Đọc truyện Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu – Chương 88:
Raw: Shuqge
Edit || Beta: Manh
Lâm Tử Thần không nói những lời này vì nhất thời nổi hứng mà bản thân chị vốn có ý định tự gây dựng sự nghiệp. Dầu gì chị cũng còn trẻ, cho dù vấp ngã cũng chẳng hề gì.
Khi Kiều Hân Hân và Tranh Tử ngỏ lời, không hiểu sao chị lại đồng ý ngay tắp lự.
Ngành truyện tranh vô cùng nổi bật ở trong nước, nếu có thể gây dựng một trang web, tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Dù sao chính bản thân chị cũng muốn thử sức một lần, chẳng bằng gia nhập “đội quân” nhỏ này.
“Hoan nghênh hoan nghênh hoan nghênh!! Chị có cần tư liệu về tòa soạn không? Trong đêm nay tôi có thể gửi ngay cho chị!”
“Được, chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, cứ gửi thẳng vào hòm thư của tôi nhé.”
Hai người kết bạn với nhau qua di động, Kiều Hân Hân nhẹ nhõm hơn phần nào, có đôi khi duyên phận kỳ diệu như thế đấy.
Bạn của Lâm Tử Thần ra thúc giục, chị cạn một ly cùng Kiều Hân Hân và Tranh Tử rồi mới xoay người rời đi.
Chỉ còn một ngày nữa là trang web sẽ chính thức bước vào hoạt động, rõ ràng họ không còn đủ thời gian.
Tranh Tử lẩm bẩm: “Lùi lại một tuần là được, tôi sẽ cố gắng mời anh ta gia nhập tòa soạn của chúng ta!”
“Ai cơ?” Kiều Hân Hân tò mò hỏi.
Hiển nhiên trong lòng Tranh Tử đã có sự lựa chọn thích hợp, cô nàng nở nụ cười thần bí, nói: “Dạ Phi.”
“…” Kiều Hân Hân tưởng mình nghe nhầm.
Hay là… Do quán bar ồn ào quá nhỉ?
“Ai cơ?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Tranh Tử dán sát tai cô, nhấn rõ từng từ: “Dạ Phi!”
Dạ Phi, vị đại thần đứng đầu ngành truyện tranh ư?! Đúng là hiện tại anh ta đang làm việc tự do… Nhưng…
Kiều Hân Hân lộ vẻ khó xử: “Tranh Tử, chúng ta đổi sang người khác được không?”
Sao mấy chú nghé mới sinh như họ có thể gặm nổi cục xương thịt này?
Tranh Tử nghiêm túc lắc đầu: “Không, nhất định phải là anh ta! Chỉ cần mời được anh ta, truyện tranh bản quyền Alice nhất định sẽ thành danh sau một đêm!”
Ừm… Ý tưởng thì rất tốt, song để thực hiện được thì lại không đơn giản.
Tuy Kiều Hân Hân không biết vì sao Tranh Tử lại tự tin như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ quyết tâm của cô nàng, cô vẫn không nỡ tiếp tục giội nước lạnh.
Cô nhấp một ngụm bia, nói: “Cố lên nhé.”
***
Nguyên một tuần sau đó, Kiều Hân Hân đầu tắt mặt tối chạy bản thảo, Tranh Tử cũng bận tới mức không thấy tăm hơi.
Lâm Tử Thần nhanh chóng nắm bắt công việc tại tòa soạn, một mình chị cáng đáng chuyện tuyển nhân sự và tuyên truyền, không thể không nói, chị rất có thiên phú.
Có lẽ là nhờ quen biết nhiều người, chị giành được nguồn tài nguyên không tệ từ một số trang web lớn, đương nhiên chi phí quảng cáo vẫn ngốn không ít.
Trước mắt trong tay Tranh Tử có một triệu tệ, Lâm Tử Thần cũng đầu tư khoảng chừng ấy, không ai biết vì sao chị lại có nhiều tiền đến vậy.
Có lẽ là tiền tiết kiệm suốt mấy năm nay, hoặc là nhà chị có của, hoặc là tiền của bạn trai chăng? A, không đúng, hiện tại chị đang là gái độc thân mà.
Kiều Hân Hân đã hoàn thành chương thứ hai, bắt đầu vẽ bản thảo chương ba. Cô gần như làm liên tục từ sáng sớm cho đến tối mịt, không ngừng lật xem rất nhiều tư liệu, tranh thủ vẽ nên một thứ hoàn mỹ.
Thỉnh thoảng cô lại nhận được điện thoại phàn nàn của Tranh Tử, nào là chặn một ngày một đêm mà vị đại thần kia cũng không chịu mở cửa, nào là kéo hẳn túi ngủ đến trước cửa nhà anh ta, nào là bị bảo vệ xua đi…
Kiều Hân Hân sẽ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, một khi Tranh Tử quyết làm chuyện gì thì quả thực chín con trâu cũng không kéo lại được.
Thực ra nếu chọn một họa sĩ truyện tranh hơi nổi tiếng khác thì sẽ đơn giản hơn chăng?
Về phương diện này, Lâm Tử Thần đã sớm bí mật thực hiện.
Lúc này Tranh Tử hoàn toàn đang liều mạng cùng Dạ Phi.
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn hoạt động như thường, nhưng vì Kiều Hân Hân chỉ mải vẽ tranh, số người xem trực tuyến cũng không nhiều.
Nhưng chí ít cũng phải có mấy trăm ngàn người xem, thế nên phòng phát sóng vẫn náo nhiệt như trước.
Vào bữa trưa nào Kiều Hân Hân cũng tranh thủ giờ nghỉ để nói chuyện, thậm chí còn hát khán giả nghe. Trong phòng ngủ của cô có một cây đàn ghita, vì vừa mới học nên cô chỉ chơi được những giai điệu đơn giản, nhưng khán giả ngoài hành tinh rất thích kiểu hát thuần túy như vậy.
Trên thực tế, giọng của cô cũng hay, hát không lệch tông, song cũng không có gì xuất sắc, nhưng kể từ khi cô nổi tiếng, fan rất bao dung đối với cô, bất kể cô làm gì thì cả đám vẫn khen thưởng mua tước như cũ.
Hôm nay có một vị khách bất ngờ ghé nhà, đó là anh luật sư mà Lâm Tử Thần mời đến, nghe nói anh là thanh niên tuấn kiệt nức tiếng trong giới. Sở dĩ anh đến đây là để đàm luận về hợp đồng của Alice.
Tranh Tử và Lâm Tử Thần đầu tư mỗi người một triệu tệ, thân là một cổ đông, Kiều Hân Hân cũng phải bỏ tiền. Cô vốn định chính thức gia nhập vào tháng sau, nhưng hôm qua trong tài khoản bỗng có thêm 800 ngàn.
Lâm Tử Thần từng tò mò hỏi, sao cô lại có nhiều tiền thế? Bởi vì bình thường Kiều Hân Hân thực sự rất tiết kiệm…
Cô bình tĩnh nói: “Ừm… Là tiền nhà tôi gửi tới.”
Hẳn là tiền lương từ TV Thái Dương.
Hợp đồng do luật sư soạn thảo được mọi người nhất trí công nhận, chính thức có hiệu lực ngay sau khi ký tên.
Sau bữa cơm trưa, Lâm Tử Thần và Tranh Tử đều rời đi. Chỉ còn lại ba ngày, tòa soạn đã có khoảng hai mươi nhân viên, nhưng Lâm Tử Thần vẫn bận bịu đến mức không có cả thời gian uống nước. Tranh Tử cũng tiếp tục đi chặn Dạ Phi với hai quầng thâm lớn tướng.
Kiều Hân Hân dọn dẹp bàn rồi vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Lý Mục.
“A lô, Hân Hân à, có chuyện gì thế?”
“Lý Mục, đêm qua tôi đã nhận được 800 ngàn[1] từ TV Thái Dương rồi.”
[1] Xấp xỉ 2,7 tỷ VNĐ.
“Đêm qua?” Lý Mục nhìn lịch, ngờ vực hỏi: “Hôm qua mới là 22 thôi, không có chuyện đó đâu.”
“…” Kiều Hân Hân sửng sốt. Không… Không phải tiền lương từ TV Thái Dương ư? Thế sao trong thẻ của cô lại đột nhiên có thêm 800 ngàn tệ?
Kiều Hân Hân lo lắng: “Thế… Ai đã gửi tiền cho tôi? Là anh hả?”
Cô chỉ có ba người bạn là Tử Thần, Tranh Tử cùng Lý Mục. Lâm Tử Thần và Tranh Tử chẳng hề biết chuyện này, liệu có phải Lý Mục thấy gần đây cô sốt sắng chuyện tiền nong quá nên cho cô vay trước không?
Lý Mục khẽ nói: “Không phải tôi.”
Tuy anh biết ba cô gái muốn gánh vác toàn soạn truyện tranh, nhưng Kiều Hân hân không chủ động hỏi vay, hơn nữa anh cũng không biết hôm nay phải ký hợp đồng.
Dù sao ngày TV Thái Dương kết toán tiền lương đã gần kề, Lý Mục không nghĩ rằng Kiều Hân Hân sẽ thiếu tiền.
Chỉ là 800 ngàn đột nhiên xuất hiện này… Quả thực khó hiểu vô cùng.
“Liệu có phải là… Ai đó chuyển nhầm tài khoản không?”
“Ha ha, sao tôi lại không gặp được chuyện tốt như vậy nhỉ.”
Nguồn gốc của nó không rõ ràng, tôi tiêu xong cũng có phần chột dạ.” Kiều Hân Hân ngồi trên sofa, ngồi trước điều hòa mà cô lại cảm thấy sau lưng đẫm mồ hôi.
“Không sao đâu, nếu cảnh sát gọi cho cô thì cứ tìm tôi.”
“…”
Choáng quá đi thôi, thực sự có người chuyển khoản nhầm ư?
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Hân Hân hoảng hốt cả ngày, chỉ sợ nhận được cuộc gọi từ ngân hàng, nhưng di động lại rất im ắng. Tối đến, cô nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, căn bản không có người nào đến hỏi chuyện về 800 ngàn kia.
Quả thực là… Như gặp quỷ.
Không được, cô phải tìm ra nguồn gốc của số tiền này.
Ngày hôm sau Kiều Hân Hân đến ngân hàng, yêu cầu kiểm tra thông tin chuyển khoản, phát hiện số tiền ấy đến từ một tài khoản cá nhân, nhưng ngân hàng lại không chịu tiết lộ thông tin của đối phương.
Người chuyển khoản tên là “Lý Tài Hoa”, một cái tên mà Kiều Hân Hân chưa từng nghe qua.
Thật kỳ lạ, 800 ngàn là một con số khổng lồ, nếu chuyển cho nhầm người thì đáng nhẽ phải ra ngân hàng ngay lập tức, ấy thế mà sau một ngày đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Quả là vô tư quá chừng.
Thấy cô thực sự để ý chuyện này, Lý Mục bèn đích thân đến một thành phố ở phương xa nọ, dễ dàng tìm ra vị Lý Tài Hoa kia. Ông là một công nhân đã ngoài 40, nom có vẻ trung thực. Ông nói có người nhờ ông chuyển tiền cho Kiều Hân Hân, không có gì nhầm lẫn ở đây.
Khi được hỏi về thông tin chi tiết của đối phương, ông lại tỏ ý chính mình cũng không biết rõ. Em họ ông là người chuyển lời nhờ vả, nhưng chú ta vắng nhà quanh năm, có gọi điện thoại cũng chẳng ai bắt máy.
Tất cả tin tức bị cắt đứt tại đây.
Sau cùng, Lý Mục gọi cho Kiều Hân Hân, bảo: “Trước mắt cô đừng lo về chuyện này, nếu cô thấy lăn tăn quá thì bao giờ lĩnh lương trả ông ta sau cũng được.”
“Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Kiều Hân Hân nhận điện thoại khi đang vẽ truyện, sau khi gác máy, cô định nghỉ ngơi trong chốt lát, tiện thể xem phòng phát sóng trực tiếp.
Màn đạn[1] vẫn không ngừng bay qua.
[1] 弹 幕: “bullet screen” hay “danmu” là chức năng cho phép người xem “bắn” bình luận lên màn hình video, phim ảnh, vân vân như những viên đạn trong thời gian thực.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[X-X Lộc trời ban]
[Hâm mộ thật…]
[ZH125859875695896 là số tài khoản của tôi, mọi người nhất định phải chuyển khoản nhầm cho tôi đó nhe.]
[233333 hiện tại chủ kênh trở thành bà chủ rồi ~~]
[Tôi cảm thấy trang web truyện tranh Alice nhất định sẽ thành công rực rỡ!]
[Chủ kênh chủ kênh, gần đây chị có nói chuyện với Ka Thần không?]
[(☆▽☆) Hóng với!]
Kiều Hân Hân cầm chiếc búa nhỏ gõ lên vai, khẽ cười đáp: “Không có.”
Kể từ sau cuộc trò chuyện đêm đó, chiếc điện thoại bàn ngoài hành tinh chưa từng reo chuông. Khi cô hỏi Lý Mục, anh nói nhà giam Thần Điện rất nhân tính, chỉ cần gọi điện dưới sự giám thị thì sẽ không bị hạn chế, cũng tức là Kaka có thể gọi bất cứ khi nào anh muốn…
Phải chăng đã có chuyện gì xảy đến với anh?
Lý Mục bảo anh đã hỏi bạn mình, hiện tại ngày nào Kaka đang ăn no uống ngon trong nhà giam.
Ừm, anh ấy vẫn khỏe mạnh là được rồi.
Có lẽ Kaka không thích gọi điện thoại. mà bản thân Kiều Hân Hân cũng vậy. Cuộc gọi lần trước ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, dù sao cả hai đều thuộc kiểu người khó mở lòng, có lẽ phải rất, rất lâu sau mới có thể nhiệt tình hơn.
Song khi gặp mặt, hai người lại cảm thấy như đã quen biết đối phương từ lâu.
[Chủ kênh, chị biết số điện thoại phòng của Ka thần không?]
[Xin hãy phát sóng trực tiếp tại hiện trường!]
[Hu hu hu, chúng tôi nhớ Ka thần lắm.]
[Gọi đi gọi đi gọi đi gọi đi.]
[Chủ kênh gọi cho Ka thần đi ~~~ Vừa khéo đang là buổi trưa nè ~~~]
[Mắt lấp lánh]
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả màn đạn đều là ba chữ gọi điện thoại, Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn từ chối: “Tôi và anh ấy còn chưa hẹn trước, thôi để lần sau đi.”
Nếu giờ mà gọi thì quá mức đường đột, hơn nữa cô thực sự không biết mình nên nói gì.
Bên Kaka vốn đã có người nghe lén, nếu cô gọi cho anh ở trước mặt mọi người thì cứ như thể cô đang trần trùng trục vậy. Mà có lẽ, chính bởi vì không thích bị nghe lén nên Kaka mới không gọi cho cô.
Khán giả vẫn còn đang ríu rít, Kiều Hân Hân vừa cười vừa trò chuyện với họ suốt thời gian nghỉ trưa, hơn một tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua.
Trong vô thức, kỹ năng giao tiếp của cô đã vượt trội hơn xưa.
Ngày ra mắt trang web càng ngày càng cận kề…
Lâm Tử Thần thành công ký hợp đồng với hai tác giả truyện tranh nổi tiếng khá được yêu mến, tuy rằng tầm ảnh hưởng của họ không bằng Tô Linh Nhiên. Mà Tranh Tử thì vẫn không đụng tường nam không quay đầu[2]…
[2] 不撞南墙不回头: Hiểu đơn giản là cố chấp.
Mặc kệ, cô nhất định phải mời được Dạ Phi!
Nhất định!!
Manh: Dạ Phi là nam thần tác giả truyện tranh được nhắc đến ở chương 42 đó mọi người.