Đọc truyện Phát Súng Tình Yêu – Chương 20
dit: Đá Bào
Beta: Phong Tâm
Ảnh: Pinterest
“Có cái rắm! Những chuyện đó không phải qua từ lâu rồi hay sao?”
Nhạc Ngưỡng theo bản năng phản bác lại câu hỏi của Dư Lộ, mà Dư Lộ và Lý Thư Hồng hai người nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý.
Cuối cùng Dư Lộ gật gật đầu lên tiếng: “Nếu cậu không còn thích cũng tốt, không giấu gì cậu, trước đây mình cũng có dò hỏi qua Trần Bạc Viễn, mình hỏi anh ấy nghĩ gì về cậu.
Anh ấy nói vẫn luôn coi cậu như em gái, thật sự không có chút tình yêu nam nữ nào cả, cậu nếu là không còn thích nữa thì không có việc gì, bằng không sẽ lại tổn thương, cô nương ạ.”
“Bỏ đi, mình cũng không trông mong là anh ta sẽ thích mình.”
Có thể lúc tình cảm mới chớm nở, cô đã nghĩ rồi Trần Bạc Viễn sẽ thích cô giống như cô thích anh, nhưng cuối cùng tất cả là do cô ảo tưởng, do cô đã quá ngạo mạn.
Trần Bạc Viễn coi cô như em gái, điều này không cần mọi người nói, tự cô cũng biết từ lâu.
Nhưng cô vẫn rất tức giận, cô cảm thấy Hạ Nhiễm Nhiễm đúng là không có mắt nhìn.
Ngày hôm sau, Nhạc Ngưỡng vẫn đợi Trần Bạc Viễn đến đây, không ngờ anh vẫn không đến, cuối cùng cô không nhịn được, nhân lúc Lộ Tĩnh Chi đưa cơm tới bèn hỏi: “Mẹ, Trần Bạc Viễn đâu? Sao ba ngày nay con không thấy anh ấy? “
Lộ Tĩnh Chi ngẩn ra, cảm thấy cũng không thể giải thích được với Nhạc Ngưỡng: “Viễn Viễn cũng có chuyện riêng của nó, con đừng có đòi hỏi nhiều.
Nó ở bên chăm sóc con hai ngày đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ con muốn ngày nào nó cũng phải kè kè ở bên cạnh chăm con?”
Nhạc Ngưỡng bị mẹ nhắc nhở, mới chợt bừng tỉnh.
Mẹ nói cũng đúng, Trần Bạc Viễn lại không phải một kẻ thất nghiệp lang thang, anh còn có công việc của mình.
Nhưng cũng không tới mức mấy ngày liền không thấy mặt?
“Gần đây Viễn Viễn khá bận, mẹ đoán lần trước nó có hiểu lầm gì đó với Nhiễm Nhiễm.
Hôm nay, gia đình Nhiễm Nhiễm lại hẹn gặp và nói rằng họ muốn dùng bữa cùng Bạc Viễn.
Họ có lẽ có cảm tình với thằng bé.”
Nghe vậy, Nhạc Ngưỡng bực bội nói: “Hạ gia này rốt cuộc muốn như thế nào? Thích đùa giỡn sao? Trước đó không phải còn nói Trần Bạc Viễn nhạt nhẽo, không có gì nổi bật, coi thường sao? Như thế nào lại lật mặt nói muốn gặp mặt dùng cơm? Hay là biết anh ấy là người có tiền có sự nghiệp liền đổi ý?”
Nhạc Ngưỡng đột nhiên cao giọng khiến Lộ Tĩnh Chi giật mình: “Con bé này! Bộ muốn hù dọa mẹ hết hồn sao? Gia đình bọn họ thế nào chúng ta cũng không biết nhưng Viễn Viễn trong lòng nó tự hiểu rõ.”
“Chuyện này cứ như trò đùa vậy!”
Nhạc Ngưỡng cũng không biết tại sao tự nhiên bản thân lại tức giận, đặc biệt là khi nghe được Trần Bạc Viễn còn đồng ý đi gặp mặt gia đình đó, trong lòng cô càng có khúc mắc, hận không thể mắng cho Trần Bạc Viễn một trận!
Nếu Hạ Nhiễm Nhiễm đã coi thường anh, sao còn đồng ý đi để mất mặt, chẳng lẽ không có Hạ Nhiễm Nhiễm thì không thể kết hôn với ai khác sao?
Nhưng cô cảm thấy mình không có đủ tư cách này, có rất nhiều lần cầm lấy di động muốn gọi điện giáo huấn Trần Bạc Viễn, nhưng lần nào cũng bực bội rồi lại đặt máy xuống.
Đến tối cô không tài nào ngủ được.
Ở trong phòng bệnh cả ngày vô cùng khó chịu, vì vậy Nhạc Ngưỡng tốc chăn bước ra khỏi phòng, đi dạo ngoài hành lang.
Thỉnh thoảng có bệnh nhân qua lại trên hành lang, mùi nước sát trùng của bệnh viện rất khó chịu, vì vậy Nhạc Ngưỡng bước tới chỗ cửa sổ sát đất bên kia, nhìn thấy một ban công thông thoáng của bệnh viện.
Cửa sổ trong bệnh viện có chốt đặc biệt, nếu không có kỹ năng nhất định không thể mở được vì để đề phòng một số bệnh nhân nghĩ quẩn mà nhảy xuống.
Đương nhiên, ban công lộ thiên rộng lớn như vậy phải đóng cửa không cho người ra.
Nhạc Ngưỡng cũng không nghĩ tới chuyện mở nó ra, mà cô chú ý tới lớp tuyết trắng dày trên ban công qua cửa kính đó.
Hôm nay tuyết rơi, những chỗ khác tuyết cũng đã tan, nhưng ban công rộng lớn này lại trắng xóa vì không có ai đi lại.
Cô đứng nhìn một lúc, định rời đi thì chợt thấy cửa kính không khóa, cô đưa tay đẩy cửa kính ra một cách dễ dàng.
Giờ phút này, cánh cửa giống như cánh cửa đến một thế giới mới, tuy rằng từ bên ngoài thổi tới một trận gió lạnh nhưng cũng khiến cho Nhạc Ngưỡng cảm thấy sảng khoái.
Cô ở trong bệnh viện năm ngày cũng chưa có ra ngoài, bây giờ mới nhìn thấy lớp tuyết dày này, Nhạc Ngưỡng trong lòng vui sướng, đi tới một chỗ khác trên hành lang bên cạnh không có tuyết rơi.
Mặc dù trời lạnh nhưng tâm tình Nhạc Ngưỡng vẫn vô cùng thoải mái, mấy ngày vẫn luôn ở trong phòng bệnh ngột ngạt, tâm tình có chút khó chịu, giờ bị gió lạnh thổi qua, khắp người như bừng tỉnh, năng lượng dồi dào.
Cô hà hơi, lấy điện thoại di động trong túi ra, có hứng bật một bản nhạc nhẹ nhàng tình cảm, trong bầu không khí đầy tuyết này thật là xúc động.
Lúc này, WeChat thông báo có tin nhắn, là của Dư Lộ thông báo một tin: “Báo cáo! Trần Bạc Viễn hình như sẽ kết hôn với Hạ Nhiễm Nhiễm.”
Nhìn thấy dòng chữ này, Nhạc Ngưỡng tròn mắt ngỡ ngàng, sống lưng lạnh băng.
Cô cố điều chỉnh tâm trạng, gõ phím trả lời lại: “Chuyện là như thế nào?”
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Dư Lộ trả lời, Nhạc Ngưỡng cũng không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gọi điện hỏi: “Không phải lúc trước Hạ Nhiễm Nhiễm nói không thích Trần Bạc Viễn sao? Sao bây giờ lại thế? Còn Trần Bạc Viễn nữa, chẳng lẽ anh ta không quan tâm trước đó Hạ Nhiễm Nhiễm đã coi khinh mình? Vì cái gì mà bỏ qua tất cả để kết hôn? Tự tôn của anh ta đâu mất rồi?! “
Dư Lộ bị một loạt câu hỏi dồn dập của cô làm cho choáng váng, chờ Nhạc Ngưỡng dừng lại mới đáp: “Mình nghe mẹ nói vậy.
Nhạc Ngưỡng, cậu bình tĩnh đã.
Có lẽ lần gặp trước của bọn họ thật sự có hiểu lầm gì đó.
Dù sao, Trần Bạc Viễn ngày nào cũng tới bệnh viện thăm cậu.
Lúc đó, cậu trực tiếp hỏi sẽ rõ thôi.
“
“Hỏi cái rắm, ba ngày rồi không có tới!”
Nhạc Ngưỡng không biết tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy, nhưng sau khi cảm nhận được sự im lặng của Dư Lộ, cô nhận ra mình đã nói hớ, ngượng ngùng chữa thẹn nói vài câu về việc Trần Bạc Viễn bị coi thường.
Lý do cô tức giận là do Hạ Nhiễm Nhiễm không biết nhìn người chứ không có ý gì khác.
Dư Lộ trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không tiện phản bác, ngược lại nhắc nhở nhẹ nhàng: “Mình thấy, nếu thật sự coi trọng, cảm thấy thích hợp thì cho dù có hiểu lầm cũng đâu có sao? Cùng lắm thì da mặt dày đi giải thích rõ ràng là được rồi.
Trai chưa vợ gái chưa chồng, khẳng định là có cơ hội.
Trừ phi, đối phương một mực từ chối, thì nên từ bỏ.”
Dư Lộ không biết Nhạc Ngưỡng có hiểu được ý của cô hay không, nói được vài câu, Nhạc Ngưỡng liền cúp điện thoại.
Giờ phút này, Nhạc Ngưỡng thực sự khó chịu, cái loại cảm giác này cô cũng không tài nào giải thích nổi, có lẽ là hận rèn sắt không thành thép.
Rõ ràng Hạ Nhiễm Nhiễm đã coi thường anh, vậy mà anh không để tâm, hơn nữa còn có ý muốn kết hôn cùng cô ta? Đây rốt cuộc là loại tình huống gì?
Chẳng lẽ anh ta mới gặp một lần liền thích Hạ Nhiễm Nhiễm sao? Hay là giống như lời bố cô đã nói, xem ra Hạ Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp, Trần Bạc Viễn ngay lập tức đã bị thu hút?
Nhạc Ngưỡng càng nghĩ càng tức giận, nhìn chằm chằm vào ô chat WeChat cùng Trần Bạc Viễn mấy ngày trước, đôi mày nhíu chặt lại! Có rất nhiều lần cô muốn nhắn tin hỏi anh, nhưng mỗi lần nhắn tin lại không có dũng khí gửi đi, cô cảm thấy không ổn, liền xóa đi, cứ sửa rồi lại xóa.
Một hồi lâu, đến một cái icon cũng không dám gửi..
Đứng trên ban công một lúc lâu, chân của Nhạc Ngưỡng bắt đầu tê dại, cơ thể lạnh ngắt, nhiệt độ ấm áp mang theo từ trong phòng lúc này đã biến mất.
Cô liếc nhìn tuyết rơi càng ngày càng lớn, cất điện thoại vào túi định quay vào.
Cô định về phòng bệnh ngủ một giấc,cái gì cũng mặc kệ! Vì chính Trần Bạc Viễn đã đưa ra lựa chọn như vậy, cô có tư cách gì mà chất vấn anh?
Nhạc Ngưỡng mặt đầy ủ rũ sải bước đi về phía cửa kính, khi cô đưa tay kéo cửa, đột nhiên phát hiện cửa đã bị khóa chặt ở phía trong! Cô đột nhiên biến sắc, dùng hai tay nắm lấy tay cầm mà lắc mạnh, cửa kính đã đóng chặt, không có chút lay chuyển!
Cô bất lực, đúng là hết nói nổi, lúc không có người thì lại để cửa không khóa, giờ có người thì lại chốt cửa, cô đúng là xui quá mà.
Xem ra giờ này không còn sớm nữa, hành lang này vốn dĩ đã ít người qua lại, bởi vì không phải ở lầu nội trú, một khi phòng khám ở lầu này nghỉ làm, căn bản sẽ không có người lên đây.
Nhạc Ngưỡng có chút nôn nóng đập cửa, sau đó hướng ra bên ngoài hét lớn: “Có ai không? Có ai không?!”
Nhưng dù cô có la hét bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn không có ai ở bên ngoài, thậm chí đèn cảm biến trên lối đi cũng tự động tắt ngay sau khi giọng nói của cô dần hạ xuống.
Sân thượng lớn như vậy chỉ có một mình cô, và cánh cửa duy nhất thì bị khóa chặt.
Mà giờ phút này, Nhạc Ngưỡng dường như bị lạnh cóng, vừa rồi vẫn luôn nổi nóng, cho nên cũng không nghĩ tới điều đó.
Hiện giờ phục hồi tinh thần, cô cảm giác như mình đang ở trong cái hầm băng, sắp biến thành người tuyết đến nơi rồi.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện không thể tìm thấy công cụ mở khóa.
Liên tục cầu cứu nhưng cũng không hề có ai đáp lại.
Cô chờ không được, trực tiếp lấy ra di động, phát hiện còn có một ít pin, cô liền mở danh bạ liên lạc ra gọi điện cầu cứu người giúp cô mở cửa.
Khi ánh mắt cô lướt qua tên Trần Bạc Viễn, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, cảm xúc đó giống như một cơn lũ tràn vào bờ, ập đến bất ngờ khiến cô không thể kiềm chế được.
Cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp ấn phím gọi.
Vốn dĩ cô đang khá bình tĩnh, nhưng khi giọng nói của Trần Bạc Viễn từ đầu dây bên kia truyền đến, mũi chợt chua xót, trong lòng đầy ủy khuất.
Cô không biết tại sao mình lại như vậy, hé miệng nhưng không nói được lời nào.
Trần Bạc Viễn thấy cô không nói gì, kiên nhẫn hỏi một tiếng: “Alo? Ngưỡng Ngưỡng, có chuyện gì không?”
Giọng điệu vẫn ôn nhu như mọi khi, từng câu từng chữ như ghim vào trong lòng.
Cùng lúc đó, một giọng phụ nữ từ bên cạnh anh truyền đến: “Nếu ở đây ồn ào, anh ra ban công nghe điện thoại đi.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng bỗng trở nên trống rỗng, một lúc sau, Trần Bạc Viễn ở đầu bên kia đột nhiên yên ắng hơn rất nhiều, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn: ” Ngưỡng Ngưỡng?”
Nhạc Ngưỡng đã đoán được tám chín phần, Trần Bạc Viễn có lẽ đang ở cùng Hạ Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ mới quen nhau bao lâu? Đã muộn như vậy vẫn ở cùng nhau sao? Nhanh như vậy đã không chờ nổi sao!
Trái tim Nhạc Dương giống như đồng cỏ bị thiêu đốt, đột nhiên bị gió mạnh thổi bay cao, bốc lên thành một cánh đồng lửa, cô ủ rũ, thống khổ cầm điện thoại ngẩn người hỏi: “Trần Bạc Viễn, tôi bị nhốt ở trên sân thượng của bệnh viện, sắp đông chết rồi.
Anh không muốn cứu sao? “
“Em nói cái gì?!”
Trần Bạc Viễn căng thẳng, gấp gáp nói: “Gửi cho anh địa điểm cụ thể, anh lập tức tới.”
Nói xong liền treo máy, Nhạc Ngưỡng trong lòng như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.
Cô không ngờ Trần Bạc Viễn nhanh như vậy đã yêu một cô gái khác, nhanh như vậy đã muốn kết hôn với một cô gái xa lạ.
Cô đã thích anh rất nhiều năm rồi mà không được hồi đáp.
Dựa vào cái gì một cô gái mới quen liền có thể cùng anh lên giường?
Nhạc Ngưỡng chưa bao giờ cảm thấy bực bội và uất ức như vậy, trong đêm đông dài đằng đẵng này, dưới tuyết rơi, cô ôm đầu khóc nức nở.
Đôi khi cảm xúc giống như một đứa trẻ không kiểm soát được, dù bạn có dạy dỗ thế nào thì trong lòng nó vẫn có ý riêng và chạy loạn xạ.
Có đôi khi cảm xúc giống như một đứa trẻ không chịu sự kiểm soát, mặc cho bạn ở trong lòng nói nó như thế, nó vẫn có ý nghĩ riêng..