Đọc truyện Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu – Chương 86: Sóng gió hủy hợp đồng
Convert: Bến
Edit || Beta: Manh
“À, hóa ra là cô gái đó.”
Hàn Văn có ấn tượng sâu sắc với cô gái nọ, ngày đó Tranh Tử gây chuyện, chắc chắn anh phải ra mặt, khi ấy quả thực có một cô gái xấp xỉ tuổi Tranh Tử cùng nhận sai và xin lỗi quần chúng.
Xem ra quan hệ giữa hai người không tồi, song vì lý do an toàn, anh vẫn phải tìm người điều tra thêm về cô gái kia.
Tranh Tử về nước làm truyện tranh, bố mẹ cô cũng mắt nhắm mắt mở. Dù sao cô cũng còn trẻ, làm những chuyện mà bản thân thấy có ý nghĩa âu cũng là điều tốt.
Nhưng về chuyện giao lưu kết bạn của cô thì họ lại vô cùng chú trọng, ít nhất người đó phải có gia cảnh trong sạch, nhân phẩm đáng tin.
Thân là chú ba của Tranh Tử, đương nhiên anh phải kiểm định giúp cháu mình.
Ngày đó Tranh Tử trở về rất sớm, một mình cô bước trên đường cái, vừa đi vừa khẽ ngâm nga.
Tạm thời không cần lo lắng về chuyện tiền bạc, tiếp theo đây phải lên mạng tìm kiếm thông tin có liên quan tới điều hành công ty. Kỳ thực ngẫm lại cũng thấy mệt, cô vốn chỉ mơ được làm một biên tập viên truyện tranh, khai quật được nhiều bộ truyện hay chứ không phải là điều hành cả một tòa soạn.
Có nên thuê một người quản lý chuyên nghiệp không nhỉ? Suy cho cùng, có rất nhiều chuyện cô không biết cách xử lý.
Ôi, cô bỗng cảm thấy hối hận vì về nhà quá sớm, đáng nhẽ nên ăn một bữa với chú ba mới phải.
Mà thôi, lần sau rảnh lại tới tìm chú ấy, dù sao chú ấy cũng chính là cha nội bám dính lấy đồ cổ 24/7, không ở cửa hàng thì cũng ở phòng đấu giá…
Nếu Hàn Văn biết Tranh Tử thầm gọi mình là “cha nội”, có lẽ anh sẽ trực tiếp hủy bỏ vụ chuyển tiền, khụ khụ.
Khoảng 8 giờ tối, Kiều Hân Hân nhận được điện thoại từ Tranh Tử, giọng cô nàng có chút nghẹn ngào: “Kiều Kiều, phải làm sao bây giờ, rất nhiều họa sĩ bảo sẽ không tiếp tục đăng truyện ở nhà chúng ta nữa… Tổng biên tập đã mất hút, tòa soạn sẽ sớm đóng cửa, bản thảo của bọn họ nhất định phải tìm được một nơi đáng tin. Hu hu hu, tôi cũng biết hiện tại tòa soạn của chúng ta cực kỳ không đáng tin, có lẽ còn chẳng sống sót được quá ba tháng… Nhưng trang web sắp ra mắt, đến lúc đó mà không có truyện đăng thì phải làm sao bây giờ…”
Chẳng nhẽ lại để cho độc giả xem một trang web rỗng tuếch?
Tranh Tử đã nhận được một trăm vạn từ Hàn Văn, nhưng nay lại đang phải đối mặt với vô số vụ hủy hợp đồng. Những họa sĩ từng bán đứt bản thảo cho tòa soạn cũng tỏ vẻ không muốn làm tiếp, dù sao trang web còn chưa ra mắt, truyện của bọn họ chưa chính thức lên sóng, chỉ cần bọn họ sửa tên thì vẫn có thể gửi bản thảo đến tòa soạn khác.
Những người được nhận nhuận bút hàng tháng còn không muốn ở lại Alice, huống chi là những họa sĩ khác.
Bọn họ không có tình cảm với Alice, ai cũng phải suy nghĩ cho tương lai của bản thân.
Âu cũng là chuyện thường tình.
Tranh Tử vẫn còn đang khóc lóc kể lể ở đầu bên kia, Kiều Hân Hân trầm mặc hồi lâu, đối với một trang web truyện tranh bản quyền mới, họa sĩ là yếu tố quan trọng nhất. Không có họa sĩ giỏi, không có những bộ truyện hay, cho dù có mở được trang web thì đã sao?
Tựa như lời Tranh Tử nói, cho dù có trang hàng trang web tới mấy thì cũng chỉ là tỏa sáng được một thời rồi tắt lịm.
Ừm…
Kiều Hân Hân suy nghĩ hồi lâu, do dự mở miệng: “Tôi… Tôi có một cách.”
“Cách gì!?”
“Có lẽ nó không quả thích hợp, hơn nữa…” Kỳ thực chính Kiều Hân Hân cũng không dám đảm bảo liệu biện pháp ngây ngô này có hiệu nghiệm hay không, nhìn thì có vẻ càng giống thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tranh Tử vội vàng thúc giục: “Cậu mau nói đi! Rốt cuộc là cách gì?”
“Chúng ta có thể mời một họa sĩ có tiếng hỗ trợ, người ta thường lo nhất về mặt uy tín của một trang web nhỏ mới được thành lập, nếu trang web có một vị họa sĩ mà mọi người đều biết thì hẳn có thể loại bỏ những nghi kỵ. Đương nhiên, có lẽ chúng ta không có đủ thời gian, nếu thực sự tìm được một người thích hợp thì tôi đề nghị lùi thời gian ra mắt trang web… Nếu chúng ta muốn gây dựng Alice thì nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo.”
Kiều Hân Hân lăn lộn trong giới đã lâu, cũng từng thấy một số trang web mời họa sĩ có tiếng đến tạo thanh thế khi vừa ra mắt.
Ngay cả Văn Hóa Xanh muốn giành được danh hiệu tòa soạn truyện tranh số một cũng phải mời vị tác giả vô cùng nổi tiếng là Tô Ninh Nhiên. Tác giả truyện tranh hạng nhất không chỉ tự kéo theo nhân khí, mà còn có thể mang lại cảm giác trang web sẽ phát triển bền vững cho những tác giả nhỏ. Cộng thêm phỏng vấn từ giới truyền thông, có thể đem lại lượng truy cập cao ngất trong giai đoạn vừa ra mắt.
Sau đó có thể giữ chân độc giả hay không thì phải dựa vào chất lượng truyện của Alice.
Thực chất, đề nghị của Kiều Hân Hân vô cùng đáng tin cậy, nhưng cô chần chừ vì chuyện chọn người và giá cả.
“Mời tác giả truyện tranh nổi tiếng?” Tranh Tử sửng sốt, lẩm bẩm: “Tôi cũng từng nghe tổng biên tập đề cập đến chuyện này, hình như anh ta bảo là những người nổi tiếng đều chưa hết hạn hợp đồng, mà những người vô cùng nổi tiếng… Thì đều có giá trên trời.”
Đúng vậy, có giá trên trời.
Ở giai đoạn sau, họa sĩ truyện tranh không chỉ bán tác phẩm mà còn bán cả danh tiếng. Một tác phẩm hay sẽ được cải biên theo đủ kiểu, danh tiếng của tác giả cũng nhờ vào đó mà tăng cao. Mà trong mảng truyện tranh thiếu nữ, phàm là tác giả có tiếng tăm thì đều đã ký hợp đồng, ít nhất cũng phải dài mấy năm.
Trong giai đoạn đặc biệt, việc tranh giành nhân tài càng thêm kịch liệt, ký hợp đồng một cái là phải từ 5 năm đổ lên, trừ phi là những đại thần đứng đầu — ví dụ như Tô Linh Nhiên. Chắc chắn hợp đồng của cô sẽ không hà khắc như vậy, ngược lại còn tự do hơn rất nhiều.
Tranh Tử đã từng tìm hiểu qua, Tô Linh Nhiên chỉ ký hợp đồng một tác phẩm với Văn Hóa Xanh. Sau khi vẽ xong bộ truyện này là hợp đồng kết thúc, cô ấy có thể làm việc ở bất cứ nơi nào, nắm trọn bản quyền truyện ở trong tay.
“Ừ, để tôi suy nghĩ xem sao… Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn, tôi cũng đâu giúp được gì.”
“Ừm, cậu sớm nghỉ ngơi đi nhé.”
“Tôi biết rồi.”
Tranh Tử cúp điện thoại, giọng có phần lo lắng. Kỳ thực Kiều Hân Hân còn chưa nói hết lời, đợi đến khi cô muốn mở miệng, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Kiều Hân Hân hiếm khi nào thấy Tranh Tử sa sút tinh thần như vậy, trong ấn tượng của cô, dường như lúc nào người con gái ấy cũng phấn chấn mạnh mẽ, lạc quan và nhiệt tình, cho dù chỉ có một mình cũng có thể cười toe toét, không bao giờ biết mệt.
Nhưng cuối cùng hiện thực lại quá phức tạp… Ngay cả Tranh Tử vô tư lự cũng sắp không ngóc đầu lên nổi vì những áp lực đang ùn ùn kéo đến.
Kiều Hân Hân nhìn màn hình di động đã tắt, bất động hồi lâu.
Vẫn còn phải… Tiếp tục ư?
Không có họa sĩ nào bằng lòng mạo hiểm vì một trang web mới, nếu thuê tác giả nổi danh thì sẽ hết bao nhiêu tiền? Bọn họ vốn dự đoán là phải mất khoảng năm mươi vạn trong ba tháng đầu, nhưng nếu lại ký hợp đồng với một nhân vật tiếng tăm… Kiều Hân Hân quả thực không dám nghĩ tiếp.
Không biết là kẻ nào phát tán chuyện của tòa soạn ra ngoài mà khiến cho các họa sĩ lần lượt đến hủy hợp đồng.
Nếu nói không vấn đề gì là không thể được giải quyết bằng tiền thì việc khiến cho người ta phải bó tay lúc này chính là — Tòa soạn không có nhiều tiền đến vậy.
Trong căn phòng trọ, nửa người Tranh Tử vắt trên giường, laptop ở đầu giường đã tắt, tay cô còn đang cầm con chuột nhưng đã mất hết sức lực.
Mới vừa rồi cô ngồi tìm kiếm thông tin về các đại thần, giá cả của họ đắt đến líu lưỡi. Cô đã hỏi vay Hàn Văn 100 vạn, nhưng trang web lại giống như một cái động không đáy, 100 vạn không đủ để làm nên trò trống gì.
Kêu gọi đầu tư thì sao? Lúc còn đi học, cô chưa từng học qua phương diện này. Cô chỉ cố chấp với mình truyện tranh, mạng lưới giao thiệp không đủ rộng rãi.
Thực tâm, có đôi khi Tranh Tư thực sự muốn từ bỏ, một tòa soạn truyện tranh sụp đổ khi còn chưa bắt đầu, cô thực sự muốn tiếp nhận nó ư?
Nếu có tiền thì tốt biết bao…
Nếu bản thân cô có tiền, cô sẽ đập tiền vào tòa soạn chẳng chút do dự.
Nhưng vấn đề chính ở đây là, bản thân cô bỏ nhà trốn đi, cũng đã sớm trưởng thành, sao có thể duỗi tay vòi tiền trong nhà? Dẫu chú ba có thương cô, và nếu cô thực sự mở miệng thì nhất định chú sẽ cho, nhưng… Dù có ký hợp đồng được với vài vị tác giả truyện tranh nổi tiếng, trang web có thể vùng dậy ư?
Trước kia từng có một trang web đào bới không ít đại thần từ khắp mọi nơi khi mới ra mắt, mới đầu lượng truy cập vô cùng khả quan, nhưng sau đó thì sao? Họ chẳng còn độc giả.
Độc giả của đại thần mãi mãi chỉ đeo đuổi tác phẩm cấp đại thần, trang web kia ngày một lỗ lã, cuối cùng phải sang tay người khác.
Có độc giả đùa, nơi đó quả là viện dưỡng lão của các đại thần, bởi vì họa sĩ của tòa soạn đó nhận được tiền nhuận bút cao nhất nước.
Alice cũng phải rập khuôn như vậy ư?
Không… Đây không phải là điều Tranh Tử muốn.
Cô muốn làm những chuyện ý nghĩa, lúc trước về nước chính là để cho người nhà thấy cô nhất định có thể hoàn thành giấc mộng của mình ở nơi cố hương.
Nhưng hiện tại cô thực sự không dám mạo hiểm…
Phải làm sao bây giờ… Phải làm sao bây giờ…
Tranh Tử đập đầu vào đệm giường, toàn thân nóng ran, cô ngồi dậy mở quạt. Gió thổi vù vù, đầu óc cô càng ngày càng mụ mị.
Mấy ngày trước, chị họ còn gửi tin nhắn bảo cô sớm về nhà. Ở nước ngoài cũng có truyện tranh, song Tranh Tử lại yêu thích văn hóa nước nhà hơn cả…
Đối với một nữ sinh vừa ra trường, cuộc sống quả là mịt mùng.
Không có ai nói cho cô biết phải làm thế nào mới là đúng…
Khoảnh khắc ấy, cô thực sự muốn bỏ cuộc.
Tranh Tử thở dài thườn thượt, nỉ non: “Nếu đổi sang một tòa soạn khác thì sẽ thế nào nhỉ? Bắt đầu từ thời kỳ thực tập, vượt qua những bài sát hạch cho tới khi trở thành nhân viên chính thức… Ôi, cũng không phải là không được, chỉ là…”
Chỉ là, Alice không giống với những tòa soạn khác.
Khi Tranh Tử vừa bắt đầu công việc, chỉ có đúng hai nhân viên là tổng biên tập và cô, những món đồ trong phòng đều do họ tự tay chuẩn bị. Khi cô bị đuổi khỏi Văn Hóa Xanh, suýt chút nữa bắt đầu hoài nghi cuộc đời, tổng biên tập Thái đã cho cô niềm tin và sức mạnh.
Thiên đường truyện tranh bản quyền Alice, Tranh Tử đã thầm lẩm nhẩm cái tên ấy vô số lần ở trong lòng. Nếu không phải cô thực sự có tình cảm với nó thì đã chẳng gian lao gánh vác tòa soạn dù tổng biên tập đã rời đi.
Tiếng chuông di động bỗng vang lên, Tranh Tử nhìn thoáng qua… Ủa, Kiều Kiều?
“A lô?”
“Tranh Tử à…”
“Sao muộn thế này rồi mà vẫn còn gọi cho tôi thế, có chuyện gì hả?”
Tranh Tử vô cùng kinh ngạc, bởi vì kể từ khi quen biết Kiều Hân Hân đến nay, cô chưa bao giờ chủ động gọi đến. Nếu có chuyện gì, cô sẽ liên lạc qua tin nhắn.
Nhận thấy hình như cô không quá thích trò chuyện trực tiếp, nên hễ Tranh Tử gọi điện cho cô là chỉ nói chuyện chính, kiểm soát thời gian gọi trong vòng hai phút.
Kiều Hân Hân có chút mất tự nhiên: “Ừm… Tôi nhớ cậu bảo cậu sống ở nhà số 107 phố Hoa Liên, nhưng tôi quên số phòng của cậu rồi. Ý tôi là… Tôi đang ở dưới nhà cậu nè.”
Tranh Tử sửng sốt hồi lâu, cô đột nhiên vọt xuống giường, mở cửa sổ rồi nhìn xuống.
Quả nhiên, Kiều Hân Hân đang đứng ở dưới tầng, cô vẫn luôn ngửa đầu ngó nghiêng, sau khi nghe được tiếng động thì quên bước qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tranh Tử sống ở trên tầng bốn, tất cả đều là phòng đơn, một tháng chỉ tốn bốn, năm trăm đồng. Căn phòng rất nhỏ, ngay cả bếp cũng không có, phòng vệ sinh cũng dùng chung.
Bởi vì công việc không ổn định, Tranh Tử không dám thuê nơi nào quá đắt đỏ. Cô cảm thấy, chỉ cần có chỗ để ngủ là tốt rồi, về phương diện ăn uống thì tuyệt đối không bạc đãi chính bản thân mình.
“Sao cậu lại đến đây thế?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“… Chuyện gì?” Tranh Tử vô thức trở nên căng thẳng.