Phát Súng Tình Yêu

Chương 46


Đọc truyện Phát Súng Tình Yêu – Chương 46


Khi Nhạc Ngưỡng chuẩn bị rời khỏi nhà thấy Nhạc Nho chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại mà đi về phòng mình, cô suy tư gì đó rồi thở dài một hơi, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuống lầu bắt xe đi đến đơn vị.
Nhưng cô không ngờ rằng vừa xuống dưới đã thấy xe của Trần Bạc Viễn đỗ ở dưới lầu, hôm nay anh không giống mọi ngày.

Quần áo được phối hợp tỉ mỉ, đầu tóc cũng được chỉnh sửa qua, đến cả đôi giày da kia cũng sáng hơn, sáng đến độ như có thể phản quang vậy.

Cổ tay anh còn đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo, cả người tràn đầy tinh thần, có đến mười phần tinh anh nhưng lại mang theo chút lười biếng quen thuộc, Nhạc Ngưỡng ngắm nhìn mà tim đập ‘bình bịch’.
Nhạc Ngưỡng thấy anh từ trên xe đi xuống đón mình, không tự chủ được mà chạy về phía anh, khi chuẩn bị bước chậm lại thì thấy Trần Bạc Viễn giang rộng hai tay về phía mình.
Cô liền bước vội, trực tiếp lao thẳng vào lòng anh, sau đó ôm lấy cổ anh, cả người đều ngả vào anh.
“Trần Bạc Viễn, sao anh lại ở dưới này? Không phải em đã bảo với anh là em sẽ tự đi đến đơn vị rồi sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt đều tràn ngập vẻ đẹp trai của anh.
Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Ngưỡng luôn cảm thấy Trần Bạc Viễn là người đàn ông đẹp trai nhất, do tiếp xúc với anh từ sớm, ở cạnh anh lâu, vì vậy trong khoảng thời gian Trần Bạc Viễn đi nhập ngũ, Nhạc Ngưỡng cũng chẳng nhìn trúng người nào khác.
Nếu như anh chưa từng cho cô những điều tốt đẹp, Nhạc Ngưỡng cũng không đến mức phải chịu khổ như vậy.
May mắn là cuối cùng cô có được một cái kết viên mãn cho mình rồi.
Đôi mắt Trần Bạc Viễn tràn ngập sự sủng nịnh dành cho cô, chỉ thấy anh dịu dàng vuốt mái tóc Nhạc Ngưỡng, mỉm cười nói: “Mặc dù em có nói vậy với anh, nhưng anh vẫn muốn đến đón em.

Đây không phải là em đến khá sớm sao?”

Anh cười cười rồi bảo Nhạc Ngưỡng lên xe.
Cùng lúc đó, Nhạc Nho đúng lúc muốn đi lấy chiếc áo khoác ngoài ban công vào, không ngờ vừa mở cửa lại nhìn thấy một màn ấy.
Đột nhiên lòng anh nghẹn lại, trào lên một dòng cảm xúc không tên, ngay sau đó ùa vào đại não anh khung ảnh tối qua, tất cả những lời anh nói khi ở cạnh Chu An Bình ấy.
Anh nhắm chặt hai mắt lại, vô cùng suy sụp mà ngã xuống giường, Khoảnh khắc ấy, anh cảm giác mình là kẻ địch của cả thế giới này.
Mà Nhạc Ngưỡng lúc này ngồi trên xe Trần Bạc Viễn đã gấp không chờ nổi mà hỏi anh: “Hôm nay anh có việc quan trọng sao? Nhìn cách anh ăn mặc như vậy không biết còn tưởng anh đi thảm đỏ nữa đấy!”
Trần Bạc Viễn mỉm cười:
“Gần như là vậy.”
“Gần như? Là sao?”
Cả đầu Nhạc Ngưỡng đầy dấu hỏi, chỉ thấy anh giảm lại tốc độ lái xe khi ra khỏi tiểu khu, một tay cầm vô lăng điều khiển xe: “Hôm nay anh có cuộc phỏng vấn, vì vậy phải trịnh trọng một chút.”
“Phỏng vấn? Phỏng vấn gì vậy? Đài truyền hình của chúng ta sao?”
“Cũng gần vậy, thực ra là vì quảng cáo cho một vài kế hoạch phát triển của Xạ Kích Quán trong năm sau, hơn nữa bạn bè anh bên kia cũng mời khá nhiệt tình, vì vậy anh tham gia chương trình này.”
Nghe lời này của anh, Nhạc Ngưỡng càng thêm tò mò, là lần đầu tiên cô nghe nói Trần Bạc Viễn sẽ tham gia chương trình truyền hình đó, vì vậy không tự chủ được mà càng hỏi cụ thể tình hình hơn, chương trình này là gì, làm những gì, cô đều hỏi rất tỉ mỉ.
Mà Trần Bạc Viễn ngồi bên cạnh cũng chẳng mất kiên nhẫn giải thích từng chút một cho cô, nghe anh giải thích cô cũng đã hiểu rõ, thì ra người bạn của khách hàng của anh là biên đạo cho một kênh truyền hình, nội dung chương trình đề cập đến những cương vị chính nghĩa trong xã hội, hoặc những con người ưu tú trong các lĩnh vực nghề nghiệp khác nhau, thông qua việc ghi lại cuộc sống và công việc của họ đề tuyên truyền những năng lượng tích cực.
Mà lần này Trần Bạc Viễn một là nể mặt bạn bè, hai là để tuyên truyền cho Xạ Kích Quán nên đã đồng ý tham gia.

Hơn nữa phần ghi hình đã làm vài kỳ rồi.

“Giống như lần trước em đến Xạ Kích Quán tìm anh, mấy người bạn của khách hàng đó là nhân viên của chương trình này, không giấu em nữa, màn em lao vào lòng anh ấy cũng đã được quay lại rồi.”
Nghe thấy lời này, gương mặt Nhạc Ngưỡng đỏ ửng lên: “Thật hay đùa vậy?”
Cái màn mất hết mặt mũi ấy bị quay lại rồi, nhưng cũng không phải là cố ý ghi lại.

Lúc ấy Nhạc Ngưỡng thực sự không quan sát xung quanh, về việc có người đang ghi hình cũng chẳng biết gì, hôm nay Trần Bạc Viễn nói ra, cô cảm thấy da mặt mình sắp rớt xuống đến nơi rồi, cả gương mặt trở nên nóng bỏng.
Cô không muốn tiếp tục bị Trần Bạc Viễn trêu chọc nữa, vì vậy vội vã kết thúc đề tài này: “Ôi trời, dù sao người ta cũng sẽ không phát màn ấy đâu, không sao cả không sao cả.”
Trần Bạc Viễn biết cô đang xấu hổ, vì vậy nở nụ cười, cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa.
Đến khi xe dừng ở bãi đỗ đối diện đơn vị, Nhạc Ngưỡng đang định xuống xe, không ngờ Trần Bạc Viễn lại giữ cô lại, kéo cô đến trước mặt, sau đó chỉ chỉ vào môi mình: “Hình như em có quên gì đó phải không?”
Nhạc Ngưỡng đầu óc chậm chạp, trong phút chốc không hiểu ra anh đang chỉ cái gì, vì vậy sắc mặt ngơ
ngác, không hiểu gì mà nhìn về phía anh: “Cái gì thế? Em….môi em có dính cái gì sao”
Trần Bạc Viễn bất đắc dĩ động động khóe miệng, thuận thế đáp: “Ừm, có cái gì đó.”
“Cái gì vậy?”
Nhạc Ngưỡng theo bản năng đưa tay ra muốn lau miệng mình, không ngờ Trần Bạc Viễn lại tay nhanh hơn cô, anh nhẹ nắm lầy cằm cô, hơn nghiêng người rồi hôn lên khóe miệng Ngạc Ngưỡng.
Cả người Trần Bạc Viễn ngả về phía trước, khoảnh khắc nụ hôn ấy rơi xuống, anh đồng thời dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, sau đó dần dịch chuyển đến mang tai cô, hơi thở nhè nhẹ phảng phất bên cạnh: “Em là đồ ngốc sao?”
Nhạc Ngưỡng trong nháy mắt đỏ bừng mặt, không phục mà lườm Trần Bạc Viễn một cái, chẳng thèm nhận thua, phản bác: “Em mới không phải là đồ ngốc!”
Nói xong thình lình đưa hai tay ôm lấy cổ anh, chẳng chút khách khí mà chạm lên đôi môi anh…..

Khi đi vào đơn vị, Nhạc Ngưỡng nhìn thấy lão Chu dạt dào ý cười ngồi ở trên ghế của mình nói chuyện với đồng nghiệp ở bên cạnh, xem ra là có chuyện vui nào đó.
Tâm trạng Nhạc Ngưỡng cũng không tồi, vì vậy vui vẻ đi đến bên cạnh lão Chu cùng mọi người góp vui:
“Lão Chu nhặt được tiền hay là dì dâu có thai đứa thứ hai rồi? Vui vẻ đến vậy sao!”
Lời vừa nói ra, lão Chu liền ha ha cười lớn: “Chú già đầu rồi còn đẻ cái gì nữa, đừng có chọc nữa!”
“Sức khỏe của chú sao được chứ, còn khỏe chán! Chính sách sinh hai đứa của đất nước cũng được thực thi rồi, đa phần mọi người ở độ tuổi của chú đều muốn có đứa nữa đấy! Cũng không hiếm lạ gì cả!”
Lời của Nhạc Ngưỡng nhận được sự phối hợp của mọi người bên cạnh, thấy càng ngày càng nhiều người thảo luận vấn đề này, lão Chu cũng không muốn để bọn họ tám chuyện lâu như thế.

Vì vậy trực tiếp nói ra nguyên nhân làm mình vui vẻ: “Chắc là do gần đây tổ tiên hiển linh rồi, Bình Bình nhà chú cuối cùng cũng đã thông suốt mà phấn đấu học tập, sáng nay chú vừa ngủ dậy, đã thấy cô nương nhỏ ngồi ở nhà vệ sinh học từ mới rồi, chẳng những thế, chú đến đơn vị xong vợ còn gọi nói con gái đã làm xong kế hoạch học tập tuần vô cùng tỉ mỉ.

Cháu nói xem chú có thể không vui vẻ được sao?”
“Ôi chao! Như vậy thi đại học chắc chắn không có vấn đề gì rồi!”
Ai cũng biết con gái nhà lão Chu vô cùng nghe lời, miệng ngọt khiến người ta vô cùng yêu quý, nhưng mà thành tích học tập ấy à, cà lơ phất phơ, không lên không xuống, dù sao thì với
Bình Bình điều này cũng chẳng còn lạ lẫm gì.
Vấn đề học tập của con gái lão Chu dường như đã phải dựa theo ý trời rồi, đến thời điểm này, chỉ cần cô bé không bỏ cuộc là được.
Đồng nghiệp thấy lão Chu vui vẻ như vậy, cũng sôi nổi vui vẻ như là con gái của mình vậy, liên tiếp phối hợp.
Cuối cùng, phải đến khi trung tâm chỉ huy gọi điện thoại đến mới cắt đứt được tâm trạng muốn tám chuyện của bọn họ, hồi phục lại trạng thái làm việc bình thường.
Chẳng qua quá lâu, Nhạc Ngưỡng đã được giao nhiệm vụ rồi, có người báo rằng ở tiểu khu bên hồ Vọng Tinh có người sống dưới tầng hầm đã bị ngập rồi, trước mắt bị kẹt ở đó, cần được cứu giúp gấp.
Nhạc Ngưỡng cùng Tiểu Từ lập tức đi qua đó, đồng thời người cuả đội phòng hộ cũng lập tức đến hiện trường.
Tiểu khu bên hồ Vọng Tinh là một tiểu khu kiểu cũ trực thuộc khu quản lý của bọn họ, các tòa nhà cũng đã không ít tuổi rồi, cũng là tiểu khu duy nhất có người ở dưới tầng hầm ở gần đây.

Trước đây, người ở tiểu khu này đều là người nhà của nhân viên rạp hát lớn, cùng với sự chuyển đi của rạp hát lớn, bây giờ người sống ở tiểu khu đều là người từ nơi khác đến, có cả những người nghèo khổ nữa.
Giá thuê rẻ, mật độ cao.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Nhạc Ngưỡng là người đầu tiên đến đó, chuyện bọn họ biết được chắc chắn không đơn giản, tiểu khu đã nhiều năm tuổi, dễ xảy ra nhiều vấn đề.
Khi bọn họ đến hiện trường, Nhạc Ngưỡng phát hiện đường ống thông nước duy nhất ở đây đã bị nước ô nhiễm làm tắc, độ cao của nước đã vượt qua chiều cao của một người trưởng thành, từ bên trên nhìn xuống thấy được rằng phòng dưới tầng hầm gần như đã bị ngập hết, chỉ có khoảng một phần ba là không bị ngập nước.
Mà người bên trong đã không ngừng chồng chất các thùng, các hộp để đứng lên, dưới chân là lượng nước vượt quá đầu người, người đó chỉ có thể nghiêng người, duy trì tư thế chịu đựng đợi cứu trợ đến.
Nhạc Ngưỡng và Tiểu Từ cố gắng xử lý hiện trường một cách nhanh nhất, thông qua dò hỏi nhanh chóng đã biết được người ở bên dưới là một người bị bệnh, chống đỡ không được lâu, nếu như không nắm chặt lấy người cứu hộ rất có thể đã ngã xuống từ những chiếc thùng được chồng chất lên rồi, đối với người không biết bơi như ông ấy rất có thể sẽ bị đuối nước.
Mạng người quan trọng nhất, mấy người Nhạc Ngưỡng nhanh chóng phối hợp phá cửa cứu hộ.

Do nước ngập sâu, áp xuất tạo ra giữa bên trong và bên ngoài cao, không phải dễ dàng liền có thể phá cửa cứu hộ để cứu người ra được.
Cần phải có một khoảng thời gian nhất định.
Cùng lúc đó, Nhạc Ngưỡng và mọi người tận lực phối hợp dụng cụ cứu người, hơn nữa trên vai cô còn gánh vác một nhiệm vụ vô cùng nghiêm trọng, đó là động viên người gặp nạn.
Bởi vì trong quá trình cứu hộ bọn họ phát hiện nạn nhân đã tuyệt vọng, thậm chí còn nói ‘lời trăn trối’ với những người xung quanh.
Nhạc Ngưỡng lập tức đi đến vị trí duy nhất có thể nhìn thấy người bị kẹt, dùng hết sức nói với người bên trong: “Chú à, chú nhất định phải kiên trì đến cùng, rất nhanh là chú được cứu ra rồi, không có chuyện gì đâu! Chú hãy tin tưởng bọn cháu.”
Nhạc Ngưỡng nhìn người bên trong đã tuôn trào nước mắt, ánh mắt là cả một mảng tối mở, đôi mắt đục ngầu chẳng có lấy một tia hy vọng.
Đây căn bản không giống như đơn giản chỉ là bị kẹt mà sinh ra tâm lý sợ hãi, mà lại rất giống người đối với cuộc sống này chẳng còn chút hy vọng nào, nắm lấy cọng rơm cuối cùng rồi muốn buông bỏ mạng sống của mình.
Nhạc Ngưỡng nhíu chặt mày, trái tim như bị buộc chặt lấy.
Chỉ là bây giờ cô không ngờ được, người này vậy mà lại có quan hệ mật thiết với Trần Bạc Viễn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.