, cuộn mình sợ hãi cảnh giác nhìn xung quanh, dường như sợ những kẻ đang đuổi theo cô sắp đuổi kịp tới.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Bạc Viễn nhanh chóng bước lên xe cùng Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng cũng không rõ tình hình bên đó, đề phòng còn có chuyện phát sinh, cô trực tiếp liên hệ cho đơn vị và yêu cầu các động nghiệp đang làm nhiệm vụ nhanh chóng qua đó.
Mà cô và Trần Bạc Viễn cũng đang trên đường đến với tốc độ nhanh nhất có thể.
“Con gái của Lão Chu đã gọi điện cho em, nói em mau đến cứu lão Chu.
Chắc đã xảy ra chuyện! Chúng ta qua đó trước đã!”
Trần Bạc Viễn cau mày, nhanh chóng tăng tốc.
Trường học cách đây không xa nhưng đường đi tương đối hẻo lánh, gần đó có một số ngôi nhà cổ, địa hình phức tạp, có nhiều ngõ ngách.
Mà Chu An Bình nói con đường ấy ít người biết, vì thế bọn họ đành phải tìm quanh đó trước.
Khi tìm đến ngõ thứ ba, Nhạc Ngưỡng nghe thấy tiếng gầm của một người đàn ông từ một góc nào đó đang hét lên: “Đứng lại! Chúng nó ở trong ngõ này!”
Cô và Trần Bạc Viễn xuống xe đi thẳng vào trong.
Ngõ dài và hẹp rất tối không nhìn rõ bên trong có chuyện gì, hai bên là nhà dân bỏ hoang, còn có nhiều người đang hút thuốc.
Nhạc Ngưỡng gấp không chờ nổi mở đèn pin trên di động ra, bên trong một thấy hai đến ba tên đàn ông to lớn cầm trong tay côn sắt hung tợn đánh một người đang ngã ở trên mặt đất.
Nhạc Ngưỡng lạnh giọng quát lớn: “Các người dừng tay!”
Nhìn thoáng qua, cô nhận ra người đàn ông nằm trên mặt đất đang thở thoi thóp chính là Lão Chu, thậm chí trên người ông vẫn đang mặc đồng phục cảnh sát.
Ngay lúc đó, Nhạc Ngưỡng toàn thân sôi máu, hận không thể xông tới xé nát ba tên kia, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Trần Bạc Viễn ở bên đã ra tay!
Chỉ thấy anh lao nhanh về phía một người trong lũ đó, thừa dịp tất cả không chú ý trực tiếp lấy đi côn sắt của một tên.
Cú đánh tay trái khiến cho cánh tay tên đó gập mạnh xuống, côn sắt bị giật mất, tên đó bị thương liền quỳ sụp xuống mặt đất.
Ngay sau đó, hai tên còn lại dường như đã nổi điên xông lên, nhưng Trần Bạc Viễn không cho chúng cơ hội, kéo cổ áo của người đàn ông lao lên, không chút khách khí dí hắn vào tường, một quyền thôi đã khiến hắn xa xẩm mặt mày!
Nhưng vào lúc này, một cánh tay đang cầm gậy khác hướng tới, Nhạc Ngưỡng hét lên một tiếng, “Cẩn thận!”
Sau đó cô bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng nhặt lấy cây gậy sắt do một người trong số đó đánh rơi rồi dùng hết sức đánh người đàn ông ngã lăn ra đất cho đến khi không gượng dậy được.
Trần Bạc Viễn sợ bọn họ làm Nhạc Ngưỡng bị thương, bản thân anh cũng không thể phân tâm bảo vệ cô, liền đè nặng giọng nói một câu: “Ngưỡng Ngưỡng, em mau chạy ra ngoài cầu cứu, anh ở đây chặn chúng!”
Mấy người nghe nói họ muốn tìm người viện trợ, lập tức muốn ngăn cản Nhạc Ngưỡng, không ngờ Trần Bạc Viễn lại túm chặt lấy cổ áo người đó, cưỡng chế lôi hắn ta lại.
Nhạc Ngưỡng thấy thế, lập tức phản ứng, xoay người liền chạy ra ngoài ngõ nhỏ, gấp gáp gọi điện thoại cho đơn vị.
Trần Bạc Viễn là người học võ, đối phó với lũ ruồi nhặng này là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên vần với ba tên cũng có chút khó khăn, hơn nữa nơi này không gian quá hẹp, cũng không có nhiều không gian để ra tay, cho nên vẫn là nên sử dụng gậy gộc!
May mắn là Nhạc Ngưỡng đã liên lạc với đơn vị trước khi khởi hành, vì vậy di động vừa mở ra, cô đã thấy xe cảnh sát của đồng nghiệp, Nhạc Ngưỡng lập tức kêu cứu.
Trong nháy mắt từ trong xe nhảy xuống bốn năm người vội vàng hướng về bên này chạy tới.
Người đi đầu chính là Tống Dịch.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhạc Ngưỡng không có thời gian giải thích nhiều như vậy với bọn họ, chỉ vào con hẻm vừa rồi không ngừng hét lớn: ” Mau đi cứu người!”
Sau đó, mọi người cùng lao vào.
Có lẽ đã quen với bóng tối nên cho dù không có ánh đèn chiếu vào, Nhạc Ngưỡng cũng có thể nhìn rõ tình hình hiện tại.
Chỉ thấy Tống Dịch và một vài đồng nghiệp khác lao tới, giúp Trần Bạc Viễn chế phục ba tên kia, khiến cho chúng không thể ngọ nguậy.
Trong lúc khống chế, Tống Dịch đã lấy còng tay ra và trực tiếp còng mấy tên đó lại.
Cả ba tên kia vậy mà không chút sợ hãi, vẫn gầm lên như lũ dã thú!
Bọn chúng còn làm bộ muốn giãy dụa, hiếm khi nào Trần Bạc Viễn lại nổi cơn thịnh nộ như vậy, giáng một cú đấm dữ dội vào mặt bọn họ, khiến cả đám nhe răng trợn mắt, toàn thân tê dại.
Cùng lúc đó, Nhạc Ngưỡng sắc mặt khẩn trương ngồi xổm xuống bên người lão Chu, lão Chu đã mặt mũi bầm dập, trên trán còn sưng một cục u lớn, cả khuôn mặt đều không thể thấy rõ vì bê bết máu.
Nhạc Ngưỡng khiếp sợ, không kìm được kêu lớn: “Lão Chu! Lão Chu, mau tỉnh lại!”
Nhưng mặc cho cô la hét như thế nào, Lão Chu ngã trên mặt đất cũng không có phản ứng gì, Tống Dịch lập tức dừng lại, Nhạc Ngưỡng nắm chặt cánh tay của anh ta: “Gọi xe cấp cứu! Mau!”
Lúc này, đại não của Nhạc Ngưỡng gần như trống rỗng, cô không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra với Lão Chu bây giờ, không ai biết Lão Chu đã trải qua những gì khi họ chưa đến.
Cô hoảng sợ run rẩy, nhưng hoàn cảnh lúc này nhắc nhở cô không được hoảng sợ, nhất định phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
Mà chỉ trong chớp mắt, trong đầu cô chợt nảy ra một câu hỏi, đột nhiên gọi Tống Dịch bọn họ lại, kêu lên: “Còn có Bình Bình! Bình Bình đang ở đâu?”
Lúc trước chính là Chu An Bình gọi điện thoại cho mình, nhưng không có bóng dáng của cô bé ở đây, cô bé đã đi đâu?
Nhạc Ngưỡng vội vội vàng vàng móc di động ra, lý trí cũng dần dần tìm lại, tuy rằng căng thẳng nhưng cô cũng dần dần bình tĩnh lại, mãi cho đến lúc di động bên kia truyền đến tiếng nức nở của Chu An Bình, vẻ mặt cô mới dịu đi: “Bình Bình, em hiện tại ở đâu? Em thế nào?”
“Chị Ngưỡng Ngưỡng…… Em……Em…… Bố em thế nào rồi?”
Cô bé khóc không ra tiếng, giống như đang liều mạng chạy vội đến.
Nhạc Ngưỡng thấy thế vội vàng an ủi: “Bình Bình, đừng lo lắng.
Bố em đã được đưa đến bệnh viện.
Nói cho chị biết bây giờ em đang ở đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Em…… Em bây giờ….liền tới……”
Chu An Bình không nói nổi một câu hoàn chỉnh, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn mờ mịt, cơ hồ hướng về phía trước chạy với một chút lý trí còn sót lại.
Khi Bình Bình xuất hiện trước mặt mọi người thì đã kiệt sức, trọng tâm không vững nhà nhào xuống đất.
“Bình Bình!”
Nhạc Ngưỡng vội vàng chạy tới đỡ lấy: “Em có sao không?!”
Chu An Bình cả người đều là mồ hôi, mặt cắt không giọt máu, tóc bết dính chặt trên trán, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, ngay cả đồng phục học sinh trên người cũng xộc xệch.
An Bình hé đôi môi nứt nẻ nhìn xung quanh hỏi: “Bố em đâu?”
“Bố, bố em xảy ra chuyện gì sao? Là lỗi của em….Em đã không bảo vệ được ông ấy, là lỗi của em!”
Chu An Bình đột nhiên ngã khuỵu xuống, khóc dữ dội đến hai mắt đỏ hoe, giờ phút này cô vô cùng áy náy, cảnh bố cô bị đánh lúc nãy vẫn còn hiện lên trước mắt, thậm chí cô không có thời gian quan tâm đến vết thương của mình.
Nhạc Ngưỡng vội vàng kéo cô lên, nhẹ giọng an ủi: “Hiện tại đã ổn rồi, Bình Bình, em đừng khóc nữa.
Chúng ta đến bệnh viện xem bố em thế nào, sau đó hãy nói cho bọn chị biết chuyện gì đã xảy ra.”
Chu An Bình vừa khóc vừa gật đầu, được Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn đỡ lên xe.
Lúc này Lão Chu đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, lúc họ đến bệnh viện cũng chưa có kết quả gì, một lúc sau dưới sự thuyết phục nhiều lần của Nhạc Ngưỡng thì Chu An Bình mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu kể cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra.
“Tối hôm nay bố đến đón em về sau tiết tự học.
Khi hai bố con em đang đi bộ trên con đường kia thì bố bị ba người lạ mặt kéo vào ngõ.
Em không biết chúng là ai, chúng không nói không rằng liền trực tiếp ra tay với bố.
Em … em cũng vất vả lắm mới chạy thoát được để gọi cho chị kêu cứu, không dám gọi cho mẹ….
“
Bởi vì lúc trước Chu An Bình đã gọi cho Nhạc Ngưỡng hỏi xem lão Chu mấy giờ tan sở, cho nên cái tên Nhạc Ngưỡng hiện ngay đầu danh sách cuộc gọi.
Lúc đó Chu An Bình nào còn tâm trí nghĩ xem gọi cho ai trước, cứ người đầu tiên hiện lên là cô liền gọi cầu cứu.
Nhạc Ngưỡng nghe xong, sắc mặt khẽ biến đổi, đôi tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Nhạc Ngưỡng cũng đau lòng không thôi, vỗ vỗ vai Chu An Bình định an ủi, chợt Nhạc Ngưỡng lại phát hiện cẳng chân của Chu An Bình chảy rất nhiều máu.
Cô sửng sốt: “Bình Bình! Chân của em bị sao vậy, mau cùng với chị xử lý đi vết thương!”
Lúc này sự chú ý của mọi người đều hướng về Chu An Bình, nhưng Chu An Bình lắc đầu, không quan tâm đến vết thương của mình chút nào: “Em phải đợi bố em ở đây.
Em không đi đâu cả, vết thương này là ban nãy bị ngã, chỉ bị trầy da, không có vấn đề gì.
“
Hiện tại một giây một phút Chu An Bình cũng không muốn lơi lỏng, cả người đều căng thẳng đợi tin tức của lão Chu, không còn suy nghĩ đến những chuyện khác.
“Nhưng……”
Nhạc Ngưỡng còn chưa nói xong, một bóng người đột nhiên lao tới chỗ bọn họ như một mũi tên: “Chu An Bình!”
Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng quay người về phía sau, nhìn thấy Nhạc Nho đang lo lắng chạy tới, đang định nói chuyện thì Nhạc Nho đã trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất cầm lấy cẳng chân Chu An Bình: “Vết thương của em là sao, sao lại thế này!”
Ngay khi Nhạc Nho đến, mọi cảm xúc mà Chu An Bình vẫn đang cố kìm nén hoàn toàn sụp đổ, trước mắt lập tức mờ mịt, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Anh Nhạc Nho…”
Trái tim Nhạc Nho đau nhói, ánh mắt có chút run rẩy.